Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 133 Hầm Quỷ, gặp lại kẻ phiền toái
Những thời gian tiếp theo ở trên khoang tàu hỏa, Trần Võ Sâm trôi qua khá yên ả. Kẻ làm phiền kia không biết sao lại không tới làm Trần Võ Sâm tràn đầy nghi vấn.
"Không phải theo kịch bản nên tới lần nữa sao ?" Trần Võ Sâm nghĩ là thế nhưng sự thật thường không như ý nghĩ.
Trần Võ Sâm cũng kệ mà hưởng an nhàn, thi thoảng gia đình nọ cũng hỏi chuyện với Trần Võ Sâm hắn cũng vui vẻ nói chuyện với họ.
Thì ra người đàn ông hắn tên là Đỗ Văn Đức, một nhân viên tại một công ty nhỏ chuyên về truyền thông. Lần này hắn đi tới thành phố Nam Định cũng là vì đưa tin một phóng sự về cho nhà đài.
Trần Võ Sâm nghe vậy cũng tò mò hỏi.
"Có điều gì ở đó sao vậy chú ?"
Đỗ Văn Đức hơi lưỡng lự một chút chưa có trả lời. Trần Võ Sâm hiểu ý cũng không hỏi thêm dù sao chuyện công việc người ta không tiện nói thì không nên tò mò.
Thế nhưng một hồi sau Đỗ Văn Đức vẫn nói tiếp.
"Cháu nghe qua Hầm Quỷ chưa ?”
Đỗ Văn Đức biểu cảm có chút mất tự nhiên không hiểu vì lý do gì.
“Hầm Quỷ ? Nơi đó là nơi nào vậy ạ ?”
Trần Võ Sâm như được khơi lên sự tò mò nên hỏi lại.
Lúc này Đỗ Văn Đức chủ động tới gần Trần Võ Sâm nói nhỏ lên tai hắn.
“Một nơi mà sản sinh vô tận Ma Vật đếm mãi không hết.”
Đỗ Văn Đức nói mà mắt cứ láo liếc nhìn xung quanh như sợ gì đó.
Trần Võ Sâm nghe mà chìm vào hồi tưởng. Hắn đang cố nhớ xem có cái tên như vậy từng được hắn nhắc tới hay không.
Nhưng tiếc là không. Trần Võ Sâm không nhớ nổi.
“Nơi đó Ma Vật có mạnh không chú ?”
Đỗ Văn Đức nghe mà lắc đầu liên hồi.
Hắn có chút bĩu môi nói. “Làm gì có. Mạnh thì những người như chú nào dám tới. Đám đó ngoài hình thù kì lạ ra thì thực lực đâu đó chỉ ngang người Tu Tiên Luyện Khí Kỳ cảnh hay Trúc Cơ Kỳ Cảnh thôi. Hiếm hoi có mấy con quái trùm thì cũng là Kết Đan Cảnh.”
“Với cả cháu không biết chứ người thường mà để sinh tồn được ở thế giới này là điều vô cùng khó khăn cho nên Hầm Quỷ vừa là phúc, vừa là họa cho tất cả mọi người bình thường như chú.”
Nói đến đây vẻ mặt Đỗ Văn Đức buồn thiu như có rất nhiều tâm sự.
Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ một hồi cũng dần hiểu hiểu ra ý của chú anh muốn nói.
“Chú đang nói là người dân chủ yếu ở Nam Định sinh sống bằng nghề g·i·ế·t Ma Vật hả ?”
“Đúng rồi. Ma Hạch hay các nguyên liệu trên người Ác Ma đều là đồ tốt dùng để chế tạo khí cụ. cho nên chú mới tới đây làm phóng sự nè. Tất nhiên là chỉ ở quanh quẩn mấy tầng một thôi, lên từ tầng hai trở lên nó quá nguy hiểm.”
“Ở những tầng sâu hơn thường có rất là nhiều Ma Vật cấp cao, nghe nói ở tầng cao nhất còn có Kết Đan Kỳ Ma Vật.”
“Nhưng hiếm lắm. Cỡ một năm mới thấy một lần đều bị các đại lão từ các công hội Liệp Ma Giả ở khu vực tiêu diệt rồi.”
Đỗ Văn Đức vừa nói vừa xua tay như thể tự ý nói chuyện đó cũng không ngại.
