Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31 Bệnh lạ

Chương 31 Bệnh lạ


Mọi đau khổ đều bắt đầu vào một trời mưa tầm tã.

Những nỗi đau thường diễn ra ở một khung cảnh tan hoàng đổ nát như để minh chứng cho câu nói:

Nơi bóng tối ngự trị ta thấy bản chất của cuộc sống.

Sự d·iệt c·hủng.

Nơi đây qua hoang tàn và chỉ để lại những phế tích bị tàn phá như có một con quỷ Cyclop đi ngang qua quét sạch tất cả bằng mắt phóng ra laze và bàn chân bằng kim loại.

"Hu Hu ! Anh ơi ! Mẹ chúng ta đâu rồi ạ ?" Một cô bé ôm một nửa thân thể còn lại của anh trai mình khóc lóc gọi lớn.

Nhưng người nửa thân thì đâu còn gì đâu. Anh trai của cô gái nhỏ đ·ã c·hết trong vụ sụp đổ tòa nhà rồi. Thứ cô bé giờ đang nói chính là với người anh trong hồi ức mà thôi.

Cô bé ôm anh trai mình, nước mắt cứ lã chã rơi ướt hết bờ vai của hắn nhưng nỗi đau trong lòng cô không thể vơi đi.

Chỉ tới khi...

Một cánh tay sắt khổng lồ chạm khẽ lên đầu của cô cùng một nụ cười tươi hòa ái như nắng ban mai rọi vào mọi góc khuất trong tâm trí cô mới khiến cô bừng tỉnh.

. . .

Trở lại với Trần Võ Sâm, lúc này sau phút hồi tưởng ngắn, Trần Võ Sâm đã có câu trả lời cho cô gái.

"Được em giúp chị. Đưa em tới chỗ em trai chị đi em có cách khác cứu bạn ấy." Trần Võ Sâm đề nghị với giọng điệu rất bình tĩnh.

Tuy cô gái không biết sao Trần Võ Sâm tự tin như thế nhưng ngẫm mình cũng chả còn gì để mất cô cũng bấm bụng gật đầu.

"Được, để chị dẫn em đi."

Cứ thế cô gái đi trước dẫn Trần Võ Sâm tới nhà cô.

Một căn nhà sập sệ nằm ở một cái hẻm với nhiều đoạn dẽ quanh co, ngoằn ngoèo giống như lạc vào khu ổ chuột. Đường đi của nó làm Trần Võ Sâm lo lắng cho mấy anh shipper hay bên dịch vụ giao hàng tiện ích.

Nhưng nói sao thì cả hai đi một lúc cũng tới nơi và ngay khi Trần Võ bước vào trong thì một mùi h·ôi t·hối đã làm hắn nhíu mày, khó chịu.

"Chị còn một cái khẩu trang em dùng tạm. Em yên tâm đây là loại chị mua ở Giáo Xứ được ểm phù chú nên trong hai giờ tới sẽ lọc không khí cho em thở."

"Thời gian đó liệu có đủ để em chuẩn đoán bệnh không ? Cứu kịp em chị kịp chứ?" Cô gái hơi gấp gáp hỏi, tay đưa tới cho Trần Võ Sâm một chiếc khẩu trang mà hắn nhìn qua cũng biết không rẻ.

"Không sao, thời gian vậy là đã đủ rồi ạ.” Trần Võ Sâm lễ phép nói.

Tuy nhiên đôi mắt hắn nhìn tới một người thanh niên hay nói đúng hơn là một cái vườn nấm nằm trên giường hiện đang có dấu hiệu mục nát.

Nói là vậy vì hiện tại Trần Võ Sâm đã không còn nhìn thấy mặt mũi người thanh niên đâu mà chỉ thấy chi chít nấm mặt và nổi trên người hắn.

Trần Võ Sâm tạo một lớp Linh Khí bao quanh cơ thể rồi lại gần người thanh niên nọ quan sát.

“Bệnh đã nặng tới mức này rồi.” Trần Võ Sâm nhíu mày nói.

