Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 15 Luyện Đan Sư cấp một, Luyện Khí Kỳ đỉnh phong
Lúc Lệ Lệ thả hai người ở đây một phần là lệnh từ Bùi Cường Hoành, hai là cô cũng nghĩ đây là một lựa chọn đúng đắn và cũng có chút tư lợi trong đó.
Thử nghĩ mà xem ngày qua ngày suốt một năm phải đi kèm hai đứa trẻ, thời gian đâu cô tu luyện ? Cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ cảnh, tu luyện không khác gì đến một cái phòng gym, đến một võ đường. Thực sự để cần một kèm hai là đang đại tài tiểu dụng.
Cho nên vứt vào Quân Doanh không khác gì một mũi tên trúng ba con nhạn. Vừa rèn luyện được thân thể hiệu quả, lại rèn được tính kỷ luật, vừa rảnh tay làm việc của mình cần làm.
Đối với Lệ Lệ, nàng thấy Quân Doanh không khác gì một trường mẫu giáo nội trú. Vứt vào rồi thì cũng quẳng ra sau đầu không còn quan tâm nữa.
Gửi ở chỗ uy tín mà sợ gì.
Cùng lúc đó Trần Võ Sâm đang ở phòng luyện đan.
Cả người mồ hôi ướt nhẹp khiến cho hắn lười cả mặc áo, mỗi lần bước vào trong là lại cởi sạch chỉ mặc cái quần đùi vào trong, để lộ cơ thể trẻ con, thấp tẹt của mình. Một năm theo Lệ Lệ tập luyện làm cơ thể hắn có chút phổng phao nhưng suy cho cùng cơ xương cũng chưa phát triển đầy đủ nên nhìn cũng chả ra đâu.
Đã tới Quân Doanh được một thời gian, Trần Võ Sâm luyện cũng được không ít Thực Thú Đan nhưng thời gian luyện rất lâu, hỏng rất nhiều, Xuân Tóc Đỏ mắng hắn nhiều khi làm hắn rất muốn t·ự s·át. Tuy vậy đại nghiệp chưa thành vẫn luôn là động lực để Trần Võ Sâm tiếp tục.
Với lại phí tổn cũng trừ lên đầu Bùi Cường Hoành, Trần Võ Sâm hắn cần gì phải lo ?
Tuy nói vậy nhưng Trần Võ Sâm nghĩ mục đích của mình đã đạt được.
Thời gian này khả năng điều khiển Linh Khí ngoại phóng của Trần Võ Sâm đã tăng lên rất nhiều và quả nhiên cái này thì theo nguyên tác một dạng.
Trần Võ Sâm rất có thiên phú kiểm soát Linh Khí và tài năng cảm nhận tế bào.
Nghe có hơi khó hiểu sao ? Thực tế ra lúc ở đó với Nữ Thần, Trần Võ Sâm đã có quyền lựa chọn trở thành bất cứ ai mà hắn muốn trong truyện của mình, thế nhưng hắn đã không lựa chọn ai cả không phải hắn không có biết mà là hắn rất biết nên mới thế.
Đây là một dạng Ngón Tay Kim Cương vậy.
Nhưng điều muốn nói ở đây là gì ? Trần Võ Sâm cả cảm nhận được rồi. Cách để hắn có thể luyện đan được như trong nguyên tác.
Chỉ thấy Trần Võ Sâm lôi ra từ trong túi một cái lô đỉnh mini bé bằng một khối rubic, theo đó còn mấy túi bọc ni lông đựng những bột mịn gì đó.
Trần Võ Sâm lấy một que diêm châm lửa lên lô đỉnh, ánh lửa tí hon bập bùng trong lò luyện sau đó hắn không ngần ngại bỏ từng túi ni lông ra, lấy một cái thìa và một cái cân tiểu ly múc và đo từng tý một bỏ vào cái bát chung rồi trộn lên.
