Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 25 Điểm yếu Huyết Độc Ma Vương
Từ trên trời giáng xuống một sinh vật to lớn nhìn giống một con ong bắp cày khổng lồ, khí tức mạnh mẽ.
"Kết Đan Kỳ Đỉnh Phong Yêu Thú ?" Tôn Nhất kinh hãi không thôi. Nhất là khi hắn thấy người ngồi trên lưng Yêu Thú này.
"Tôn Tức ?"
Tôn Tức nhìn Tôn Nhất rồi nhìn quả cầu máu nơi đang giam giữ Tôn Nhị.
"Anh Cả để em lo cho hắn cho, anh tìm cách giải cứu anh Hai đi." Tôn Tức lo lắng nói.
"Be Be, chích hắn." Ngồi trên lưng Yêu Thú Tôn Tức ra lệnh, Yêu Thú theo đó giơ chiếc mông béo ú cùng một cây kim dài to đâm tới Độc Thần, một chích này mà đâm vào người tuyệt đối tàn phế.
Nhưng Độc Thần không có lo sợ, gương mặt ngược lại rất ung dung.
"Dã Thú chỉ là dã thú, ngươi có thổi bao nhiêu Linh Khí cho nó để có cảnh giới cao hơn nhưng cũng chỉ là phế vật."
Chỉ thấy Độc Thần giơ tay lên, bàn tay như phóng đại lên bởi máu và tụ thành một bàn tay khổng lồ chụp xuống nắm lấy Yêu Thú Ong trong tay.
"Yếu nhược như ngươi không được phép sinh tồn." Độc Thần khinh thường nói, sau đó nhẹ siết tay, Yêu Thú Ong nổ thành thịt vụn.
"Không !!!" Tôn Tức nhảy ra khỏi Yêu Thú của mình, đau lòng la lên nhưng cũng không thiếu phần kinh hãi.
Yêu Thú Kết Đan Kỳ đỉnh phong ấy vậy mà đứng trước con quỷ này vậy mà bị miểu sát.
"Hừ ! Sợ hãi đi ! Run sợ đi phàm nhân ! Thứ đợi chờ các ngươi chính là vô tận Địa Ngục."
Nhìn thấy Độc Thần mạnh như vậy hai anh em sâu sắc tuyệt vọng nhưng lại không biết phải làm gì, Tôn Nhất rất cố gắng nhưng không thể xuyên qua màn cầu máu đang bao phủ Tôn Nhị.
"Liều mạng." Tôn Tức cắn răng lẩm bẩm, cánh tay hắn thi pháp một chiếc cổng từ hư không xuyên hiện, một chiếc rễ khổng lồ từ đó chui ra.
Sau đó một cảnh tượng không kém phần rung động cũng diễn ra.
Từ chiếc rễ cây chui ra một củ Nhân Sâm khổng lồ, các rễ cây tráng kiệt linh hoạt đung đưa như thị uy. Chưa ngừng lại ở đó, Một gốc cây Cam Thảo, một gốc Bạch Liễu, một gốc Huyết Long Thảo Vương và cuối cùng, một con Yêu Xà hay đúng hơn là một gốc Xà Liễu bước ra. Tất cả đều tỏa ra một khí tức bức người Kết Đan Kỳ Đỉnh Phong thậm chí Xà Liễu còn tỏ ra khí tức nửa bước Nguyên Anh. Chân chính đại khủng bố.
Tôn Nhất nhìn mà muốn choáng váng.
"Đây là đứa em chỉ biết trạch mình trong phòng ít giao tiếp của mình sao ? Thậm chí ngày ăn cơm lễ nhớ mẹ hắn còn thụt thò trong phòng không bước ra ấy vậy mà nuôi ra toàn thứ gì thế này ?"
