Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28 Cung Điện đổ nát

Chương 28 Cung Điện đổ nát


Trần Võ Sâm ấn tay vào ô vuông, một thông đạo theo đó được mở ra đưa Trần Võ Sâm và Bùi Cường Hoành tiến vào trong.

"Thật thần kỳ. Đây là nơi chôn của một vị cường giả thế hệ đi trước sao ?" Bùi Cường Hoành lên tiếng cảm thán khi nhìn vào thông đạo đen tối sâu hun hút bên trong.

Trần Võ Sâm hồi tưởng lại, dường như đây được hắn viết ra giống như là quỹ đen của một vị Long Vương thì đúng hơn. Lần đó hắn viết ra nơi này trong một dịp đi dạo quanh Quân Khu thấy một hộ gia đình có ông chồng giấu quỹ đen bị vợ phát hiện nên đã xảy ra một trận Modern Combat nho nhỏ.

Cũng chính là vì nghĩ đến khái niệm "Quỹ Đen" này cho nên ở đây được Trần Võ Sâm thiết kế cũng chỉ có một vật phẩm giống câu kinh doanh "Đừng cho hết trứng ở một giỏ."

Tuy vậy nếu Trần Võ Sâm mà biết hắn có ngày xuyên không vào truyện của mình thì hắn đã viết ở đây chứa đủ tài nguyên cho hắn nốc đến phi thăng.

"Hm, cẩn thận chút lỡ may có cặm bẫy." Bùi Cường Hoành xuất phát từ tâm lý cẩn trọng hắn nói.

Thế nhưng Trần Võ Sâm biết rất rõ ở đây cái quỷ gì cũng không có. Nếu có sao một ông cu cảnh giới Luyện Khí kỳ có thể thoải mái vào ra ?

Hai người đi dọc dãy hành lang đen thui cho đến một nơi giống một căn phòng nhỏ bên trong có một chiếc rương báu.

"Chậc ! Chủ nhân cũ ở đây thật xa hoa, cả cái phòng trống không nhưng lại để một chiếc rương làm hoàn toàn từ kim loại hiếm." Bùi Cường Hoành âm thầm tặc lưỡi sau đó tay hắn vung lên nó mở ra hiện ra một vật bên trông.

Một thanh kiếm ngắn chỉ dài 20cm được đút trong một chiếc bao da khắc hình một con rồng với ngũ trảo hướng lên trời.

Trần Võ Sâm không sợ hãi tiến tới cầm thanh kiếm lên, vẫn đang cố nhớ lại xem cách kích hoạt truyền thừa thế nào để có thể học được công pháp ẩn chứa bên trong thanh kiếm.

Theo như Trần Võ Sâm nhớ ở lúc đó hắn viết là người con chỉ cầm thanh kiếm lên thôi thì truyền thừa đã như thác nước ùa vào đầu hắn. Sau đó sẽ có một con đường thông thiên đến với chức vị Hoàng Đế Nhân Loại Cửu Ngũ Chí Tôn hiện ra rồi cứ thế người con theo tiếng gọi của vận mệnh mà đi.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm cầm kiếm lên đút ra, đút vào nhiều còn hơn cả một vị lão nhân nào đó ngày bảy đêm ba, vào ra không kể nhưng vẫn không thấy điều gì xảy ra hết.

"Sai phương trình rồi ?" Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ rồi hắn bắt đầu quan sát kĩ hơn thanh kiếm, đôi mắt hắn không tự chủ nhìn kĩ hơn chạm khắc con rồng trên thân kiếm.

Ngũ Trảo Kim Long

Đầu hướng Thiên

Ngọc Châu đâu ?

Trần Võ Sâm chợt nhận ra trên bao có một cái lỗ nhỏ, điều này làm hắn chợt nhớ ra một chi tiết hắn đã quên béng mất.

"Quên mất. Thầy có thể cho con đi một chuyến tới Hải Phòng cụ thể là số 6 ngõ 213 Lạch Tray được không ạ ?"

"Hử ? Để ta đưa ngươi đi." Bùi Cường Hoành nãy giờ vẫn đang tò mò không biết Trần Võ Sâm làm gì nên rất dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn.