Tất cả mọi thứ hòa vào nhau nhờ được Trần Võ Sâm đảo đều lên và sau đó Trần Võ Sâm lại thấm ít nước vo viên lại khiến chúng kết dính vào nhau, hắn nhẹ nhàng đưa vào lò. Mọi quy trình Trần Võ Sâm làm rất chậm rãi và cẩn thận và bước quan trọng nhất này hắn cũng không muốn làm hỏng.
Trần Võ Sâm vận dụng thủ pháp Xuân Tóc Đỏ đã chỉ hắn để hóa Linh Khí thành trong suốt hơn, hắn điều khiển lửa và luyện đan và dồn 100% sự tập trung vào nó khiến cho hắn còn không nhận ra đằng sau hắn đã có một người khác.
Ánh lửa bập bùng trong chiếc bếp như đồ chơi thế nhưng điều này càng khiến cho việc điều khiển lửa các thêm phức tạp đến nỗi dù có là Luyện Đan Sư cấp ba, cấp bốn cũng không thể xử lý. Thế nhưng Trần Võ Sâm có thể.
Hắn có thể thấy được chu kỳ vận động tuần hoàn của ngọn lửa, thậm chí hắn còn thấy được câu chuyện bên trong thành phần của mỗi khía cạch hạt của nguyên liệu trong viên đan dược.
Hắn thấy được cách chúng hình thành, những điều chúng trải qua, hấp thụ những gì. Tất cả đều rõ ràng và viết lại trong tế bào của chúng khiến cho Trần Võ Sâm trầm mê trong đó.
Trần Võ Sâm bừng tỉnh nhưng tinh thần hắn đã cạn kiệt và ngất đi ngay sau đó. Khi hắn tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trên giường trạm xá và Xuân Tóc Đỏ đang ngồi cạnh nhìn hắn với một đôi mắt đầy thâm thúy.
"Em rất có tài năng đấy em biết không ?" Xuân Tóc Đỏ chủ động nói trước khi nhìn thấy Trần Võ Sâm đã tỉnh.
Trần Võ Sâm nhìn hắn, không biết vị sư tử nóng tính này đã ngồi đây bao lâu nhưng e thời gian không ít.
"Em vẫn phải cố gắng thêm ạ." Trần Võ Sâm tính bụng định nói là em biết nhưng nghe thế thì quá kiêu ngạo không quá ổn nên hắn khiêm tốn lại chút.
Xuân Tóc Đỏ chỉ lắc đầu không đáp, hắn đứng lên rồi rời đi.
"Mai hãy thử luyện đan ở Luyện Đan Phòng của thầy lúc 7 giờ sáng. Và đừng quên, tôi rất ghét người đến trễ hoặc không nghe lệnh."
Chỉ một thoáng Trần Võ Sâm đã thấy vị cọc cằn này là một người đáng mến nhưng hắn đã nhầm.
"Xí vẫn xấu tính như vậy." Trần Võ Sâm lẩm bẩm.
"Tôi nghe thấy đó nha." Tiếng vọng của Xuân Tóc Đỏ vang vọng từ xa.
Trần Võ Sâm vội im bặt, trong đầu lại niệm chú: "Bản chất của Sư Tử là ăn thịt, không ăn cỏ. Bản chất của Xuân Tóc Đỏ là nạt người, không đổ vỏ, chỉ róc xương. Cầu phước an lành sẽ đến và sư tử ăn Phùng Thế Minh, không ăn ta."
Bỗng Trần Võ Sâm nghoảnh đầu sang chiếc bàn bên cạnh, hắn trông thấy trên bàn có một viên đan dược đang tỏa ra một mùi hương nhẹ.
"Đây là đan dược cấp một, Hồi Khí Đan ?" Trần Võ Sâm ngạc nhiên không phải vì phẩm cấp mà là đây chính là đan dược hắn luyện chế.
"Vậy ra là đan đã chế thành công. Nhìn màu sắc với tỏa hương như này thì nó còn là đan dược cực phẩm." Trần Võ Sâm nhỏe miệng cười, một nụ cười nhẹ nhõm.