“Đây cháu xem nè, báo vẫn đưa tin những vị đại lão đó này. Chú thích nhất Nguyễn Mạnh Hùng, anh ấy là người có cá tính nhất chú từng thấy. Trả lời phỏng vấn luôn mang sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình.”
Trần Võ Sâm nghe mà chỉ biết cười trừ không có ý kiến mà nhìn vào màn hình điện thoại Đỗ Văn Đức cho hắn coi.
Đó là bản tin mấy tháng trước rồi với hình ảnh của một nam thanh niên tóc bờm sư tử đang giơ tay cầm một cái sừng ăn mừng chiến thắng và một nụ cười ngạo nghễ khinh thường tất cả.
“Thú vị thật. Khu vực này ở đâu Nam Định vậy chú.”
Trần Võ Sâm hỏi.
“Ngay trạm đầu tiên của xe luôn. Cháu có muốn đi tham quan đó luôn không ? Chú dẫn đi.” Đỗ Văn Đức cũng vui vẻ tỏ ý muốn dẫn Trần Võ Sâm đi thăm thú ở đây.
Đỗ Văn Đức vỗ ngực tự tin mà bảo: “Chú là phóng viên nên rất nhiều nơi chú có thể di chuyển tới. Cháu đi theo chú đảm bảo sẽ xem được nhiều thứ mà không người nào khác xem được.”
"Cơ mà hôm nọ chú mới nhận được tin Hầm Quỷ đang xảy ra một lần Ma Triều nên nếu có đi chúng ta chỉ lượn lờ ở tầng một thôi. Ở đó còn không sao nhưng từ tầng hai trở lên nơi đó là một bãi chiến trường chân chính. Nhưng không phải tầng một thôi cũng rất thú vị sao ? Cháu thấy thế không ?"
Đỗ Văn Đức vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Võ Sâm chỉ đợi một cái gật đầu từ cậu.
Trần Võ Sâm dưới sức ép của đôi mắt nài nỉ của Đỗ Văn Đức, cậu gật đầu đồng ý. Với cả cậu cũng rất tò mò nơi đấy là nơi như nào. Tất nhiên ý hắn là từ tầng hai trở lên đó đang có vấn đề gì.
Ngồi nói chuyện một hồi cả hai cũng tới Nam Định, không khí ở đây có phần lạnh giá và có tuyết rơi.
Trần Võ Sâm nhìn quanh mà tràn đầy hứng thú. Bảo sao lúc nãy Đỗ Văn Đức cũng hỏi cậu không mang áo ấm sao ? Rồi thế mà đưa cho hắn một cái áo choàng lông chồn dày cộp màu rằn ri, ép hắn mặc.
Trần Võ Sâm ngại ngùng mà mặc vào dù cậu không cần thiết lắm nhưng từ chối thì nó rất giống như hắn đang làm giá. Hiểu lầm như vậy nếu có thể tránh được thì nên tránh.
“Đi thôi chú có đặt một khách sạn tại giờ gần lối vào hầm ngục chúng ta tới đó trước.”
Trần Võ Sâm gật đầu theo sau.
Cả bảy người nối đuôi nhau đi dọc con đường mà không khỏi cảm thán Nam Định đẹp xuất sắc. Đẹp từ những người dân ở đây cho tới quán xá, vỉa hè đều rất khang trang và sạch sẽ.
Lúc này Trần Võ Sâm không nhịn được mà thắc mắc với Đỗ Văn Đức khi ông ấy đang quan sát bản đồ trên điện thoại.
“Chú ơi nơi đây sao mà nhìn hiện đại thế.” Trần Võ Sâm nhịn không được mà thắc mắc.
“ Đúng đó bố, nơi đây sao người dân nhìn trông hạnh phúc quá vậy ?” Đỗ Ngọc Trinh, con gái của Đỗ Văn Đức từ sau cũng đuổi lên đi song song với Trần Võ Sâm có bé nói.
Đỗ Văn Đức quay ra sau nhìn con gái rồi lại nhìn Trần Võ Sâm nói:
“Cháu cũng biết rồi đấy chú đã từng bảo là người dân ở đây đa phần là sống nhờ việc săn g·i·ế·t Ma Vật trong Hầm Quỷ. Phần lớn là do rất nhiều xí nghiệp ở đây muốn thu mua xác Ma Vật để làm nhiều thứ.”