Đây thật là trạch nam thời gian dài chơi hoa cỏ ra hoa nhi rồi ? Thế này nếu cho hắn thêm chục năm nữa phải không hắn nuôi dưỡng được ra cả Nguyên Anh Cao Thủ thậm chí cao hơn ?
Tôn Nhất vừa kinh hãi vừa nể phục em mình tuy vậy theo bản tính lại thấy có chút tủi thân. Suy đi nghĩ lại hắn là anh lớn nhưng mà đứa nào cũng mạnh hơn hắn.
Tuy vậy mặc kệ cảm xúc của Tôn Nhất là sao, Độc Thần lại không có cảm xúc giống hắn. Thậm chí ngược lại.
"HA HA HA HA HA" Độc Thần cười lớn không có gì run sợ, nụ cười của hắn làm Tôn Tức vạn phần lo lắng.
"Ngươi vậy mà có thể luyện ra linh dược có linh trí ? Hay lắm, hay lắm !!!" Độc Thần cười lớn, cười đến sảng khoái, cười đến cực độ vui vẻ.
"Làm nô bộc của ta ! Kêu đám Linh Dược của ngươi để cho ta thôn phệ. Ta tha cho ngươi và đám anh em các ngươi một con đường sống, phục vụ cho ta đó là vinh quang của các ngươi." Độc Thần dùng ánh mắt tham lam nhìn về Tôn Tức.
Ánh mắt của Độc Thần về phía Tôn Tức giống như đang nhìn một tuyệt thế trân bảo một dạng. Tôn Tức bị nhìn cũng sởn cả da gà, da đầu nóng đến như muốn nổ tung.
Nó giống như cảm giác bị một con mãnh hổ đói khát cả tuần trời nhìn mình vậy.
Sợ hãi vô cùng tận ! Đấy là cảm giác hiện tại của Tôn Tức. Nhưng trong nỗi sợ hắn vẫn nhìn về anh Hai mình đang bị nhốt trong cầu máu, ánh mắt hắn lộ ra sự bất lực.
“Anh Cả ! Phải kiếm viện binh hoặc chạy ngay ! Không thể ở lại lâu hơn được.” Tôn Tức la lên, ý tứ của hắn quá rõ.
Tôn Nhất cũng biết Tôn Tức đã cố hết sức, hắn lại không đần sao không nhận ra khó có khả năng cứu về được Tôn Nhị ?
“Vậy chạy thôi ! Xin Chính Phủ cứu viện.” Tôn Nhất cắn răng nói như thể có một cái cớ cho mình có thể bỏ lại em ruột của mình vậy.
Tôn Tức chỉ im lặng hạ lệnh:
“Liều c·hết quấn lấy hắn.”
Sau đó hai anh em dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Nhưng đời nào Độc Thần để cho con mồi của mình có thể chạy thoát ?
“Hừ ! Cho các ngươi cơ hội mà không biết trân trọng.”
Độc Thần vung tay lên, một màn sương lục phá không lao tới chỗ hai anh em với tốc độ tuyệt nhanh bao khảo lấy họ, giam cầm, ăn mòn tâm trí hai người.
Nếu lúc này Tôn Nhị mà ở đây hắn sẽ nhận ra loại độc này là gì vì đó cũng là một thức trong Huyết Độc Ma Kinh, Ảo Huyết.
Người bị Ảo Huyết giam cầm sẽ bị nhốt trong nhà tù của ký ức và bị ăn mòn bởi độc tố.
Mà Tôn Tức người không có tu vi rất nhanh mất đi ý thức, c·hết mà không thể đưa ra bất kì điều gì phản kháng. Tôn Nhất khá hơn nhưng không bao nhiêu sau đó hắn cũng sinh cơ đến cùng tận mà c·hết đi. Trong khi đó chỉ còn lại Tôn Nhị nhưng giờ đã sớm bị Độc Thần thôn phệ hết sạch cơ thể, c·hết mà thậm chí còn không thể đưa ra đến một phản kháng.