Chưa kể khoảng cách không xa với đại năng như hắn.

Chỉ thấy lại thêm ba lần chớp mắt với ba cảnh sắc khác nhau, Trần Võ Sâm đã tới biển hiệu của một cửa hàng "Cầm Đồ Phúc Hiện, địa chỉ: số 6 ngõ 213 Lạch Tray, TP. Hải Phòng."

Ở đây Trần Võ Sâm cũng rất nhanh tìm thấy thứ chìa khóa để mở truyền thừa hắn cần có.

Tuy nhiên. . .

"Thầy ! Ngài có đem theo tiền không ?" Trần Võ Sâm xấu hổ hỏi.

" ? ? ? " Bùi Cường Hoành.

"Ngươi thật coi ta thành cái gì rồi ? Chân sai vặt hả ? Đưa đi, đưa về rồi còn kêu ta trả tiền cho ngươi mua sắm nữa ?" Bùi Cường Hoành lườm Trần Võ Sâm tuy nhiên vẫn thành thật móc tiền ra. Chưa kể ở đây là phàm nhân giới nên giá cả cũng chả ra sao, hắn vứt một viên Linh Thạch cấp một xuống ông chủ quán đã muốn tôn hắn thành thượng khách.

Cả hai người sau đó cũng trở lại văn phòng của Bùi Cường Hoành, lần này đến giai đoạn Trần Võ Sâm mong chờ nhất. Chỉ thấy hắn đặt viên ngọc trắng trông có vẻ tầm thường vào vị trí lỗ khảm.

Dị biến theo đó phát sinh.

Chỉ thấy viên ngọc bỗng sáng lên một hào quang rực rỡ và hình rồng trên bao bỗng trở lên vô cùng sống động, hai thầy trò còn nghe thấy tiếng rồng ngâm vang bên tai.

"Thật thần kỳ." Bùi Cường Hoành hơi kinh ngạc lẩm bẩm.

Chưa hết, một đầu rồng bỗng hiển hóa ra sau đó bay lượn trên trời rồi đột nhiên xông tới Trần Võ Sâm và biến mất, kéo theo đó Trần Võ Sâm cũng bị kéo vào một Thế Giới khác.

Vẫn là motip không gian quen thuộc cùng không gian màu trắng thường thấy, Trần Võ Sâm gặp được một vị lão nhân.

Tuy nhiên chi tiết này Trần Võ Sâm không nhớ là có viết.

“Ngươi đã đến. Ta đã đợi ngươi thật lâu.” Vị lão nhân lên tiếng bằng ngôn ngữ của hắn.

“Đợi ? Đợi cái gì ? Sao lại phải đợi ?” Trần Võ Sâm một bụng nghi vấn. Hắn nhớ rất rõ không có viết mấy câu thoại hàm hồ như thế.

“Các vị thần đều tư lợi, ngài ấy đã không còn tin ai. Ngươi là kẻ được ngài ấy chọn nhưng giờ ngươi còn quá nhỏ yếu. Cho nên đừng để các vị thần biết ngươi có gì ! Hãy nhớ.”

Lão nhân nói một hồi xong biến mất, một chớp quang chui vào Trần Võ Sâm, tiến tới dung nhập vào Linh Đài rồi lặn mất để lại hắn một mặt như táo bón.

"Chỉ như thế ?"

"Xuất hiện đột nhiên nói vài ba lời khó hiểu xong cái gì cũng không rõ, cho gì cũng không biết, đồ vật nguyên bản như trong truyện của hắn đâu ? Ra hù dọa vài câu rồi cứ thế mà biến mất vậy mà coi được ?"

Trần Võ Sâm tỉnh lại sau đó mà tức lắm nhưng vô lực phát tiết.

"Sao rồi ? Đạt được thứ mình muốn chứ ? Nói nghe chơi xem được gì đi nhóc. Thứ gì mà ngươi hại cái thân già của Thầy ngươi lặn lội ngược xuôi để nhất định phải đạt được ?" Bùi Cường Hoành ngồi nãy giờ đã tò mò chịu không nổi, hắn thật ra cả chặng đường đã luôn ôm một mối nghi ngờ muốn giải đáp nhưng ngại mặt mũi chưa có hỏi.

