Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26 Những người khốn khổ

Chương 26 Những người khốn khổ


"Võ Sâm ! Sau lần này em về học viện làm lễ nhập học nhé. Sư phụ xin hội đồng trường phê duyệt rồi em sẽ làm đệ tự thân truyền và học ở lớp tinh anh năm nhất. Cố gắng học cho giỏi đừng ra ngoài lang thang thế này nữa chị mày sợ." Lệ Lệ lên tiếng.

Cô thật sự không hiểu thế nào chỉ có mấy hôm không gặp tiểu đệ của mình đã đi chọc phải tổ ong vò vè gồm đạo tặc quy mô lớn có hàng trăm người rồi thậm chí có cả Ác Quỷ đến từ một thế giới khác. Bản lĩnh đi tìm chỗ c·hết này. . . Lệ Lệ thực sự cam bái hạ phong.

Trong đầu Lệ Lệ viễn tưởng đứng trước bài vị của sư đệ mình đọc điếu văn là cô đã thấy muốn mệt c·hết lên c·hết xuống. Chưa kể điếu văn rất khó viết a ! Cô tự nhận bản thân không giỏi viết lắm. Cho nên cô hi vọng mình phải là n·gười c·hết sớm nhất trong đám người quen. Chỉ có như thế cô sẽ không phải nghĩ viết điếu văn cho ai mà người ta sẽ phải đau đầu viết điếu văn cho cô.

Lệ Lệ nghĩ nghĩ một hồi lại thấy mình thật thông minh nhỏe miệng cười một cách ngây ngốc.

Trong khi đó Trần Võ Sâm với Hà An Huy hai mắt nhìn nhau không biết tại sao vị đại thần này đứng đó cười ngây ngô cái gì nhìn ngu ngốc hết sức mất hết cả phẩm giá.

"Chị ấy cười gì vậy ?"

"Chịu ! Không biết ! Chắc đang liên tưởng đến vị trí điểm yếu của con Ác Quỷ kia bị em chỉ cho."

"??? Sức mạnh tuyệt đối còn phải nghĩ vấn đề đó làm gì ? Tính g·iết xong lấy chỗ đó làm món cút lộn xào me hả ? Nhìn con ác quỷ xanh xao như vậy ăn không có n·gộ đ·ộc thực phẩm chứ ?"

Trần Võ Sâm hồ nghi hỏi. Câu hỏi của hắn làm cho Hà An Huy mặt mũi như bị táo bón hiển nhiên hắn đang ăn thử trong tiềm thức nhưng chắc cũng phải đi sâu vào bồn cầu tìm giải pháp chữa chạy.

Trong khi đó Độc Thần thì vẫn đang nơm nớp lo sợ âm thầm phân Linh Thần bỏ trốn. Tuy vậy Lệ Lệ luôn giữ sự chú ý tới hắn nên phát hiện rất nhanh chóng.

"Ngươi không chạy được." Lệ Lệ nói xong tay hóa cự trảo, một hư ảnh tốc độ siêu nhanh tới thẳng vị trí đũng quần Huyết Độc Ma Vương mang theo lực áp sát mạnh mẽ nghiền tới.

Huyết Độc Ma Vương sợ tới mức Thi Bạo ngay tại chỗ nhằm làm Lệ Lệ mất đi phán đoán rồi tiếp tục ẩn khí lẩn trốn. Dù vậy nếu có chạy thoát sợ rằng cho hắn cả ngàn năm nữa hắn mới có thể hồi phục.

Nhưng còn thở còn gỡ... còn sống còn cơ hội nên Huyết Độc Ma Vương mới không thèm quan tâm mà làm cho tới.

Thậm chí là người quan sát tất thẩy, Lệ Lệ cũng không nhịn được bật thốt lên.

"Con quỷ này bản lĩnh đào tẩu có chút nhuần nhuyễn." Theo cô ấy thấy, không phải ai cũng có thể đưa ra các cử chỉ, hành vi chạy thoát dứt khoát như Huyết Độc Ma Vương được.

Đây đúng là một thằng liều cũng là thiên tài trong làng bỏ trốn nha.

Tuy nhiên điều này cũng không khó với Lệ Lệ. Khu vực này cũng không lớn và số người ở đây cũng không nhiều ngoài cô, Trần Võ Sâm, Hà An Huy, Phạt Thần Đội thì không còn người sống.

Nếu chỉ có bấy nhiêu người như vậy cô chỉ kéo hết những người còn sống về chỗ mình rồi oanh tạc cả vùng này là được. Nhất định sẽ khiến con quỷ đó lộ ra.

Rất thô bạo nhưng chắc chắn hiệu quả.

Nói là làm, Lệ Lệ chỉ hơi điều khiển Linh Khí đã kéo cả bọn tới bên người sau đó cô tích tụ Linh Khí vào nắm đấm, một quyền này cô dùng toàn lực, một cú đấm như một thiên thạch va xuống đất tạo ra một cơn địa chấn khổng lồ phá hủy cả dãy núi.

