Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Cậu bé mệnh khổ
"Được rồi để nhớ lại xem nên bắt đầu từ đâu ? Từ việc nếu ta ở đây và những kí ức này thì hẳn là bảy tuổi ? Một thanh niên hai mươi sáu tuổi rồi mà giờ lại phải trở lại làm đứa bé bảy tuổi sao ?" Trần Võ Sâm thấy thật ngượng ngùng, hiển nhiên Nữ Thần thiết lập cho hắn chính là đánh phó bản từ cấp đầu chỉ skip qua những màn hướng dẫn chơi và giới thiệu truyện.
Trần Võ Sâm biết thừa sau khi hắn đi người mẹ này sẽ lui về Thanh Loan Cung, an nhàn hưởng thái bình mà vô cùng lâu sau hắn mới có thể gặp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái tương lai c·hết tiệt mà Trần Võ Sâm viết ra nó ở thời điểm ban đầu vô cùng n·gược đ·ãi bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm nhìn theo mà lòng điên cuồng hô to “Đậu Xanh”
"Mẹ à ! Thực ra con cũng tính nói với mẹ điều này, thực ra trong quá trình đọc sách ở chỗ chú Tư con đã mở được Linh Hải rồi, mẹ xem hay con lên thành phố đi học trường Tu Tiên ? Ở đó theo như các áp phích quảng cáo thì không mất phí đâu mẹ." Trần Võ Sâm lời ít ý nhiều, trực tiếp nói.
Trần Võ Sâm thoáng giật mình nhưng rất nhanh vào vai, ngoan ngoãn la lên: "Mẹ đã về rồi ạ ? Mẹ vất vả rồi để con lấy nước rửa mặt cho mẹ."
Trần Võ Sâm thì không quan tâm. Mọi thứ phải như vậy hắn mới có thể sớm mà chuẩn bị được.
Người mẹ nước mắt lã chã rơi, giọng điệu kích động nói.
Trong lúc Trần Võ Sâm rơi vào trầm tư ở đó bỗng dưng hắn thấy trời tự nhiên tối đi, khi ngoảnh lên hắn suýt giật mình đến rớt tim ra ngoài khi thấy một người phụ nữ bần hàn với khuôn mặt nhem nhuốc, đen xì do dính than, tay cầm một giỏ cà chua đã bị mềm nát nhiều chỗ. Nhìn qua người phụ nữ này hẳn là đã nhặt cà chua ở một mỏ than nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm ngắm nghía xung quanh một vòng, khuôn mặt biểu lộ thật sâu hồi ức. Khung cảnh nghèo nàn chật hẹp từ những bó rơm xếp lên nhau để làm một căn nhà, những bức tranh được hắn vẽ nghuệch ngoạc rồi được mắc lên khung tường rơm như một việc rất đáng tự hào. Căn lều chỉ vỏn vẹn vài mét vuông này làm Trần Võ Sâm thật tâm vui vẻ nhưng cũng đầy xấu hổ và rất ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy ý mẹ sao ạ ? Con nên đi học chứ ? Hay thôi ạ ?”
Thực sự là quá là Ảnh Đế rồi đi !!!
Nếu nó sung sướng thì cũng thôi đi nhưng theo cái kịch này …
“…” Trần Võ Sâm.
Bởi hắn biết sau đó dựa theo kịch bản thì với năng lực mèo cào này của mình thì tuyệt đối chỉ có thể coi là tạm ổn chứ tuyệt nhiên không đủ.
"Thêm nữa nếu theo kịch bản vậy ta hôm nay sẽ hào hứng bộc phát muốn đi học để thoát khỏi vở kịch dài dằng dặc này, tuy nhiên có cách nào để tối ưu hóa quyền lợi ở khu này không ?" Nhất thời Trần Võ Sâm rơi vào trầm tư.
“Thật ? Con không đùa mẹ chứ ? Trời cao có mắt ! Đúng là Trời cao có mắt mà !!!” Biểu cảm người mẹ cực độ khoa trương, tay với lên trời, nước mắt giàn dụa, khuôn mặt kích động như thường dân được Thần ban cho quả táo vàng.