Trần Võ Sâm nghe vậy coi như đã hiểu không hỏi gì thêm. Cả hai người đi một lúc rất nhanh tới cái khách sạn mà ông chú bảo.
Nơi đây cũng là một tòa nhà nhìn trông rất hùng vĩ và hiện đại với tông màu chủ đạo là trắng xanh nên nhìn rất sang.
“Sao đẹp không chỗ này thậm chí còn lui tới rất nhiều tu chân giả vì nó khá nổi tiếng chú cũng phải rất khó khăn mới có tư cách đặt được phòng ở đây.”
Đỗ Văn Đức tự hào khoe, con gái ông cũng chạy tới ôm ông tỏ ý vui mừng. Người vợ và bố mẹ hai bên cũng vậy mà đi ngắm nghía xung quanh.
“Được rồi cả nhà chúng ta vào trong thôi sau đó hãy đi kiếm nơi nào đó ăn thật ngon nhé.” Đỗ Văn Đức vui vẻ nói rồi còn vỗ lưng Trần Võ Sâm kéo hắn đi.
Bỗng một thân ảnh quen thuộc từ đâu xuất hiện che trước mặt hai người họ.
“Ây yo lại gặp mặt ! Lần trước có việc gấp đi hơi vội giờ thì không rồi lão già.”
Rốt cuộc kẻ phiền phức mà Trần Võ Sâm nghĩ sẽ không trở lại đã tới.
Cậu ta chính là người có quả đầu chôm chôm vàng mà bẻ gãy xương tay Đỗ Văn Đức lúc trước.
Nhìn thấy tên thanh niên tàn nhẫn đã làm mình suýt tàn phế, biểu cảm trên mặt Đỗ Văn Đức rất khó coi nhưng không dám nổi giận như trước đó.
Tên thanh niên xấu xa cũng không có để ý tới Đỗ Văn Đức mà lại tiến tới Đỗ Ngọc Trinh, vẻ mặt d·â·m tà hắn hỏi chuyện cô với một cái giọng khinh khỉnh đáng ghét.
“Này em gái đi nhậu chơi với anh đi.”
Cô gái sợ sệt vô cùng theo bản năng tìm người bảo vệ mình. Thế nên núp sau lưng Trần Võ Sâm, biểu lộ sợ hãi không thôi.
Lúc này Đỗ Văn Đức gọi với theo tên kia với hi vọng qua đó có thể khiến tên xấu xa đó bỏ đi.
“Này cậu thanh niên ! Chúng tôi là người của đài ZXC New, cậu có biết sau lưng chúng là tập đoàn Thịnh Hoà Phát không hả ?”
Đỗ Văn Đức có kinh nghiệm đau đớn từ cánh tay còn đang râm ran ngứa và nhức nhối nên nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng và câu đầu trực tiếp lôi hậu trường ra nhằm doạ nạt đối phương.
Ai dè đối phương lại chả sợ chỉ khinh thường nhìn hắn rồi nói:
“À ! Đám phóng viên các ngươi tới đưa tin về Hầm Quỷ nhỉ ? Rặt một lũ phiền phức, tao thấy một đứa tao đánh một đứa.”
Nói xong tên thanh niên xấu xa giận dữ mà lao tới Đỗ Văn Đức định đánh người.
Đỗ Văn Đức sợ hãi vô cùng.
Vợ hắn cũng la lên.
Bố mẹ già hai bên vội hô hào báo công an địa phương nhưng nắm đấm tên kia đi tới nhanh như vậy sao công an có thể kịp tới chứ ?
Ngay lúc Đỗ Văn Đức đang nhận mệnh đợi một trận đòn vô lý nữa thì Trần Võ Sâm lại đứng ra giúp hắn một lần.
Chỉ thấy khi nắm đấm tên kia vung lên tới cạnh Đỗ Văn Đức thì Trần Võ Sâm đã nhanh hơn tới cạnh ông chú mà đưa tay ra chăn lại nắm đấm tên thanh niên xấu xa.
Trong đầu Trần Võ Sâm thầm than sáo lộ này có vẻ quen quen.