Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17 Thảo phạt đạo tặc phiêu lưu ký

Chương 17 Thảo phạt đạo tặc phiêu lưu ký


Học Viện Tu Chân Hà Nội.

Đại Sảnh Nhiệm Vụ.

Một đám thanh thiếu niên khí chất bất phàm, quần áo hoa lệ, nam thanh nữ tú đang chăm chú chọn lựa nhiệm vụ từ đó.

"Nay có nhiệm vụ gì tốt không ?" Trong một đám người đang tụ họp, một nam thanh niên với mái tóc mullet đen, khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng, dáng cao, bên hông treo ngang một thanh kiếm. Hắn chỉ đứng đó thôi đã không khác gì một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng cũng giống một chàng trai với khí chất hào hoa phong nhã tỏa ra từ người hắn. Tên hắn là Trần Gia Huy, con trai cả của Trần Nghiêm Cẩn một người giàu có và địa vị ở trong thành phố Hà Nội.

Hắn hỏi cũng khiến một số người chú ý tới.

"Khá nhiều nhiệm vụ đơn giản nhưng để nhận thì còn không đủ. Tổ đội chúng ta mà nhận mấy nhiệm vụ này sẽ bị các tổ đội khác ý kiến." Một nam thanh niên khác đứng ra nói. Trông hắn rất giống đội trưởng vì dáng vẻ nghiêm nghị và mái tóc undercut đen ngắn và cái khí chất bá vương của mình. Một khí chất thượng vị giả mà không phải con em gia tộc nào cũng có. Hắn là Lý Huy Hoàng, cháu trai của Trưởng Lão Lý Huy Vũ trong học viện.

"Ui ! Hay là nhiệm vụ thảo phạt này đi ? Trông cũng được mà thưởng cho cũng không tệ ? Hình như mới có cập nhật lên, thông tin chưa đủ chi tiết lắm." Bỗng một giọng nữ giới vang lên đột ngột nhưng khi nhìn lại phía âm thanh phát ra thì không thấy ai. Hóa ra cô gái khá lùn chỉ đâu đó tầm ba mét bẻ đôi nên hơi lọt thọt trong đám người. Tuy nhiên cô gái lại rất đáng yêu với tóc đen búi gọn sau, hai mắt to tròn cùng khuôn mặt bầu bĩnh trông như một đứa trẻ nhưng từ giọng điệu lẫn vóc người thì không quá tương xứng. Dù hơi thấp nhưng vòng nào ra vòng đấy. Cô treo sau lưng một chiếc đàn cổ cầm nhìn khá tinh xảo vì toàn thân đều làm từ ngọc màu xanh lục. Tên cô là Đỗ Linh Nhi, cháu gái của Hiệu Trưởng Học Viện Tu Chân hiện tại, Đỗ Bá Tài.

"Ài ya ! Gì đây ? Thời nay lại vẫn còn đạo tặc sao ? Đội trưởng nhận đi ! Nhiệm vụ không tệ chút nào. Biết đâu lại được g·iết cho đã tay ? Nhìn yêu cầu thấp nhất phải Trúc Cơ Trung Kỳ thế này chắc hẳn đám thủ lĩnh của chúng cũng không đơn giản." Lần này lại một giọng giễu cợt vang ra, một nam thanh niên tóc layer vàng kim đứng ra nói. Nụ cười ngả ngớn trên khuôn mặt, đằng sau lưng treo một chiếc cung cũng vàng không kém mái tóc hắn." Tên hắn là Phạm Quốc Hùng, cháu út của Phạm Văn Chương, Bộ Trưởng Bộ Tài Chính thành phố.

Ở phía trung tâm đám người còn một người phụ nữ đội nón cao có một nốt ruồi nhỏ dưới cằm nữa. Nhưng vì cô từ đầu tới cuối không nói gì nên không ai để ý tới. Thế nhưng cô cũng là thế hệ con ông cháu cha tên là Nguyễn Oanh Oanh, gia đình làm kinh doanh dịch vụ cho vay nợ lớn nhất thành phố, quen biết rất rộng nên cũng là một thế lực khủng kh·iếp.

Dường như tất cả người trong đội này đều những cục vàng, cục cưng của một vị máu mặt nào đó đang di chuyển vậy.

Lúc này vị thanh niên với mái tóc undercut mới mặt mày nghiêm trọng nói. "Nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp S.

