Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18 Nhiệm vụ của Phạt Thần Quân Đoàn

Chương 18 Nhiệm vụ của Phạt Thần Quân Đoàn


Chương 18 Nhiệm vụ của Phạt Thần Quân Đoàn

Đứng nhìn ngó một hồi dòng người ra vào tấp nập, Trần Võ Sâm trong lòng thầm nghĩ.

"Thực lực và mặt bằng chung thì tu vi ai cũng không thấp nha ! Dựa trên khí tràng cũng là Luyện Khí Kỳ lâu năm đi ?" Trần Võ Sâm đánh giá qua, hắn thấy ai cũng có thực lực mạnh cả điều này làm hắn vững chắc đây là hoạt động mà vĩnh cửu mấy con hàng ngoại môn đệ tử không thể tới. Tất nhiên Trần Võ Sâm cũng không cho là mình là đệ tử ngoại môn luôn.

Bởi lẽ trước lúc vị Trưởng Lão kia ép buộc hắn làm đệ tử của mình còn nói rất rõ Trần Võ Sâm hắn là đệ tử thân truyền thứ hai của lão. Điều đó ý chỉ trên danh nghĩa cấp bậc Trần Võ Sâm rất ngưu bức. Tuy nhiên ngưu như nào thì Trần Võ Sâm không rõ và cũng lười đi tìm hiểu rõ ngọn ngành. Với hắn, Tân Thủ Thôn mà thôi, Trần Võ Sâm không định ở lâu đến vậy nên cái đó có gì quan trọng ?

Tuy vậy tình hình trước mắt thì vẫn phải làm rõ nha.

Trần Võ Sâm tiến lại lại gần một đám người, hắn chủ động hỏi thăm một người thanh niên trong đó.

"Anh ! Anh gì ơi ! Em hỏi chút ! Mấy anh tụ tập ở đây làm gì vậy ạ ?" Trần Võ Sâm lễ phép hỏi, không quên đeo lại tấm huy chương chứng minh là học viên lên ngực. Thứ này học viên ra ngoài hay đeo để tránh bị mấy thường nhân hỏi và làm phiền như người thường.

Quả nhiên thấy huy chương Trần Võ Sâm đeo người kia cũng tỏ ra thiện chí hơn. Sau đó lời xã giao qua lại, người thanh niên cũng đáp.

"Cũng không có gì đâu em ! Phạt Thần Quân Đoàn đang chinh phạt phó bản này. Bọn anh đến đây xoát ké cái thanh tích công phạt thôi." Nói hắn còn chỉ chỉ phía trên núi với một biểu cảm tự hào lắm trong khi hành vi lại không giống có đạo đức như thế.

"Chinh phạt phó bản ? Game hay gì ? Tình tiết này sao nó lạ thế ? Trong truyện có hả ?" Trần Võ Sâm đôi mắt hồ nghi nghĩ. Nhiều khi Trần Võ Sâm vẫn tự hỏi lại không chắc đang xuyên vào truyện nhà ai.

Như nhìn thấu được biểu cảm đó của Trần Võ Sâm, thanh niên kia lại nói. "Chú em không hiểu ! Phạt Thần đội là Đoàn Đội mạnh nhất học viện ta ! Chiến tích của họ ở học viện là săn nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại, lại còn không bao giờ tiếp nhiệm vụ dưới cấp A. Nếu có thể đi ké của họ dù chỉ một nhiệm vụ, ghi vào học bạ đều vô cùng chói rọi. Như thế xin vào các trường cao học cũng càng thêm dễ dàng."

"Hề hề chưa kể đây là nhiệm vụ cấp S, nếu nó ghi vào học bạ thì . . ." Người bên cạnh vừa nói vừa chảy nước dãi. Ai không biết nhìn tới còn tưởng hắn đang nghĩ tới chị gái xinh đẹp nào.

Trần Võ Sâm chỉ nhíu mày. Hắn có biết cơ chế nhiệm vụ trong các học viện, Lệ Lệ có nói cho hắn không phải hắn nghĩ và viết ra nhưng nó khá hay và hợp lý nên Trần Võ Sâm hắn cũng đã định làm sau khi trở lại học viện.

