Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127 Đêm Giáng Sinh
"Thôi vậy anh trở về phòng của mình nhé. Anh ở phòng bên cạnh em ngay thôi. Có gì ới anh tiếng anh chạy qua."
"…" Nguyễn Hữu Quang tâm linh có chút tổn thương. Tay hắn hơi khều khều lên không trung thì cô gái Trần Võ Sâm không biết tới bên cạnh Nguyễn Hữu Quang mà ngồi xổm xuống đưa mặt cho hắn vuốt.
"Ồ dạ." Trần Võ Sâm đáp mà trong đầu không khỏi suy nghĩ là ai. Người nào sẽ lo lắng cho hắn nhất mà tới thăm ?
"Thế nhưng không phải Phân Tách Thuật sẽ chuyển di mọi tổn thương ra một Ảnh Hồn sao ? Làm thế nào mà cái cơ thể của mình lại như này ?"
Phải Không Ta ?
"Em sao vậy ? Có chuyện gì sao ? Cần anh giúp gì không ?" Nguyễn Hữu Quang tới gần Trần Võ Sâm, dí sát mặt của mình vào mặt hắn mà hỏi.
"Cậu tỉnh rồi à ? Tôi là bác sĩ Phạm Kim Liên. Rất vui được gặp cậu." Từ cửa bước vào một người phụ nữ trung niên đứng tuổi. Cô mặc một bộ áo choàng trắng với một chiếc thẻ trước ngực chứng minh thân phận là bác sĩ của mình.
"Bác sĩ ? Vậy là cháu đang ở bệnh viện ạ ?" Trần Võ Sâm ngờ vực hỏi. Đôi mắt thoáng liếc sang bên nhưng không nhìn thấy gì vì ở đó là một tấm rèn lớn nên hắn không thể nhìn thấy bầu trời.
"Mình không có c·hết ? Phân Tách Thuật thành công sao ?" Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ.
"???" Trần Võ Sâm.
"Lễ Giáng Sinh ?" Trần Võ Sâm nghe mà hơi hoảng hốt. Mọi năm hắn đều đón Giáng Sinh với Lệ Lệ và Bùi Cường Hoành và Phạm Thế Minh tên mập đó."
Ấy vậy . . . Nguyễn Hữu Quang chống nạng bước vào, sau lưng hắn là hai cô gái theo sau. Một người Trần Võ Sâm biết là Bạch Mỹ Huệ, một cô gái có vẻ đẹp thanh thuần và có thân hình chuẩn như đồng hồ cát. Còn cô gái Trần Võ Sâm không biết thì cũng rất xinh đẹp nhưng theo kiểu giống tiểu thư kiêu kỳ có vài phần giống Evelin nhưng thiếu chút cảm giác gì đó khác khác.
Trần Võ Sâm đôi mắt khẽ mở nhìn lên trần nhà mà đầu đau như búa bổ. Cả cơ thể hắn không thể động đậy và toàn thân tràn đầy đau nhức.
Trần Võ Sâm nhất thời không đáp sau mới nói.
Một tiếng nứt vỡ vang lên đầy đột ngột làm Nguyễn Hữu Quang vô cùng hốt hoảng tới bên Trần Võ Sâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm không có nhìn theo nhưng khóe mắt hắn đã cay cay.
Ra khỏi cánh cửa phòng Trần Võ Sâm, Nguyễn Hữu Quang nở nụ cười tà mị khi tiếng Hệ Thống vang lên liên hồi bên tai hắn.
"???" Trần Võ Sâm mặt khó coi vô cùng.
"Em buồn quá chị ơi ! Chúng em vào sinh ra tử. Em vì thằng nhỏ mà suýt bỏ cả cái mạng ở bên trong nơi đó thế mà chị xem ? Thằng nhỏ nó một lời cảm ơn không có còn xua đuổi em như Tà Ma, Ác Quỷ. Em chỉ muốn tới thăm tiện thể đưa nó phần chút cơm để ăn thôi mà. Nhìn nó đơn côi có một mình thế em thấy rất tội nghiệp thằng bé."
"???" (đọc tại Qidian-VP.com)
"???" Trần Võ Sâm.
Trần Võ Sâm háo hức, trong đầu liên tục chạy qua các cái tên Evelin, Phạm Uyên Duyên, Jun.
"Dạ có một chút. Thế nhưng cháu nghĩ năm này cháu sẽ đón được một Lễ Giáng Sinh khác mà vui vẻ cũng không kém." Trần Võ Sâm nở nụ cười he hé sau lớp băng bó kín mặt.
"Chắc chắn là vậy. Cháu nghỉ ngơi thêm đi nhé. À bạn cháu có tới thăm đấy ? Cô quên mất là vào để thông báo cháu là vậy." Phạm Kim Liên ân cần nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đầu Trần Võ Sâm không khỏi hồi tưởng đến Evelin với mái tóc vàng và thần thái kiêu kì như một cô công chúa. Hay là Phạm Uyên Duyên là fan cứng của hắn với thân hình bốc lửa đến đây mà vì hắn bưng bê nước rót, phục vụ tận giường.
"Cậu đã hôn mê được 2 ngày rồi đấy. Cơ thể có thấy gì bất ổn không ? Nếu có thì nói luôn nhé. Chắc cậu sẽ đón Lễ Giáng Sinh ở trong này đấy."
Ai ngờ Trần Võ Sâm làm hắn dỗi thật.
Phạm Kim Liên mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau cùng trong đầu Trần Võ Sâm hiện lên hình bóng của Jun. Cô là người dạo gần đây Trần Võ Sâm tiếp xúc nhiều nhất nên sinh ra nhiều cảm xúc nhất.
