Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 132 Chọn con đường đi của người thường
Jun có chút khó hiểu nhìn Trần Võ Sâm.
Cô cũng không biết gì về những náo động gần đây do Trần Võ Sâm và đồng bọn gây ra cho Nguyễn Gia. Mà có biết cũng không để làm gì. Trần Võ Sâm gan còn chưa lớn tới mức dám lôi kéo Jun đi phiêu lưu cùng mình, lỡ đâu cô có việc gì xảy ra thì cái mạng hắn có nhiều hơn nữa cũng không đủ cho Nữ Quỷ Herin g·iết.
"Không có gì đâu ! Mình chỉ muốn đi lịch luyện một thời gian để rèn luyện tâm cảnh." Trần Võ Sâm thuận miệng giải thích. Cách nói chuyện qua loa cho có lệ rất rõ ràng nên bị Jun dễ dàng nhìn xuyên qua.
Jun nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ.
"Tôi tin cậu được mới có quỷ. Nhưng đi sớm về sớm nhé. Gần đây nhà trường đang tổ chức nhiều hoạt động lắm và có một số cậu nên cân nhắc tham gia nếu không mất cơ hội đấy." Jun nhắc nhở.
Trần Võ Sâm nghe mà nhức nhức cái đầu. Hắn đúng là quên mất vì tiền tuyến khá căng thẳng nên ở Học Viện đang đẩy nhanh quá trình huấn luyện cho toàn bộ học viên. Cho nên cơ duyên cũng theo đó mở ra rất nhiều.
"Mình biết rồi ! Cậu về đi." Trần Võ Sâm cứ thể đuổi người. Hắn giờ khá buồn ngủ.
Việc tinh thần lực suy kiệt làm cho Trần Võ Sâm lúc nào cũng mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Jun cũng là người tinh ý cô cũng nhận ra tình trạng cơ thể Trần Võ Sâm bề ngoài ổn nhưng bên trong thì khô khốc như cái cây rỗng ruột biết hắn mệt nên cũng gật đầu, rời đi.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Hẹn gặp lại." Jun đứng lên nói rồi đi về phía cửa.
"Hẹn gặp lại." Trần Võ Sâm gọi với theo rồi cũng đi tới giường mình mà đặt đầu lên đó chìm vào giấc ngủ.
Trần Võ Sâm không hề biết hiện tại ở phía cửa sổ bên ngoài phòng hắn đang có một ánh mắt nhìn hắn chăm chú.
. . .
Ngủ nướng nguyên ngày như một quý cô duyên dáng. Trần Võ Sâm vệ sinh cá nhân xong thì tới phòng nộp giấy xin vắng mặt một tháng rồi hắn xuất phát rời khỏi học viện Nhân Tinh.
Lần này Trần Võ Sâm lựa chọn đến một Hàn Lâm Bí Cảnh xa khỏi phạm vi quanh Học Viện Nhân Tinh. Là thành phố Nam Định, thuộc biên chế của một Đế Quốc nhỏ. Ở nơi này lưu trữ rất nhiều di tích văn hóa từ thời cổ. Ở đó cũng là một miền đất hứa cho các tu tiên giả hay người phàm tới để kiếm cơ duyên.
Vì sợ Nguyễn Gia bám theo, Trần Võ Sâm còn rất cẩn thận đi bằng tàu hỏa. Phương tiện này ở thời đại giờ khá lỗi thời rất ít người lựa chọn. Và chả ai ngờ nổi một Tu Tiên Giả sẽ đi tàu hỏa cả ne
Tuy vậy như thế giá vé di chuyển càng dễ giúp tiếp cận tới những gia đình bình thường không có theo Đạo nào hết.
Tu Tiên Thời Đại chính là một thế giới như vậy khi mà gần như một trăm phần trăm người sẽ muốn theo một Đạo nào đó trong hai Đạo lớn là Đạo Trường Sinh và Đạo Tại Thân.
Nhưng nói là vậy thì số lượng người không thể tu luyện và không có cảnh giới vẫn rất lớn. Những kẻ mà được sinh ra với sự đen đủi bậc nhất khi không có đủ tư cách để theo bất kì một Đạo nào ở trên.
Hoặc có thể đó là một loại may mắn. Trần Võ Sâm không rõ ràng nhưng hắn không có lựa chọn như vậy.
Cuộc sống của người phàm trong một thế giới tàn khốc như này chỉ giống như những chú cá.
Nếu không ai đụng tới thì còn vẫy vùng tự do. Nhưng khi bị bắt thì chỉ là thịt cá trên thớt cho người khác thưởng thức.