"Vậy em có được vào không ạ ?" Tuy không phải quá quan tâm nhưng đã mất công tới rồi thì Trần Võ Sâm vẫn muốn vào giải đáp tò mò một chút cũng được. Tuy vậy không được thì thôi kiếm cái góc khuất nào ở đây thử kỹ năng cũng được dù sao ở đây cũng rộng rãi.

Ngạc nhiên thay không thấy đánh mặt cũng không thấy xỉ vả tỏ ra khinh thường như mấy trong truyện thường có, người thanh niên nọ rất sảng khoái nói. "Vào đi em ! Vào là tự khắc ghi vào ứng dụng tên của em đã tiến nhập Quân Đoàn. Cố g·iết nhiều thổ phỉ một chút ! Lấy điểm sẽ cao hơn."

Trần Võ Sâm ngạc nhiên. "Người tốt dữ vậy ?"

"Đừng nhìn anh như vậy ! Đây là lòng tốt của Đoàn Trưởng ! Nghe nói thổ phỉ đông lắm nên ai tới bọn anh cũng đều cho vào à ! Miễn sao không phải Trúc Cơ thì cứ là người của học viện đều được hoan nghênh. Cùng nhau cố gắng, đoàn kết tiến lên. Còn nếu sợ hãi thì. . . Hề hề như bọn anh này cứ nhấp nhổm ở đây đợi phía trên càn quét xong là cũng được ghi vào thành tích đã tham dự."

"..." Trần Võ Sâm thấy vậy cũng không muốn góp ý thêm. Mỗi người có một ý nghĩ. Hắn cũng không phải kẻ truyền giáo hay bố mẹ người ta mà mù góp ý.

Cho nên Trần Võ Sâm chỉ cúi đầu chào lịch sự rồi vào trong. Quả nhiên chỉ mới bước vào trong thôi tiếng "Ting !" vang lên trong điện thoại hắn.

Trần Võ Sâm mở nhiệm vụ lên thì đã thấy bảng chi tiết nhiệm vụ hiện ra theo thông báo tin nhắn:

Nhiệm vụ: Tiêu diệt Thổ Phỉ vùng Ngoại Thành Hà Nội

Đánh giá nhiệm vụ: Cấp S ( Nguy hiểm cao )

Hình thức nhiệm vụ: Quân Đoàn, phân phối theo độ cống hiến cá nhân.

Yêu cầu nhiệm vụ: Theo trinh sát báo về, thổ phỉ có ước chừng ba trăm tên hiện hoạt động trong khu vực núi XX. Thủ lĩnh của chúng là Nhất Kiếm Thần Vương và Độc Bộ Sư Vương và một đám đầu mục gồm sáu người khác. Những kẻ này đã làm rất nhiều việc ác như g·iết người, c·ướp c·ủa, trộm của cả q·uân đ·ội lẫn thương nhân đi qua. Vì lí do mật nên nhiệm vụ được giao cho cơ sở Học Viện Tu Chân Hà Nội phụ trách. Chỉ cần g·iết một trong hai thủ lĩnh của đám đạo tặc sẽ trực tiếp cộng một ngàn điểm cống hiến, g·iết thổ phỉ sẽ là cộng một điểm cống hiến. Còn g·iết đầu mục cộng hai trăm điểm một tên.

Giới thiệu sơ lược: Một đám đạo tặc đã tác oai tác quái lâu năm tội nghiệp khó tha thứ.

Người tham gia xếp hạng theo cống hiến: Lý Huy Hoàng, Phạm Quốc Hùng, Trần Gia Huy, Nguyễn Oanh Oanh, Đỗ Linh Nhi, Quần chúng nhân dân một, quần chúng nhân dân hai, ba, bốn, năm, . . .

Người tham gia chưa lên hạng: Quần chúng nhân dân n cộng một, quần chúng nhân dân n cộng hai, cộng ba, bốn . . . Trần Võ Sâm

Trần Võ Sâm nhìn qua, hắn cũng không tận lực đếm nhưng dường như số lượng người tham gia có cống hiến cũng không nhiều lắm chỉ tầm đâu đó năm mươi đến dưới một trăm đổ về.