Cô gái nghe vậy càng thêm lo lắng, đau khổ: “Thật hết cách sao em ? Xin em đấy ! Cứu em chị nếu không chị chỉ còn cách đến Giáo Xứ mua Giải Dị Đan.”

“Chị quen Cha Sứ ở đó nên mua được giá rẻ, chị dẫn em đi, em giúp chị mua, thiếu bao nhiêu em cho chị mượn.”

Cô gái đưa ra phương án, cách này chính là cách ban đầu của cô.

Trần Võ Sâm nhíu mày nhưng không phải khó chịu mà là không tin căn bệnh này vị Cha Sứ kia có thể xử lý.

“Sao chị chắc Cha Sứ kia có thể xử lý được vậy ? Chứ không phải làm cho căn bệnh này càng thêm tệ hơn ?” Trần Võ Sâm ngờ vực hỏi.

Cô gái trả lời rất nhanh, dường như đã được chính mắt nhìn thấy quá trình chữa trị.

“Chị đã thấy Cha Sứ chữa chị bệnh này cho một bệnh nhân khác. Ngài ấy chỉ dùng một viên Giải Dị Đan đã chữa khỏi cho bệnh nhân kia. Mọi chuyện xảy ra lúc đó như kì tích vậy, chị nhớ rất rõ."

Việc hồi tượng lại quá trình lúc đó với cô gái dường như thấy thần linh một dạng, khuôn mặt cô đầy vẻ thành kính khi nhắc lại.

"???" Tuy vậy trái ngược với sự tin tưởng mù quáng của cô gái, Trần Võ Sâm lại thể hiện ra sâu sắc nghi ngờ.

Bởi hắn biết bệnh này là gì, cách chữa nó ra sao thậm chí nguyên nhân căn bệnh này hắn cũng biết nó bắt nguồn như nào.

Chỉ có duy nhất mấy chi tiết "Giải Dị Đan" "Cha Sứ" "Phục dụng phát khỏi luôn" là Trần Võ Sâm không có biết.

"Chị biết không, em chị đang mắc căn bệnh Nấm Thây Ma Lai."

Cô gái nghe mà mơ hồ không hiểu. "Nấm Thây Ma Lai ?"

"Không lẽ bệnh này khiến người ta biến thành quái vật rồi ăn thịt người thân xung quanh hay sao ?" Cô gái nói ra mà rùng mình, khuôn mặt sợ sệt cách xa giường bệnh em trai mình thêm chút.

Có dấu hiệu không nhận thân.

Trần Võ Sâm thấy thế không khỏi nhìn bà chị này lâu chút.

"Cái điệu bộ này chắc chắn là xem phim cổ trang với phim khoa học viễn tưởng quá 180 phút này." Trần Võ Sâm rất chắc chắn mà kết luận.

Thực tế căn bệnh này nó không khiến người ta thèm ăn thịt đồng loại mà là muốn phân tán tế bào nhiễm bệnh ra.

Vốn đây là một căn bệnh mà theo như Trần Võ Sâm viết thì phải năm hắn 20 tuổi mới bắt đầu biết tới.

Nhưng mà nhìn giờ có vẻ như nó đã diễn ra sớm hoặc diễn ra từ lâu nhưng hắn không biết.

Tuy vậy Trần Võ Sâm tuyệt nhiên không lo lắng. Đúng hơn là hắn rất háo hức.

Nói đây là một căn bệnh không bằng nói đây là bước đầu của sự tiến hoá.

Trần Võ Sâm biết nghiên cứu này rất rõ và mục đích của nó không phải xấu. Nhưng phải trấn an người trước mặt hắn trước.

“Nếu cậu ấy là người thường cậu ấy sẽ c·hết.”

Trần Võ Sâm nói một tin kình bạo làm cô gái sợ hãi, lo lắng, tuy nhiên chợt nhận ra ẩn ý trong lời nói của Trần Võ Sâm cô hỏi.

