Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13 Quân Doanh Phiêu Lưu Ký

Chương 13 Quân Doanh Phiêu Lưu Ký


Chương 13 Quân Doanh Phiêu Lưu Ký

Giai đoạn Luyện Khí Kỳ là rất quan trọng.

Con Người tới với thế giới này mang trong mình một hình thù nào đó và khi phát triển lên hình thù đó chính là tất cả những gì ta cần để sống.

Cho nên rất ít phụ huynh dám tự nuôi dạy con cái họ đều muốn gửi con cái đến các trường công chuyên về Tu Chân hoặc nếu có tiền và điều kiện hơn thì sẽ là Học Viện nổi tiếng.

Nguyên tác, Trần Võ Sâm sẽ học một ngôi trường công như thế, quên hai người bạn rất kiệt xuất nhưng giờ nó đã là ngã rẽ nhưng Trần Võ Sâm không lấy làm tiếc. Sớm hay muộn cũng sẽ gặp gỡ.

Điều đáng nói là Học Viện Tu Chân Hà Nội này thực sự sâu sắc vượt qua những điều Trần Võ Sâm hắn nghĩ.

Huấn luyện viên một kèm một ?

Giáo án tập luyện cấp độ Địa Ngục ?

Ngày ngủ đúng 8 rưỡi và 4 giờ ba mươi đã phải dậy ?

Mẫu Hậu thật chứ !!! Trần Võ Sâm thề hắn cảm giác mình như đang đi lính. Bắt một đứa trẻ bảy tuổi đi lính ? Ở thực tại có điều đó sao ?

Ngồi ngoài ban công nhìn xuống phía dưới thành phố phồn hoa với những ánh đèn sáng rọi và nhấp nháy. Trần Võ Sâm rầu vì mình còn chả được hưởng thụ nó lấy một lần.

Đồng hồ điểm 8 rưỡi, Trần Võ Sâm lết thân xác mệt mỏi của mình lên giường chuẩn bị cho một mai mệt mỏi khác.

Vòng tuần hoàn của Trần Võ Sâm cứ thế diễn ra rất lâu.

Ngày thì dậy thể d·ụ·c rồi học thêm về kiến thức căn bản. Chiều thì tập muốn bán sống bán c·hết. Gần đêm thì ngâm mình trong thuốc nước rồi tối ngủ như c·hết.

Cứ thế đến một năm sau, Trần Võ Sâm đã được bàn giao cho một việc khác.

“Nay ngủ sớm, mai hai em có một buổi ngoại khóa đấy.” Lệ Lệ trước khi trở lại phòng ngủ mình đã qua căn dặn Trần Võ Sâm và Phùng Thế Minh.

Nghe vậy cả hai vui mừng ra mặt. Với Phùng Thế Minh thì việc có thể ra ngoài đã là hạnh phúc.

Với Trần Võ Sâm thì bầu không khí thay đổi cũng là một loại lạc thú.

“Có thể biết là đi đâu không sư phụ ?” Phùng Thế Minh nhanh nhẩu nói.

“Hưm … Không thể ! Ngủ đi.” Lệ Lệ trầm ngâm một lúc nhưng cô quyết không nói, điều này làm Phùng Thế Minh buồn bực ra mặt nhưng ngoài nhận lệnh thì biết sao giờ.

“Ngủ đi, sớm mai xuất phát.” Dặn dò lần cuối, Lệ Lệ cũng rời đi.

"Ui Võ Sâm ! Cậu nghĩ mai sẽ được đi đâu ? Tôi nghĩ là xuống phố và được ăn thỏa thích. Đùi gà nướng phô mai, cánh gà chiên nướng mắm, cơm tấm ba chỉ sườn hay đơn giản nhất chắc cũng phải bát phở bò tái nhiều thịt nhỉ ? Hay đó là bữa sáng thôi ta ?"

"…" Trần Võ Sâm đến cạn lời với con hàng này. Đầu chỉ nghĩ đến ăn với ăn.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa ! Ngủ sớm đi mai không phải là biết sao."

"Nhưng không ngủ được." Phùng Thế Minh lăn qua lăn lại nói.

"Đếm cừu đi, phiền phức." Trần Võ Sâm khó chịu nói.

"Cừu nướng ? Cừu bảy món ?"

"Rồi mắc mớ gì cái gì nghĩ tới cũng là đồ ăn vậy ???" Trần Võ Sâm hô lớn.