Cho nên mới nói mọi thứ khi được truyền hình và điện ảnh hóa thường không đáng tin. Nếu cách biệt thực lực quá lớn thì dù có giống nhân vật chính đến đâu cũng chỉ có nước bị miểu sát.
Giải quyết xong đám ba anh em, Độc Thần lại chậm rãi tiến tới đám dược liệu có linh trí tiến hành giao chiến và hấp thụ.
Một đám Kết Đan Kỳ đỉnh phong Độc Thần không có để vào mắt. Hắn đơn thuần chỉ cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi đùa một chút thôi.
“Để ta chậm rãi hấp thụ các ngươi nào.”
Độc Thần cánh tay vung lên những Đạo Tặc đ·ã c·hết bỗng hồi sinh.
Huyết Độc Ma Kinh: Thi Độc.
Thực lực cả đám không ra sao nhưng lại đông thêm nữa bao phủ một lớp độc quanh người khiến cho chúng vô cùng khó chịu nếu đánh cận chiến.
Chỉ thấy linh dược v·a c·hạm với đám Thây Ma này đều sẽ bị độc ăn mòn từng chút một. Trong khi đó đây là Độc pháp của hắn nên hắn không cần trực tiếp hấp thụ cũng có Linh Khí truyền về.
Độc Thần nhắm mắt nhâm nhi tận hưởng tư vi được Linh Khí ùa vào cơ thể, một cảm giác thư thái lan truyền khắp toàn thân hắn.
Tuy nhiên cảnh vui thường kéo dài không lâu.
Bỗng . . .
Hắc Ảnh Bạo Liệt !
Độc Thần đang thoải mái vô cùng bỗng một cảm giác khó chịu xuất hiện sau gáy của hắn. Một cảm giác như bị một cái máy hút bụi hút sau lưng khiến hắn vô cùng bực mình nên hắn quay lưng lại xem sao ai dè bị một v·ụ n·ổ làm cho choáng váng.
Tiếp tục sau đó là liên tục cảm giác bị hút từ đủ mọi loại hướng dồn dập tới và kết thúc luôn là những v·ụ n·ổ mang đầy tính thẩm mỹ . . . viện.
"Là ai ?" Bước ra khỏi làn khói bụi, Độc Thần giận dữ la lên khi hắn nhìn thấy hai nhân loại Luyện Khí Kỳ, mặt hắn nghệt ra.
"Từ lúc nào mấy con ruồi muỗi cũng dám liều mạng chọc giận hắn như vậy rồi ?"
Không chỉ vậy mấy con ruồi muỗi này còn chưa đợi hắn hoàn hồn đã hỏi hắn.
"Ngươi là Huyết Độc Ma Vương, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Luyện Ngục Cửu Giới ?"
Độc Thần ngạc nhiên. Uy danh của hắn mà cứ như thế vượng ? Từ lúc nào mấy con kiến hôi Luyện Khí Kỳ còn biết đến cả danh hắn rồi ?
Đang Độc Thần còn loading câu hỏi đầy tính đột nhiên vừa rồi lại một câu tiếp đã tới nhưng cây này làm hắn tức muốn c·hết.
"Ngươi chính là kẻ đứng bét trong Tứ Đại Thiên Vương với bốn cái chiêu mèo cào không có tính uy h·iếp là Huyết Vụ Mạt Pháp, Thi Độc, Ảo Huyết và Thi Bạo ?"
"Ồ chưa kể ngươi phải không có cái điểm yếu là Độc Đan nằm ở phía dưới thắt lưng, vị trí bên trái đùi trái và đằng trước mông hả ?"