“Được rồi Ảnh Đế hay không cũng liên quan tới mình.” Trần Võ Sâm thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây hoàn toàn là sự giả dối và người đó chính là một chuỗi những nhân quả loằng ngoằng mà nói thẳng hết ra thì đó là sự dại dột và phiền phức.
Cho nên được thoát khỏi nơi chim không thèm ị ở Tiểu Quốc xa xôi này, người mẹ này của hắn đích thật đúng là đang chân tâm thật ý hạnh phúc rơi lệ trong sung sướng.
Mẹ hắn ngạc nhiên, thế nhưng Trần Võ Sâm biết thừa bà ấy từ lúc đột ngột xuất hiện trong nhà đã sớm biết vì lúc biểu cảm ngạc nhiên so với giờ còn chân thật hơn.
Mà tất cả những hành động này trong nguyên gốc cũng được diễn ra như vậy. Bởi trong nguyên tác Trần Võ Sâm chính là một hài tử hiếu thuận, ngoan ngoãn vâng lời mẹ.
Chương 3: Cậu bé mệnh khổ
Thực sự mà nói đáng lý số kiếp ra đời của Trần Võ Sâm sẽ không tồi tàn và hoang sơ như này đâu nhưng rõ là Trần Võ Sâm đã quá khổ d·â·m khi ban đầu hắn viết số mệnh Nhân Vật Chính phải như vậy.
Trần Võ Sâm nghe mà mí mắt giật giật liên tục. Lúc viết hắn đúng không để ý hắn đã sáng tạo người mẹ Ảnh Đế thành công như thế, diễn là từng khung, từng khúc giả đến không thể giả hơn như vậy.
Trần Võ Sâm vò đầu bứt tai chỉ ngẫm lại hắn đã không nhịn được muốn chửi bản thân một ngày rưỡi.
“Thật sự đần mà. Tại sao mình lại chọn lối văn phong phàm nhân nghịch tập nhỉ ? Bộ mình bị đần hay gì ?”
Trần Võ Sâm tháo vát đứng lên tiến tới một rãnh hồ nhỏ được đào thủ công, bên cạnh có một âu nước nhỏ lanh lẹ múc nước mang tới cho người phụ nữ rửa mắt.
Là tác giả nhập vào chính nhân vật mình viết, Trần Võ Sâm có thần kinh mới đi trải nghiệm.
Ở trong bộ truyện gốc hắn đã sắp đặt nhiều cây châm ở đầu truyện nhưng ảnh hướng khá lớn ở giữa truyện. Đó là những chi tiết khá hay ho mà hắn tò mò không biết nếu giờ hắn kích hoạt vậy sau này nó sẽ sản sinh hiệu ứng cánh bướm như nào ? Và một số vật phẩm chỉ được nói ra ở cuối truyện nhưng được các nhân vật hậu kết lôi ra dùng thì sẽ ra sao ?
Người phụ nữ cũng rất hài lòng tiếp lấy nước, nói: "Cảm ơn con trai. Nay con không ngồi vẽ tranh sao ? Hay không đến chỗ chú Tư đọc sách hả ? Con nên dành thời gian tới đó nhiều hơn đi. Không phải ở đâu cũng có nhiều sách như vậy để đọc trong thị trấn."
Tuy vậy cớ sự đã qua giờ có lặp lại nhưng Trần Võ Sâm giờ khác với nguyên gốc, hắn chính là tác giả ! Theo khía cạnh nào đó hắn chính là nhà tiên tri vĩ đại nhất trong thế giới của Tu Tiên Thời Đại này.
“Đi chứ ? Không là không thế nào ! Đi đi, cửa ngay kia đi thôi, chim non còn phải có ngày cất cánh bay. Con trai mẹ lớn rồi, ngoài kia là vùng trời lớn con mặc cánh bay đi.”
Vừa nói người phụ nữ lại trưng ra bộ mặt sầu mi, khổ sở như lòng bao nổi khổ tâm mặc cảm gửi tới người con.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.