"Số lượng lên bảng xếp hạng cống hiến này có ít quá không ? Sao đám dưới kia nhìn đông thế mà lại chỉ có ít như vậy muốn có điểm cống hiến ?" Trần Võ Sâm thầm nghĩ là thế cho tới khi hắn nhìn thấy cảnh tượng làm hắn trực tiếp mặt xanh xao, khó chịu. Đã một thời gian rồi hắn không thấy lại quang cảnh như này từ kiếp trước. Điều này cũng làm Trần Võ Sâm hiểu ra tại sao ở dưới núi số người là học viên của học viên phải tới mấy trăm người nhưng lên bảng lại ít như thế.

Đây rõ ràng là tự mình hiểu lấy mình nên mới không dám lên a !

Chỉ thấy xác người nằm ngổn ngang trên đất, các chi và bộ phận cơ thể bị chặt với n·ộ·i· ·t·ạ·n·g máu bắn tung tóe khắp nơi, khung cảnh không khác luyện ngục mà Trần Võ Sâm thấy ở mức độ này quân doanh còn sạch sẽ chán dù sao chiến sự là ngoài chiến trường không phải quân doanh. Còn như đây ? Đây rõ ràng một chiến trường thực thụ giữa lòng thủ đô. Điều này cũng làm Trần Võ Sâm thắc mắc nên cố quan sát kĩ hơn xem đám người này thế nào.

Trong đống xác ngổn ngang này có nhiều khuôn mặt ở nhiều lứa tuổi từ rất trẻ như hơn bằng hắn và hơn hắn chỉ mấy tuổi cho đến các chú, các bác, ông cụ có tuổi. Điều này làm Trần Võ Sâm vô cùng ngạc nhiên cũng có chút thương cảm.

"Tuổi già mà cũng muốn đi làm đầu trộm đuôi c·ướp ? Có tuổi rồi mà vẫn còn nhuệ khí như vậy ? Hay là gia cảnh có vấn đề nên bần cùng mới phải lên núi làm giặc c·ướp ? Hay do sử dụng Rocket một giờ nên tâm sinh lý sung mãn thái quá ? Mong là vậy chứ bảo mình g·iết người già và trẻ nhỏ mình sợ không làm được. Tuổi già và tuổi măng non là hai độ tuổi quý giá nhất của vòng đời một người a."

Nghĩ đến vậy là ngưng, Trần Võ Sâm không nghĩ thêm nữa.

Trần Võ Sâm tiếp tục lướt nhìn tiếp, rất nhanh hắn nhận ra toàn là xác của thổ phỉ. Dễ thấy nhất là trang phục màu vàng bắt mắt trên người bọn chúng.

"Xem ra Quân Đoàn chiến lực rất mạnh. Nếu vậy thì mình cũng phải nhanh lên thôi nếu không có khi tới nơi cũng chả có gì mà vét." Mang theo tâm lý muốn nhặt nhạnh gì đó, Trần Võ Sâm chạy vội lên núi.

Ở đây cuộc chiến đang diễn ra khá căng thẳng và có xu hướng tệ dần theo thời gian khác xa những gì Trần Võ Sâm nghĩ tới.

Cơ chế sắp xếp binh lính của Đạo Tặc Khăn Vàng khá là đơn giản, bọn chúng thường xếp người già và trẻ em ở dưới núi coi như là tai mắt cũng là thành viên dự bị không tính là chính thức.

Cho nên lực lượng phía ngoài rất dễ tiêu diệt và phần lớn là thường nhân không có trải qua Linh Khí Nhập Thể cho nên điều này làm cho quân đoàn đi lên thuận lời quá nên sinh ra tâm lý chủ quan và không có thám thính rõ ràng thực lực của đạo tặc.

Bởi càng vào trong đặc biệt là dưới quân doanh của đám đạo tặc thì lại khác. Nó giống như một dạng game vượt ải vậy nên Trần Võ Sâm hiểu rất nhanh. Chưa kể nhìn qua cũng biết đạo tặc ai nấy cũng đều là một đám khát máu thành tính, có là kẻ thực sự là ă·n t·rộm lên làm đạo tặc, có kẻ là bị Chính Phủ truy nã. Và đặc biệt hơn là thành phần là Tu Chân Gia cũng không thiếu. Tu vi lại không thấp vì hầu như đều đã sống tới hai năm, bốn mươi, năm mươi tuổi.