"Không !!!" Tiếng kêu thảm thiết của Huyết Độc Ma Vương vang lên như một sự xuất hiện hoành tráng nhưng kết thúc lại có phần đầu voi đuôi chuột.

. . .

. . . . . .

Nhìn đống tàn tích bị phá hủy, Trần Võ Sâm thật sâu bị rung động. Hắn cả một đời trước chỉ biết tưởng tượng đến viễn cảnh một người có sức mạnh siêu nhiên sẽ dời non lấp biển, một quyền phá núi.

Thế nhưng được nhìn tận mắt Trần Võ Sâm mới thật sâu cảm giác hưng phấn.

Bỗng . . .

Trần Võ Sâm thấy những đốm sáng li ti rất mờ nhỏ như đom đóm trôi tới người hắn và chui vào trong.

"Lại là cái cảm giác này ? Từ lúc bước chân lên núi đã có." Trần Võ Sâm hồ nghi hỏi.

Đây không phải cảm giác lần đầu tiên Trần Võ Sâm có. Thi thoảng ở Quân Doanh hắn cũng có cảm giác này nhưng tần suất không nhiều. Tuy nhiên từ khi bước chân lên núi hắn liên tục có cảm giác này.

Thực ra đó không phải cảm giác xấu. Thậm chí sau khi đỉnh núi này, Trần Võ Sâm mới biết nó vô cùng thần kỳ và đại bổ đại tốt cho hắn. Nó giống một điểm tươi mát nhỏ xuất hiện chớp nhoáng trong linh hồn mà theo hắn thấy hẳn là linh hồn mình đang từng bước tăng cường lên.

Dù Trần Võ Sâm không thể đo cấp độ linh hồn của mình nhưng hắn chắc chắn là nó sẽ không thấp thậm chí sẽ hơn cảnh giới thực tế của hắn không ít.

Đang lúc Trần Võ Sâm cảm khái, hắn nhìn tới ở hai chỗ không xa nhau có một đám xác người ngổn ngang dường như đang phát sáng.

"Cái gì vậy ?" Trần Võ Sâm hồ nghi nhảy qua đám vụn đá tiến tới chỗ hắn thấy phát sáng đó.

Đầu tiên Trần Võ Sâm tiến tới chỗ một cái xác hắn thấy một người có làn da xanh nổi lên các vết mụn nhọt dường như c·hết bởi trúng độc.

"Võ Sâm ! Trở về thôi em làm gì đấy ?" Hà An Huy lo lắng từ đằng xa gọi tới. Lỡ đâu Huyết Độc Ma Vương chưa có c·hết thì hỏng.

"À ! Em xem cái này chút em trở lại liền." Trần Võ Sâm lớn tiếng đáp khi hắn đang ngồi xổm dưới một cái xác một người thanh niên đ·ã c·hết vì nhiễm độc. Từ cái chạm đó Trần Võ Sâm trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ.

Trần Võ Sâm thấy được một đứa trẻ tay bưng một tô bánh phở vui vẻ hoan ca với những người anh em dù bát phở đó bánh không nhiều mà người thì không ít.

Sau đó hắn lại thấy đứa trẻ này ở trong rừng khóc lóc trên một cành cây mà chân tay lấm lem, quần áo không chỗ nào lành lặn.

Rồi hắn lại thấy cậu bé đó khi trưởng thành luôn vùi mình vào căn gác trống tu luyện khắc khổ, đau đớn khi phải đối đầu với thứ gì đó.

Bỗng các hình ảnh cứ thế lướt qua như trong đầu của mình. Từ lúc nào Trần Võ Sâm đã thấy hắn rơi lệ.

Nhìn từng hình ảnh một đứa trẻ không có định hướng cuộc đời lớn lên sống khép mình trải qua những nỗi đau của những không gian tối của cuộc sống, Trần Võ Sâm đã thấy cuộc đời khắc nghiệt thế nào với một nhân mạng nhỏ bé.

Nhưng không …

Trần Võ Sâm ráo riết nhìn xung quanh, đôi mắt khẩn hoảng hắn tìm thấy được hai đốm sáng đó chính là thứ hắn muốn tìm hắn xông tới lại chạm vào hai cái xác đó. Lần này vẫn như thế dòng ký ức như thác nước ùa vào tâm trí hắn. Những ký ức của các mảnh đời bất hạnh này như biến thành một thước phim hoàn chỉnh hiện ra trong tâm trí hắn.

Một thời gian sau,

Nước mắt Trần Võ Sâm tuôn ra chảy lã chả trên khuôn mặt hắn.

"Sư đệ em sao đấy ?" Lệ Lệ thấy thế lo lắng tới hỏi.

"Ủa em sao vậy ?" Hà An Huy cũng chạy tới hỏi thăm.

Trần Võ Sâm quỳ sụp xuống nền đất, thấp giọng rên.

“Em thấy mình may mắn quá. Họ không được chọn việc họ sẽ trở thành mà là vận mệnh đã ép họ đi lối đó. Tôn Nhất, Tôn Nhị, Tôn Tức. Hãy an nghỉ.”

Chương 26 Những người khốn khổ