Trần Võ Sâm hoang mang vô cùng mà tự hỏi nếu buồn tiểu vậy phải xử lý kiểu gì ? Buồn đi nặng thì xử lý sao ?
"Được rồi Hữu Quang. Em đừng để ý đến em ấy. Có thể em ấy nhất thời bán hội chưa hiểu được tấm lòng của em nên em bỏ qua cho em ấy đi. Em là gì nào ? Hào hoa công tử, mỹ nam vạn người mê sao lại đi chấp nhặt với em nó ?"
Trần Võ Sâm cố nhấc đầu nhìn xuống dưới. Hắn nhận ra cả thân thể mình bị bó bột cứ như xác ướp đúng nghĩa.
Phạm Kim Liên nhìn thấy Trần Võ Sâm ngẩn ngơ, cô quan tâm hỏi.
Như hiểu ý của Trần Võ Sâm, Phạm Kim Liên tới giúp hắn vén rèm ra mà lộ ra một ô cửa sổ lớn và bên ngoài là quang cảnh phồn hoa của đô thị.
P/s: Chương này viết trong lúc nửa đêm của thời khắc chuyển giao qua năm mới chứ không phải đêm Giáng Sinh nhưng vì mình sẽ không viết sự kiện gì cho lễ Tết Tây cả nên nó sẽ chỉ vẹn vẻn vài lời chúc nhỏ này cho các bạn. Năm mới vui vẻ nhé ! Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều.
Không lẽ ấm áp từ trong và thối từ nội tại hả ?
"Làm sao ? Không chào đón anh hả ?" Nguyễn Hữu Quang giả vờ hờn dỗi hỏi một câu.
Thế nhưng Trần Võ Sâm cũng rất vui vẻ mà đón nhận dù là bất cứ ai tiến vào. Cứ tới thăm hắn là đã đủ quý.
Nguyễn Hữu Quang bĩu môi tiến tới sát mép giường Trần Võ Sâm rồi ngồi dưới chân hắn mới nói.
Nguyễn Hữu Quang nghe mà mắt lim dim, miệng hơi hé mở hướng về Phạm Tố Tố. Rất nhanh cô hiểu ý mà tự nhiên hôn lên một nụ hôn với khuôn mặt bảy phần e thẹn, ba phần như bảy.
Nói xong Nguyễn Hữu Quang được Bạch Mỹ Huệ và Phạm Tố Tố dìu rời đi. Mỗi người đỡ một tay hắn ở giữa người mình mang hai cánh tay bồng bềnh ở cõi mây đó rời đi.
"Sao vậy ? Cháu thấy không vui vì Lễ Giáng Sinh sao ?" Phạm Kim Liên chủ động thay đổi xưng hô để kéo gần khoảng cách với Trần Võ Sâm. Cô hi vọng chút quan tâm nhỏ sẽ khiến Trần Võ Sâm cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút.
"Không chào đón." Trần Võ Sâm lạnh lùng nói. Chào đón cái rắm ấy ! Đêm Giáng Sinh mà phải đón khuôn mặt của một thằng con trai ? Trần Võ Sâm cảm thấy rất tởm. Nếu không phải còn có hai chị gái xinh đẹp ở sau chắc Trần Võ Sâm trực tiếp bão nổi chửi thẳng Nguyễn Hữu Quang quá.
"Không sao. Anh có thể rời khỏi để em một mình được không ? Em nghĩ lồng ngực em có gì bị vỡ vụn rồi." Trần Võ Sâm nói mà bờ môi còn hơi run, quãng giọng hơi yếu.
Dẫu sao đêm Giáng Sinh mà, Nguyễn Hữu Quang tới thăm hắn như vậy thì cũng rất tốt đó chứ ?
Trần Võ Sâm hồi tưởng lại lúc đó mà lòng không khỏi khẽ run lên sợ hãi.
Phân Tách Thuật là một thuật mà nếu Trần Võ Sâm có lựa chọn hắn sẽ không bao giờ làm. Ai đời lại muốn phải trải qua cái cảm giác xé da, xé thịt, xé linh hồn như thế ? Đây quả thật là đau đớn mang tính chất cục bộ mà làm người ta chỉ hận thôi c·h·ế·t quách cho xong.
Nguyễn Hữu Quang nghe còn tưởng Trần Võ Sâm mệt nên cũng biết ý đứng lên.
"À ! Phải thành công thôi. Nếu không thì mình ngủm rồi chứ sao còn giống tới giờ."
Nhưng giờ năm nay sợ là không được. Ma Vật hoành hành khiến cho cả Lệ Lệ lẫn Bùi Cường Hoành đều bận rộn. Có khi vì điều đó năm này Trần Võ Sâm sẽ không có họ ở bên.
Tuy nhiên cái Trần Võ Sâm quan tâm là:
"???" Trần Võ Sâm.
Ở một bệnh viện tại thành phố thuộc quản hạt của Học Viện Nhân Tinh.
"Sao lại là anh ?" Trần Võ Sâm khuôn mặt vô cùng khó coi nói.
Thái độ có chút không vui nhưng chỉ qua loa có lệ.
Quả thật Trần Võ Sâm cũng vơi đi nỗi buồn rất nhiều.
Chương 127 Đêm Giáng Sinh (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ như vậy, Trần Võ Sâm cố để tâm cảnh mình thoải mái nhất, đôi mắt dõi về phía cửa vào và thấy nó được xoắn mở ra.
Không rõ xúc động vì sự chân thành của Nguyễn Hữu Quang hay vì điều gì khác.
Đối với Trần Võ Sâm, Jun là một cô gái đáng yêu, ngây thơ và rất tốt bụng. Một người như thế nếu không phải dạy võ cho hắn thì đúng là một người bạn tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.