Ngồi cạnh Trần Võ Sâm, một gia đình với sáu người đang loay hoay xếp đồ lên khoang chứa đồ, miệng liên tục nói chuyện với nhau.
“Anh nói với em rồi ! Để các con ở nhà đi mắc gì phải mang chúng đi ? Anh đi công tác chứ có phải đi chơi đâu.”
Một người đàn ông bình phàm nói. Hắn mặc vest màu nâu nhìn khá trang trọng nhưng trên người hắn không có Linh Khí hay Chân Khí ba động. Hiển nhiên không phải người theo bất kỳ một đạo nào cả.
"Nhưng anh mấy khi có dịp đi công tác cơ chứ ? Mẹ con em cùng các ông bà nội ngoại cũng nên có một dịp xả hơi chứ ? Với cả biết anh sẽ đi bao lâu mới về, em qua canh chừng anh không anh lại léng phéng với con nào." Người vợ đang nói là một bà cô tóc đã tứ tuần, khuôn mặt đã có dấu hiệu của thời gian bào mòn. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn điệu.
"Nhưng không phải tới nỗi em kéo hết cả hai bố mẹ từ hai bên luôn đi cùng chứ ? Bố mẹ cũng có tuổi rồi."
"Anh thì biết gì ? Càng có tuổi càng nên đi để mà trải nghiệm. Lỡ đâu khi tuổi già hơn, sức yếu rồi thì còn có thể thăm thú gì nữa ?"
Người vợ càng nói càng có lý khiến cho Trần Võ Sâm nghe mà gật gù không thôi. Nhân sinh đúng là nên làm những gì khi tuổi mình còn có thể.
Đột nhiên người đàn ông quay xuống nhìn về phía Trần Võ Sâm.
“ Ờm, cậu thanh niên này cậu có phiền không nếu để cho tôi ngồi chỗ này với con gái của mình.” Người đàn ông nói với Trần Võ Sâm, tay chỉ về phía cô gái bên cạnh hắn. Thái độ của hắn khá niềm nở và lịch sự nên Trần Võ Sâm cũng đồng ý ngay.
Trần Võ Sâm nhấc người lên nhường vị trí cho người đàn ông kia nhưng đột nhiên một thân ảnh lướt qua sau lưng Trần Võ Sâm rồi tự nhiên như ruồi ngồi vào vị trí đó.
Hắn là một thanh niên có khuôn mặt hơi gầy, hai má hóp vào nhau trông như người nghiện. Ngoài ra trên khuôn mặt hắn còn chấm rất nhiều điểm tàn nhan, một chòm râu dê lưa thưa, mái tóc như quả chôm chôm màu vàng.
Nhìn qua Trần Võ Sâm đã chắc kẻ này là kẻ xấu không cần nghi ngờ.
Tên thanh niên này ngồi xuống đã trực tiếp tán tỉnh cô gái ở trong góc.
“Chào em anh tên là Trần Đức Bo, hân hạnh gặp em.”
Nói xong câu tên thanh niên còn vươn tay nắm lấy tay cô gái giơ lên mũi ngửi làm cô gái sợ hãi không thôi. Tay muốn rút về nhưng lại không thể.
Đôi mắt cô hướng về bố mình gửi tín hiệu cầu cứu.
Trần Võ Sâm xem mà cũng muốn vào can thiệp nhưng bố cô gái kia đã chủ động hơn hắn.
“Này cậu thanh niên kia ! Đấy là con gái tôi, cậu đang làm gì đấy ?”
“Thì sao ? Ông đang làm hỏng nhã hứng của tôi đấy. Biến lượn ra kia đi.” Tên thanh niên vênh váo nói. Thái độ không kiêng nể của hắn làm người bố giận sôi máu.
“Thằng mất dạy này, bố mẹ mày không dạy mày cách ăn nói với người lớn hả ?”
Người bố giận dữ quát lên rồi xông tới tên thanh kia, túm lấy cổ áo hắn rồi dùng ánh mắt đầy sát khí quát lên:
“Giờ mày mà không tránh ra là tao sẽ đánh mày đấy."
Trần Võ Sâm qua đó cũng biết ông bố này đúng là một kẻ dễ nóng giận.
Tuy nhiên thanh niên kia lại không có chút sợ sệt. Trừng mặt ngược lại nhìn người bố cô gái.
“Bỏ tay khỏi áo tôi ông già ! Không ông sẽ phải hối hận đấy.”