"Suỵt !!! Người anh em bé miệng, Cô Lệ Lệ quay lại một cái tát chụp c·hết cả hai đứa mình giờ."

Trần Võ Sâm nghe vậy bực lắm, quay mặt về tường trùm chăn kín đấu mặc kệ Phùng Thế Minh.

Sáng hôm sau...

Keng ! Keng ! Keng !

Trần Võ Sâm lơ mơ bị gọi dậy bởi tiếng chuông báo thức. Lúc hắn dậy đã thấy Phùng Thế Minh đã ngồi nhâm nhi cốc sữa đợi hắn từ lúc nào.

"…" Trần Võ Sâm.

"Được rồi cũng không phải chuyện của mình." Trần Võ Sâm mang theo suy nghĩ như thế cũng đánh răng rửa mặt rồi ngồi đợi xuất phát.

Một lúc sau, Lệ Lệ bước tới kéo cả hai đi. Lần này cô cho cả hai người vào Pháp Khí di chuyển của cô. Nhìn qua không khác xe ô tô là bao nhưng biết bay nên không cần bốn bánh xe.

Lên xe còn không quên đưa cho Trần Võ Sâm và Phùng Thế Minh mỗi người một viên đan dược màu đỏ sẫm có những đường viền trắng xen kẽ nhau.

Phùng Thế Minh cầm ngắm nghía hồi lâu vẫn không biết."Đây là gì vậy sư phụ ?"

"Thực Thú Đan." Lệ Lệ đáp tay đã cầm vô lăng bắt đầu di chuyển.

"Quả nhiên." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.

Thực Thú Đan chính là đan dược bổ sung sinh dưỡng giống như Tích Cốc Đan trong truyện Tiên Hiệp. Trong thế giới truyện của Trần Võ Sâm thì chỉ có Thực Thú Đan chứ không có Tích Cốc Đan cho nên là dù là người ăn chay hay không thì cũng phải dùng nó.

"Sư tỷ ! Chúng ta tới quân doanh sao ?" Trần Võ Sâm ngờ vực nói.

"Sao đệ biết ?" Lần này đến lượt Lệ Lệ ngạc nhiên. Cô không nghĩ chỉ đưa cho Trần Võ Sâm một viên Thực Thú Đan hắn lại có thể suy nghĩ ra mục đích chính nhanh thế. Cô còn đang tính giải thích một hồi bằng một bài thơ nhưng mà xem ra là không cần thiết.

"Từ từ ! Sư phụ không thấy là hai đứa trẻ mới 8 tuổi tới quân doanh nó có hơi kì cục không ạ ? Con nghe nói dạo này ở đó còn có chiến sự nữa ! Đang có Thú Triều và theo đài thì dự kiến phải hai đến ba năm mới kết thúc ?" Phùng Thế Minh hoang mang nói, kể rất chi tiết.

Lần này đến Trần Võ Sâm bất ngờ. "Con hàng này ngày ngày không tập thì chỉ ăn, ấy vậy mà cũng có thời điểm trốn đi nghe thời sự ?"

Như nhìn ra ánh mắt khác lạ của Trần Võ Sâm, Phùng Thế Minh cười lớn. " Không nghĩ ra phải không ? Thấy tôi có người lớn không ? Lúc nào tôi chả coi thời sự lúc mười chín giờ, mười bảy phút ở phòng chú bảo vệ chưa kể Chú ấy cũng có món khô gà lá chanh rất không tệ.

Trần Võ Sâm cho ánh mắt là quả nhiên là thế.

"Thế này đã là người lớn dữ chưa ?"

"Được rồi ! Cũng không phải có gì lớn chỉ là Yêu Thú mà thôi. Các em cũng đã được học rồi. Đám Yêu Thú cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong. Mà ở quân doanh nào cũng có Sĩ Quan Kết Đan Kỳ chỉ huy. Chưa kể chả ai bắt các em ra trận cả chỉ là làm cái đầu bếp mà thôi."

"Mà bám chắc ! Nay sáng đường thoáng có thể tăng tốc." Lệ Lệ nói nhưng không phải trưng cầu dân ý chỉ là thông báo. Nói xong tốc độ tăng lên như vũ bão, pháp khí rung lắc liên tục, giảm xóc khá kém.

Điều này khiến hai đứa nhỏ có chút nhộn nhạo ở bụng.