Không ai biết hắn đã áp lực thế nào để xác định bản thân có thực sự có tiềm năng trong việc Luyện Đan không. Nếu không có Thuật Luyện Đan, Trần Võ Sâm thực sự sẽ không nắm chắc với tương lai sắp tới của hắn. Điều này sẽ khiến hắn với việc tìm ra câu trả lời và đoạn kết cho bộ truyện là điều càng thêm xa xôi.
"May mắn còn được."
Thêm nữa Trần Võ Sâm cảm nhận lực lượng bàng bạc trong cơ thể mình, hắn biết mình vậy mà đã đột phá Luyện Khí Kỳ Cửu Đoạn thành Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong.
Bởi lẽ để từ Luyện Khí Kỳ Cửu Đoạn tới Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong rất tốn thời gian. Người thường hầu như mất ba đến sáu năm. Như Trần Võ Sâm chỉ mất một năm đã là như ngồi t·ên l·ửa mà phóng.
Cho nên mới có câu ngạn ngữ:
Linh Khí Tôi Thể
Xương cốt tinh mỹ
Gân, sụn dẻo dai
Cơ bắp săn chắc
Da dẻ hồng hào
Linh Khí xuất thể
Trúc Cơ Đại Thành.
Mà Trần Võ Sâm Dẫn Khí Nhập Thể một phát lên tới Luyện Khí Kỳ Cửu Đoạn làm Phùng Thế Minh đã ghen tị ba ngày, ba đêm, thao thức vào ra không kể.
Còn huấn luyện Địa Ngục với Lệ Lệ cũng làm hắn điều hoà Linh Khí cơ thể tốt hơn, xương, gân, sụn, cơ bắp, da dẻ cũng đã tới cực hạn. Thiếu mỗi cảm ngộ và dẫn khí ra ngoài. Điều này nhờ việc tập luyện không ngừng khi luyện đan thì Trần Võ Sâm cũng làm được.
Chưa kể Trần Võ Sâm luyện ra một viên đan dược cực phẩm cấp một vậy giờ hắn chính là Luyện Đan Sư cấp một và Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong rồi ? Mà hắn chỉ mới tám tuổi thôi a ?
Trần Võ Sâm sâu sắc cảm giác tự hào. Hắn thấy bản thân mình có thể làm được những điều này đã là sự nỗ lực rất lớn.
"Phải cố hơn nữa ! Ta nhất định sẽ đi tới cuối con đường này và nhìn thấy đoạn kết đó."
Ục ! Ục !
Trần Võ Sâm cảm nhận thêm một cảm giác kì lạ lại quen thuộc khác phát ra từ bụng mình.
"Nghĩ nhiều quá rồi, nay là một ngày vất vả chắc mình nên đi ăn gì đó." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
Sau đó hắn lại nhanh tay gọi điện thoại cho Phùng Thế Minh.
"Alo ? Sư Điệt ! Ăn cơm chưa ? Ăn thêm không ?" Trần Võ Sâm giọng điệu ngả ngớn nói.
"Rắm thí ! Nói rồi cấm gọi thế nha ! Chúng ta là huynh đệ trước khi bái sư nha." Đầu dây bên kia Phùng Thế Minh giọng hờn dỗi nói.
Cả hai đã thống nhất nhau sau khi bái sư xong vẫn sẽ huynh đệ tuy nhiên thi thoảng Trần Võ Sâm vẫn muốn gọi hắn "Sư Điệt" để trêu tức đối phương.
"Biết, biết Sư điệt ! Ăn cơm."
"Nào !!!!!!!! Dỗi đấy." Phùng Thế Minh giọng biến đổi giống như đang phũng phịu.
Điều này làm Trần Võ Sâm sởn cả gai ốc.
"Dừng dừng ! Ghê quá. Thôi ở đó đi tới giờ nè." Trần Võ Sâm nói xong cũng cúp máy rời khỏi trạm xá.
Khi đi còn không quên nhảy chân sáo và ngân nga để thể hiện sự vui vẻ.
Làm phụ bếp kiêm Luyện Đan Sư chế thực thú đan.