"Cái gì ?" Đám người lúc này mới bật thốt ra, ai nấy cũng ngạc nhiên.

Bởi lẽ "Nhiệm vụ cấp S” trong học viện là rất hiếm thấy. Điểm số cấp cho là một con số thiên văn và cũng là cơ sở để vào các trường trọng điểm thuộc hàng top. Cho nên rất hiếm ở các Học Viện ở các tỉnh thành có nhiệm vụ cấp S. Tuy nhiên nếu có thì không ít đội muốn nhận.Tuy vậy đa phần những đội nhận nhiệm vụ như này thường tuyên cáo thất bại và khả năng cao là c·hết.

Không giống như chơi game và làm mấy nhiệm vụ thấp khác. Nhiệm vụ cấp S ý nghĩa là sẽ c·hết và phải c·hết. Giáo Viên thường sẽ không ra nhiệm vụ cấp S nhưng đây là xã hội Tu Chân Giả. Dù là có bộ máy chính trị để duy trì quần chúng nhân dân nhưng thực tế vẫn là Cường Giả Vi Tôn, cá lớn nuốt cá bé.

Cho nên vẫn có những thời điểm các Học Viện ra xuống 1 nhiệm vụ cấp độ S ở một khoảng thời gian nhất định cho học viên làm. Quá thời hạn có thể các giáo viên sẽ trực tiếp làm.

"Vậy tính sao giờ Đội Trưởng ? Chúng ta nên nhận không ? Chứ không nhận nhiệm vụ này thì cũng phải nhận vài chục cái nhiệm vụ khác để nộp cho đủ báo cáo cuối năm chứ ? Nếu không ảnh hưởng đến đánh giá vào trong học bạ, lúc đó xét vào mấy trường trọng điểm thấp hơn khác lại không đạt thì sao được." Nữ tử từ đầu tới giờ chưa nói gì đã mở miệng. Hiển nhiên cô không phải câm chỉ là không thích nói nhảm.

“Nhận chục cái nhiệm vụ khác thì làm đến bao giờ ? Lại nói đánh giá sẽ giảm nếu nhận nhiều nhiệm vụ nhỏ khác. Với cả nghĩ thế nào cũng thấy nhiệm vụ này chỉ có đội ta nhận được. Nguyên cái Học Viện Tu Chân Hà Nội này đội nào dám vỗ ngực có đánh giá điểm tổng sắp cao hơn ? Đội nào xuất sắc bằng ?" Nam thanh niên tóc vàng lên tiếng phàn nàn.

"Cậu nghĩ cái điểm đó quan trọng lắm hả ? Cậu có mấy cái mạng để. . . " Người phụ nữ định nói thêm nhưng lại bị cắt ngang.

"Được rồi ! Trật tự đi." Nam thanh niên thiếu kiên nhẫn ra lệnh. Tiếng nói của hắn rất có uy thế khiến cho không ai dám nói gì thêm.

"Nhiệm vụ này có thể nhận. Tuy nhiên tránh bắt trắc với lại giảm đi chút độ khó ta có thể mở Quân Đoàn Chiến Dịch cũng được." Nam thanh niên được gọi là Đội Trưởng suy ngẫm một lúc đưa ra kiến nghị.

Nghe vậy cả đám sáng mắt lên.

"Ý hay ! Đội Trưởng quả nhiên hùng tài đại lược. Vừa giảm độ khó đi lại vừa không lo b·ị đ·ánh giá giảm tích phân vì có xếp hạng theo mức độ cống hiến. Như vậy nếu thổ phỉ quá đông thì đám binh tốt sẽ lo còn chúng ta ung dung xử lý đám thủ lĩnh là được. Đẹp, quá mức đẹp." Thanh niên tóc vàng lại tiếp tục nịnh nọt, tâng bốc. Nhìn không ra con hàng này vuốt mông ngựa cũng khá có nhục cảm.

"Nhưng vậy phải đặt ra thiết lập tuyển đẳng cấp ra sao đây Đội Trưởng ? Nếu cao quá lỡ đâu công cao lấn chủ, cái được không bù cái mất."

"Hừ ! Bọn chúng dám sao ? Thiết lập tuyển sao chỉ là Luyện Khí Kỳ là được. Năm người đội ta là đủ xử đám thủ lĩnh." Vị Đội Trưởng nói xong còn không quên nở một nụ cười tàn nhẫn ít thấy.