"Con không biết." Trần Võ Sâm nói với vẻ mặt như Thủ Lôi bệ xí.

"Không biết ? Ngươi bắt ông già như ta lặn lội từ Đông sang Tây, từ ao hồ cho đến thị xã chỉ để giúp ngươi đào cái thứ quần què này lên vậy mà ngươi bảo không biết ?" Bùi Cường Hoành nhìn Trần Võ Sâm với ánh mắt hằn học. Hắn mà tin Trần Võ Sâm mới là bị điên, bị thần kinh, bị già quá hồ đồ, bị lẩm cẩm.

"Thật mà ! Đâu phải con có chủ đích sai khiến Thầy hay gì đâu ?"

"Vậy là ngươi có ý nghĩ đó ?" Bùi Cường Hoành nghiến răng, nghiến lợi tỏ ý bất mãn.

"…" Trần Võ Sâm. Vị sư phụ này của hắn não mạch kín hay tập trung sai sao ta.

"Con tưởng mình biết nhưng khi tiếp nhận truyền thừa thì vốn là thứ đó giờ lại biến mất vào trong Linh Đài của con." Trần Võ Sâm ăn ngay nói thật.

Bùi Cường Hoành nghe chuyện đơn giản như vậy thì đã hiểu nhưng vẫn cảm thấy mọi việc không có đơn giản thế là đã xong.

"Để ta tiến tới vào trong xem sao." Bùi Cường Hoành đề nghị, Trần Võ Sâm có từ chối hắn cũng sẽ coi như thôi vì đây là riêng tư của mỗi cá nhân dù là sư phụ hắn cũng bất tiện ép buộc.

Ngạc nhiên thay Trần Võ Sâm dị thường thoải mái.

"Được ạ. Thầy xem dùm con đi." Trần Võ Sâm rất tự nhiên mở rộng tiềm thức.

Bùi Cường Hoành cũng chỉ đợi có thể để hắn tiến vào trong. Tuy nhiên việc này cũng chứng minh Trần Võ Sâm thật tâm coi hắn là một người Thầy, một người thân đáng để tin tưởng mới thế.

Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác du nhập vào tiềm thức của một người, Bùi Cường Hoành thấy là lạ.

Bùi Cường Hoành như bước vào một khoảng không vô định không có vật chất, không có sự vật chỉ có mình hắn trơ trội ở đây.

Điều này làm một lão quái vật tự nhận trải chiếu, trải giường không biết bao năm như hắn bị choáng ngợp.

“Nội tâm của một đứa trẻ mới Luyện Khí Kỳ có thể lớn như vậy ?”

Nếu đây không phải thể linh hồn có khi Bùi Cường Hoành lầm tưởng mình đã lạc ra ngoài vũ trụ đi tìm anh Cuội đàm đạo chân lý hạnh phúc.

Nhìn nội thế giới của Trần Võ Sâm như vũ trụ bao la tìm không ra đâu điểm đến, Bùi Cường Hoành có chút thoả mãn vì đây là học trò của hắn, Trần Võ Sâm càng thần bí chứng tỏ tiềm năng càng lớn mà người làm lão sư đầu tiên của người như vậy càng được tôn vinh.

Tuy vậy cảm thán qua đi Bùi Cường Hoành hắn vẫn nhớ việc chính.

Bùi Cường Hoành chỉ hơi khẽ tập trung tinh thần, ở trong chiều không gian như hư vô hắn rất nhanh tìm thấy một khu vực đang trôi lơ lửng. Lúc này hắn ngay lập tức hành động, không gian xung quanh hắn nứt vỡ ra một cổng không gian xuất hiện bao khoả hắn tiến vào.

Lúc Bùi Cường Hoành xuất hiện, hắn đã ngạc nhiên chút và tin tưởng ngày đó Trần Võ Sâm nói với hắn về nơi đây.

Chương 28 Cung Điện đổ nát