Tuy vậy di chuyển vậy tới nơi cũng nhanh.

Xuống xe Phùng Thế Minh đã vội nôn khan không tài nào nôn ra được thứ gì cả. Lúc này mới thấy Thực Thú Đan chính là tốt như thế dùng. Ăn thì có vị như thịt gà xuống họng sau đó là hóa thành cảm giác no và dinh dưỡng nuôi cơ thể ngay. Cho nên ở dạ dày là chả có gì cả.

Trong khi đó, Trần Võ Sâm đang quan sát xung quanh. Nói đúng hơn là quan sát quân doanh.

Nơi đây không khác gì trong truyện Trần Võ Sâm miêu tả với người hối hả chạy ngược xuôi, cáng cứu thương nằm rải rác khắp trướng bồng quanh quân doanh.

"Chào mừng tới quân doanh. Đừng để ý mùi máu tanh, ở một thời gian rồi sẽ quen thôi." Lệ Lệ phổ cập tri thức, tiện thể cũng là đánh phủ đầu cho mấy đứa trẻ non nớt.

Đây gọi là bài học đầu đời cho tân binh nhập ngũ hay có nếu ở thời chiến.

Với Phùng Thế Minh thì bài học này rất hiệu quá vì nơi đây làm lồng ngực hắn luôn có cảm giác đè nén và ghê tởm bởi mùi máu tanh trong không khí.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm lại khác. Hắn đã quá quen với chiến trường. Hắn sống cũng là quân doanh nên ở đây với hắn không khác gì quay lại nhà.

"Mùi rất quen thuộc. Rất fresh !" Trần Võ Sâm thốt lên trong vô thức.

"…" Lệ Lệ. "Fresh cái rắm ! Thằng này điếc mũi là cái chắc."

Sau đó hai người được Lệ Lệ cho đi một vòng qua những khu vực ở đây nó có như khu Căng Tin, Nhà Xác, Phòng Bếp, Phòng Đo chỉ số, Nhà Quan Chỉ Huy, v.v. . .

Đi một hồi thì cả hai dừng lại ở nhà bếp.

"Đến đây thôi. Từ giờ hai em sẽ làm phụ bếp ở đây có gì nghe lệnh thầy Xuân Tóc Đỏ, tính thầy cũng dễ tính đừng sợ. Ngoan ngoãn nghe lời là ở đây vui lắm." Lệ Lệ nói còn không quên ga lăng mở tấm rèm trướng chồng cho cả hai nhìn vào trong. Ở trỏng đang có một người đàn ông nhuộm tóc đỏ đang giận dữ quát loạn gì đó.

"Mẫu Hậu thật chứ ! Ngươi nấu cái đếch gì thế ? Canh thịt chứ không phải súp cà chua nước mắm có hiểu không ? Ngươi tin ta chặt tay ngươi ra rồi treo ngươi lên cột cờ quân trại ba ngày, ba đêm không ?"

"…" Lệ Lệ.

Cái vả miệng này đến có chút vang dội và nhanh chóng, Lệ Lệ có chút không biết làm sao.

"…" Trần Võ Sâm.

"Mẫu Hậu ! Ba xạo quá rồi đó chị Hai ơi !!!" Trần Võ Sâm nghĩ.

"Sư phụ ơi ! Mình đi về được không ? Con hứa sẽ ngoan ! Sáng rửa bát, tối quét sân, ngày tập thêm 1 cái hít đất." Phùng Thế Minh sợ đến sắp tè ra quần rồi. Con hàng này là đi kiếm ăn thật nhưng là "ăn vào bụng" chứ không phải "ăn đòn".

"Ha ha, bảo trọng." Lệ Lệ cười gượng nói. Sau đó trước khi đi còn không quên hô to vào trong: "Thầy ơi em mang phụ tá đến." Sau đó mới chính thức biến mất.

Lúc cả hai phản ứng kịp định chạy theo thì đã bị một ánh mắt như dã thú khóa chặt, hai cái xương sống lạnh ngắt không dám di chuyển dù một chút.

"Toang rồi bu em ạ." Trần Võ Sâm giọng điệu bất đắc dĩ nói với Phùng Thế Minh, người nãy giờ vẫn rưng rưng nước mắt như thiếu nữ mới về nhà chồng.

Chương 13 Quân Doanh Phiêu Lưu Ký