"Ngươi là ai !!!!" Độc Thần kinh hãi. Nếu trước đó việc so sánh hắn với các Thiên Vương chỉ làm hắn tức giận thì việc kẻ này nói điểm yếu của hắn đã làm hắn chân chính sợ. Chả ai đi quảng cáo điểm yếu của mình cho người khác kể cả là chí thân, Huyết Độc Ma Vương cũng không ngoại lệ. Ấy vậy mà bây giờ điểm yếu mình cứ thế trần trụi bị một cái tên ất ơ ở đâu đó chui ra đọc vanh vách như sách giáo khoa rồi ?
Đây giống như câu chuyên về gót chân Achill·es. Nếu trong cuộc chiến thành Troy đó Achill·es mà bị lộ điểm yếu sớm hơn thì cuộc chiến đã kết thúc ngay khi tiếng kèn bắt đầu vang lên.
Độc Thần căng mắt lên quan sát thật kĩ người đó là ai ẩn sau dáng người nhỏ chỉ như đứa trẻ chưa tới chục tuổi.
Mà người có thể hiểu biết Huyết Độc Ma Vương rõ như vậy thì ngoài người viết ra hắn thì còn ai nữa ?
Trần Võ Sâm nghiêm túc gật đầu như thể đã có câu trả lời, tuy nhiên lại tỏ ra tiếc nuối vì hắn cũng đã thử nhắm t·ấn c·ông tới điểm yếu của Huyết Độc Ma Vương nhưng không thành công.
Điều này cũng là bình thường khi mà điểm yếu của mình chả nhẽ lại cứ hơ ra cho người khác thoải mái chọc phá ? Càng không nói cảnh giới hai bên chênh lệch quá xa nếu Huyết Độc Ma Vương không nằm xuống bất động cho Trần Võ Sâm chém thì cũng đành chịu.
"Ta phải g·iết ngươi !!!" Huyết Độc Ma Vương giận dữ la lên, cánh tay hắn giơ lên trời tạo lên một cây giáo sương độc nhắm thẳng tới Trần Võ Sâm.
"Thật vội vã." Trần Võ Sâm lẩm bẩm, Hà An Huy bên cạnh lo dùm cho hắn nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi bao nhiêu, hắn chỉ liếc mắt đến cô gái to lớn đứng bên trái Trần Võ Sâm.
Chỉ thấy cô gái cũng giơ tay lên đã bóp tắt ngọn giáo sương độc trên không như chỉ bóp tán một làn khói vậy.
Cử động của cô gái nọ cũng thu hút sự chú ý của Huyết Độc Ma Vương. Không nhìn thì thôi, nhìn tới là hết hồn.
"Không thể nào ! Sao có Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong xuất hiện ở đây ?" Huyết Độc Ma Vương kinh hãi vạn phần. Hắn thề từ lúc thấy thằng nhóc ranh chưa đến chục tuổi đó hắn có cảm giác mình bắt đầu bị thất sủng trong câu chuyện đang được viết.
Huyết Độc Ma Vương có chút sợ hắn muốn bỏ chạy. Thực lực hắn chưa có hồi phục nên chỉ có Nguyên Anh Trung Kỳ, đánh với dăm ba con kiến hôi Kết Đan còn được chứ đánh với Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong cao thủ thì rất giống lấy trứng chọi đá.
Chưa kể con mắt Huyết Độc Ma Vương là già cỗi mức nào mà không nhận ra Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong này Linh Khí uẩn kín, phát mà không hiện. Đây là vì căn cơ vững hơn nhà xi măng cốt thép mới có thể vậy.
Đánh với người như vậy Độc Thần một thành chắc chắn thắng cũng không có. Thà bảo hắn đại chiến tám ngàn hiệp với heo mẹ hắn còn tự tin hơn.
Nên không chạy thì làm gì a ? Đợi người ta chào hỏi Độc Đan nằm ở phía dưới thắt lưng, vị trí bên trái đùi trái và đằng trước mông hả ?
Ai chứ Huyết Độc Ma Vương hắn không có cái khoái lạc đó.
Xin phép, Cút cút ! Huyết Độc Ma Vương, quay xe !
Chạy !