Trên con đường thành cường giả vốn làm gì có thứ nhân nghĩa tồn tại. Nó luôn là mạnh được yếu thua và bẫy rập. Đây chính là nhân nghĩa thường tình không có gì là bỉ ổi.

. . .

. . . . . .

Một thời gian sau đó.

"Rất tốt rồi ! Kĩ năng thao túng hỏa của em đã tiến bộ lên nhiều. Cứ đà này em cũng có thể luyện đan dược cấp hai sớm thôi." Xuân Tóc Đỏ khen ngợi. Phải biết người như hắn rất hiếm khen một ai đó.

Trần Võ Sâm cười vui vẻ nhưng không dám quá trương dương. "Cũng được ạ, em còn phải cố găng nhiều. Cảm ơn thầy ạ."

"Ừ ! Biết vậy là tốt. Chiều nay nghỉ không cần tới đây đâu. Nay ngày nghỉ cho quân nhân, mọi người cũng về quê ngắn ngày rồi. Cho nên cơm nước phải tự túc, em cũng tự lo bữa ăn của mình thôi."

"Ồ." Trần Võ Sâm cũng không nghĩ nhiều. Hắn cũng không có phàm ăn nhiều như thế. Nếu đói ăn một viên Thực Thú Đan là được rồi. Chỉ lo cho Phùng Thế Minh không biết con hàng này biết nhà bếp không mở sẽ tính sao ? Bình thường hắn luôn là chiến sĩ tiến đầu trong công cuộc càn quét thực phẩm trong căng tin quân nhân. Nếu giờ hắn mà biết nay căng tin không mở không biết cảm tưởng như nào. Tuy vậy Trần Võ Sâm không nghĩ nhiều, không phải việc của hắn. Nhưng hắn có một ý nghĩ khác.

"Cơ mà đây không phải cơ hội sao ?" Trần Võ Sâm đôi mắt chợt lóe lên. Hắn từ lâu đã có một số kỹ năng nhưng chưa bao giờ thử thực tế. Điều này có chút ngớ ngẩn giống như hắn có một khẩu s·ú·n·g trường nhưng không biết sử dụng vậy. Chính là một đống kỹ năng Trời Phú Thuật hắn thức tỉnh sau khi kích hoạt Linh Đài.

"Tranh thủ đi kiểm nghiệm xem cách dùng sao đi." Trần Võ Sâm nghĩ là làm, tuy nhiên hắn không thể thử ở trong này. Thứ nhất vì là trong quân doanh có quy định không được sử dụng pháo nổ hay chiêu thức có tính oanh tạc, thứ hai cũng là vì là kỹ năng của bản thân, Trần Võ Sâm không muốn có quá nhiều người dòm ngó.

Ngẫm nghĩ một lúc, Trần Võ Sâm chợt nhớ ra một nơi, tiện thể nơi đó nghe đồn có không ít dược liệu cấp một và hai, quý hiếm. Hắn có thể tới đó thu hoạch một bả, nhất tiễn hạ song điêu. Dù sao hắn cũng nghèo và có tự trọng.

Bắt taxi tới đó cũng gần, Trần Võ Sâm tới nơi thì thấy không khí ở đây đã có gì đó khác.

Vốn đường lên núi là đường nhựa thi thoảng có xe quân sự hay thương nhân đi qua mới sử dụng nhưng nay đã chiếm hữu bởi một số người khác nhìn quần áo giống như . . .

"Người Học Viện Tu Chân Hà Nội ? Trùng hợp như vậy ?" Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ. Hắn không nghĩ bản thân mình sẽ gặp người ở học viện giống mình ở đây lại còn nhiều như thế.

Trông như thể ở đây sắp có Festival ( Lễ Hội ) hay Picnic của trường một dạng.

“Không lẽ đây là hoạt động ngoại khoá của học viên năm 2, năm ba sao ?”

Trần Võ Sâm nghe đồn ở Học Viện Tu Chân Hà Nội có một quy tắc ngầm rằng chỉ có các “học viên” vượt qua được cửa ải đệ tử ngoại môn, tiến vào nội môn mới có tư cách coi là chân chính học viên của học viện và đối xử như là một thành phần trong đó.

Rất có thể đây chính là hoạt động của những học viên được công nhận đó sao ? Trần Võ Sâm suy đoán.

Chương 17 Thảo phạt đạo tặc phiêu lưu ký