Cộng thêm già nên thường khôn nên có lối đánh vô sỉ như ném đá giấu tay, lợi dụng địa hình ẩn núp vô cùng khó chịu, đâu như sức trẻ bên học viện thì có dư nhưng kinh nghiệm thực chiến thì kém xa. Điều này dẫn tới khiến cho không ít người b·ị t·hương thậm chí có cả người bị g·iết c·hết. Nó cũng là tiền đề cho nội bộ lục đục nhất là sau khi Phạt Thần đội tách ra đi trước lên đại bản doanh của đám đạo tặc trên núi bỏ lại đám học viên bơ vơ không biết làm gì.

Khí thế thua xa quân số đông đúc của đám đạo tặc thì thôi đây đến quân số và chiến lực còn không bằng vậy sao đánh ?

Thủ đoạn tàn nhẫn và sát phạt quyết đoán của chúng thậm chí còn hù dọa làm không ít chú chim cúc cu òa khóc sợ hãi và c·hết hoặc trọng thương trong tức tưởi.

Một đoàn đội như thế sao đánh ? Đánh gì ? Đánh rắm còn chả dám ! Trần Võ Sâm nghĩ tới đây đã có ý thoái lui quay về chỉ là. . .

Tuy vậy rất may ở trong đám người lại có một vị Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong xuất hiện. Hắn mới đầu còn chả ai biết là ai nhưng sau khi mọi người đã quá tuyệt vọng thì hắn xuất hiện như một vị anh hùng cứu thế. Ở thời điểm đó một kiếm hắn vung ra chém bay đầu ba tên đạo tặc đã làm chấn động không nhẹ tâm linh mấy thiếu nữ ở đó và đôi mắt sùng bái của không ít người.

Nhất thời uy vọng còn hơn đám người tự cho mình là vĩ đại nhưng lại bỏ đoàn đội lên núi kia.

Mà chiến lực mạnh lại có tài năng như vậy Hắn lại còn có tài thống lĩnh nữa khi mà thấy tình huống đã quá tệ và nếu không làm gì đó để khắc phục, hắn đã đứng ra chỉ huy mọi người lập trận, chia tổ đánh kiểu thủ thành, một cách công phạt rất phù hợp với đoàn đội hiện giờ.

Một vị tướng kiểu mẫu nhưng không kém phần tinh tế biết đoán đọc tình huống mà đưa ra kế hoạch tác chiến phù hợp dù chưa phải tối ưu.

"Giữ vững trận hình ! Duy trì trận pháp ! Ai b·ị t·hương thì vào trong, đội một, đội hai lui lại, đội ba, đội bốn đi ra." Vị thủ lĩnh tạm thời này ra lệnh, mặt và quần áo của hắn đã nhuộm đẫm máu tươi từ lâu, thần tình có chút mệt mỏi nhưng hắn chưa hề buông lỏng, ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần nam tính và mạnh mẽ và quyết đoán. Tất cả yếu tố để hình thành nên một vị tướng thực thụ.

Trong suy nghĩ của hắn. . .

Ở một xã hội mà mạng người như cỏ rác muốn vứt là vứt, hắn cảm thấy đó là quá tàn nhẫn. Con người phải biết đoàn kết để cùng phát triển cùng hướng tới một xã hội Tu Chân hoàn thiện hơn cứ đả đả g·iết g·iết thì được gì ? Người thường hay Tu Chân Giả b·ị n·ạn chả nhẽ trơ mắt ra mà không cứu khi b·ị n·ạn là được sao ? Chưa kể ở đây đều là bạn học không thể thấy c·hết mà không cứu được.

Tuy nhiên tình báo hẳn có chút sai lầm hoặc là đám đạo tặc này có một đợt tuyển quân sự thêm vì số lượng chúng nhiều lắm. G·i·ế·t mỏi tay nhưng nhìn phía trước vẫn còn cả đống mãi không hết. Điều này khiến người thanh niên này nhận ra nếu đánh duy trì mỗi như này sẽ rất sớm có biến số xảy ra và thế cân bằng nhất thời sẽ mất. Cho nên hắn định kêu mọi người vừa đánh vừa rút.