Tất nhiên người bố không bỏ ra rồi, hắn siết càng mạnh hơn, điều này chọc giận tên thanh niên kia khiến hắn vươn tay bóp ngược lại cánh tay đang siết áo mình.
Crack !
“Aaaaa”
Tiếng xương gãy vang lên và tiếng la thất thanh đau đớn của người bố làm cho cả khoang chú ý. Người không liên quan thì chỉ ngó nghiêng, người nhà thì lo lắng chạy tới vốn định giúp gì đó nhưng thấy thanh niên kia mặt mũi dữ dằn quá thì chùn bước.
Tất cả những người này Trần Võ Sâm nhìn rõ ràng trong đôi mắt của họ có sự sợ hãi nên mới nhất thời chưa xông lên giúp đỡ.
Trần Võ Sâm quan sát tên gần giống tên mình mà đầu như chợt hiểu ra.
Tên này là một Luyện Khí Kỳ tam đoạn là tu sĩ không phải người phàm nên hắn mới hống hách như vậy.
"Tôi đã nói lão rồi. Đây là lão tự tìm đòn đó nhé."
Nói dứt câu người thanh niên còn lườm nhìn lại đám người xung quanh nhưng bỗng điện thoại hắn rung lên khiến hắn vội vã chạy đi đâu đó.
Lúc này người vợ mới tới bên cạnh khóc lóc ôm chồng mình, con gái cũng chạy tới òa vào lòng cha mình mà nước mắt rơi.
Ông bà nội, ngoại nhìn theo cũng lộ ra biểu hiện không đành lòng nhưng lại bất lực.
Trần Võ Sâm đứng nhìn cũng cảm thấy hơi thương tâm.
Một người bố, một người trụ cột gia đình mà hai tay phế khác gì gia đình đó đã đến hồi kết thúc cơ chứ ?
Xuất phát từ lòng thương người, Trần Võ Sâm đi đến bên cạnh người trung niên trong sự sững sờ của mọi người.
"Tay chú gãy rồi. Chú để cháu sơ cứu qua cho." Trần Võ Sâm đề nghị.
Người đàn ông sững sờ, đôi mắt hơi ướt vì đau đớn nhưng được Trần Võ Sâm đề nghị mà có thêm sự biết ơn.
"Cảm ơn cậu ! Cảm ơn cậu." Người đàn ông giọng run run nói.
Trần Võ Sâm chỉ mỉm cười khẽ. "Chuyện không đáng kể."
Nói xong hắn cũng tiến hành sơ cứu qua cho người đàn ông bằng băng y tế, gạc và thanh chắn cố định. Thứ này ở trên khoang tàu có nên Trần Võ Sâm cũng thoải mái dùng.
Điều đáng nói là các vết rạn xương do người thanh niên kia bóp thì Trần Võ Sâm cần phải dùng tới chút thủ thuật khác.
"Cháu có thể giúp chú hồi phục lại các vết chấn thương nhưng sẽ đau đớn lắm, chú chịu được không ạ ?"
Trần Võ Sâm hỏi ý kiến.
Người đàn ông không do dự gật mạnh đầu, đôi mắt tràn trề hi vọng. Những người thân xung quanh hắn cũng tỏ rõ sự hoan hỉ trên khuôn mặt khi Trần Võ Sâm nói vậy.
"Cảm ơn bác sĩ." Người vợ chủ động nói với Trần Võ Sâm. Đôi mắt đầy vẻ kích động.
Trần Võ Sâm im lặng không đáp mà chỉ tập trung dùng Linh Khí tạo lại các mô cơ và xương tạm thời cho người đàn ông. Sau đó hắn lôi ra một viên đan dược trị thương cấp 1 cho người đàn ông sử dụng.
Thứ này với Tu Tiên Giả thì dược hiệu quá kém nên chả ai muốn dùng nhưng người phàm thì không khác thần dược có thể phục hồi cơ thể ở mức độ yếu.
Trần Võ Sâm hồi đầu luyện tay vẫn tồn đọng không ít giờ coi như cũng có chỗ dùng tới.
"Chú cầm lấy lọ thuốc này dùng đều đặn ngày một viên nhé. Sử dụng một tuần là khỏi." Trần Võ Sâm nói, sau đó cũng kiếm một chỗ ngồi khác để ngồi, thần thái đạm nhiên làm cho không ít người kính nể.
Với Trần Võ Sâm có thể là một hành động tiện tay nhưng với người cần nó thì đây chính là nợ ân tình to lớn.
Cô gái nọ cũng vì vậy nhìn Trần Võ Sâm với đôi mắt đầy sự kính trọng.