Nhưng kịch bản của một bộ phim luôn phải có tý drama. . .

Bỗng một bên Trận Pháp bỗng sụp đổ. Ở phía đó một đám người không thể chèo chống thêm được nữa nên đã ngất đi vì cạn Linh Khí.

Điều này tạo cơ hội đạo tặc xông vào bên trong khiến cho một đám học viên đã thương tật lại cạn kiệt sức lực và tinh thần không khác gì những chú dê con đợi lên đĩa làm gỏi dê bảy món.

"Anh em xông lên ! Làm thịt đám nhõi con hỗn láo này ! Nữ thì giữ lại làm gia s·ú·c, nam thì g·iết làm thịt. Ha ha." Đám đạo tặc hô hào nhau, tiếng cười man rợ vang khắp rừng núi. Nhất thời sĩ khí Đạo Tặc vươn cao lên hơn bao giờ hết.

Biến cố đến quá nhanh, người thanh niên vô cùng tuyệt vọng vì Trận Pháp là tường thành duy nhất bảo vệ cho các học viên còn có thể trụ được trước làn sóng Đạo Tặc Idle này. Bây giờ tường sập, người sẽ đổ. Thế cục lại về như cũ hắn vô cùng tuyệt vọng a.

Suy cho cùng hắn vẫn quá trẻ chỉ mới mười lăm, mười sáu. Độ tuổi như vậy suy nghĩ sao thế bao quát toàn cục được ?

Trong cái rủi có cái may, ngày đáo hạn dường như còn chưa có tới khi .. .

Một đám như người nhưng không phải người toàn thân ẩn trong làn khói xuất hiện lao vào đám đạo tặc rồi sau đó ngay khi b·ị đ·ánh đến thương tích đầy mình thì lại hóa thành một lỗ đen hút mấy tên xung quanh vào rồi nổ "Bùm" như bom đ·ạ·n l·àm c·hết rất nhiều đạo tặc từ trung tâm đến xung quanh lỗ đen đó.

Điều quỷ dị này cứ thế diễn ra khắp vị trí trên chiến trường, trong vòng chưa tới năm phút số đạo tặc đã giảm mau chóng và chúng đã sợ hãi không dám mù lao lên.

"Đây là ? Thuật pháp ? Giáo viên tới rồi sao ?" Trong đầu hắn cấp tốc nghĩ như thế nhưng khi nhìn lại về đầu nguồn hắn chỉ thấy một cậu bé thấp nhỏ đang tập trung điều khiển đám người khói đó, trên trán rịn ra mồ hôi, khuôn mặt nhăn như khỉ tuy vậy huy chương đeo trên người đã làm rõ thân phận hẳn cũng là học viên như hắn thôi.

Tuy nhiên tuổi thì chắc chắn là không lớn, một điều mà chỉ nên thấy ở đám học viên dưới chân núi hoặc là đám học viên ở khối bán trú và nội trú trong học viện sẽ có. Nhưng như thế thì người thanh niên càng kinh hãi.

Hắn xoa xoa hai mắt tưởng mình nhìn lầm nhưng khi mở mắt ra thì vẫn là cậu bé nhỏ con đó.

"Không thể nào !!! Từ bao giờ tân sinh đã có thể dùng thuật pháp ? Đây không phải chỉ có năm cuối và giáo viên mới có thể dùng sao ?" Người thanh niên thầm nghĩ, càng nghĩ càng thấy sai.

Nhưng cái sai lại đang diễn ra trước mặt hắn như cô gái tên "Sự Thật" đang BDSM hắn vậy. Và dù có tin hay không thì hắn không phải người có máu M nên chuyện này khiến người luôn cho là mình có chút tài năng như hắn bị đả kích không nhẹ.

Mà người đang thi thuật ngoài Trần Võ Sâm thì còn ai nữa ?

Chương 18 Nhiệm vụ của Phạt Thần Quân Đoàn