“Ý em là sao ? Em của chị không bình thường phải không ?” Cô gái không rõ tình hình nhưng mang theo sự kì vọng lớn lao hưng phấn nói.

Nhưng Trần Võ Sâm lại nhìn cô với ánh mắt rất hồ nghi.

“Cậu ấy bình thường mà ? Có gì đặc biệt đâu ? Chị là chị ruột cậu ấy mà chị không biết hả ? Hai người sống cùng một nhà không ? Hay lạc nhau lâu giờ mới nhận mặt ? Chắc vậy rồi. . . Nhìn cũng không quá giống.”

Trần Võ Sâm nói một hồi không hiểu sau thấy chị gái đối diện bỗng bão nổi, khí tức trên người bỗng lạnh lẽo đầy sát khí.

Kết Đan Kỳ !!! Uy áp này tuyệt nhiên hơn xa Trúc Cơ cảnh vì Trần Võ Sâm còn thấy hình ảnh đạo vờn quanh.

Điều này cũng làm Trần Võ Sâm sợ đến phát kh·iếp. Hắn mới chỉ là một Luyện Khí Kỳ nhỏ nhoi mà thôi. Còn chưa có tự mãn tới nỗi có thể từ tay một Kết Đan Kỳ cao thủ mà sống sót.

“Ặc chị ! Quân từ động khẩu không động thủ. À lộn nữ tử động … Thôi bỏ đi, chị gái à, em tới đây cứu người đó !!!”

Bốp !!!

Cô gái vẫn không bỏ qua tốc độ mau lẹ đánh hắn mạnh vào đầu.

“Nói rõ ràng, ý mày như nào !! Chị đây bắt đầu thiếu kiên nhẫn với cậu rồi đấy.”

Trần Võ Sâm ôm đầu vẫn còn sưng, hắn thều thào nói.

“Không phải chị không đợi em nói hết đó sao. Thực ra chị cũng biết cậu ấy là nghiên cứu sinh còn gì ?”

Cô gái nghe vậy ngạc nhiên.

“Chị đâu có nói sao em biết hay vậy ? Cơ mà nó thì liên quan gì ? Nghề của nó mới là nguyên nhân nó bị như này không phải may mắn mà là tự tìm đường c·hết.”

Cô gái rất oán hận mà nói. Hiển nhiên cô nghĩ nghề nghiệp này của em trai mình mới dẫn tới cơ sự như này.

"Em không biết mấy hôm nay chị đã phải bán tháo bao nhiêu đồ để có tiền thuê bác sĩ và tìm đến Giáo Xứ đâu. Ở học viện thì bị đồng nghiệp chèn ép, ở nhà thì thằng em không yên thân yên phận quậy lanh tanh bành. Chị mệt mỏi lắm em biết không ?" Cô gái nói trong giận dữ, khua tay múa chân loạn lên nhưng rồi cũng chỉ đành thở dài bất lực bởi hai chữ: "Gia Đình" khiến cô phải có trách nhiệm.

Trần Võ Sâm chỉ lặng yên không đáp nhưng hắn có thể hiểu. Nhìn qua từ nhà cửa cho đến bài trí trong gia đình không khó để nhận ra hai chị em này mồ côi và người chị lớn hơn nên phải lo cho em trai mình cũng là điều dễ hiểu.

"Mà về ý chính đi. Em có cách gì chữa trị ? Làm được không đó hay là chỉ ba hoa ? Nếu vậy đừng trách chị ra tay ác độc." Cô gái dần tỏ ra mất kiên nhẫn nói.

Nhưng Trần Võ Sâm thật không nói láo nhưng để cho chắc hắn vẫn muốn hỏi.

"Em trai chị tên gì vậy ?"

Cô gái giờ tinh thần cũng đã ổn trở lại sau một khắc phát tiết nhưng đối diện với câu hỏi của Trần Võ Sâm cô không khỏi nghi ngờ.

"Sao em cần biết ? Chị để ý là từ lúc em theo chị về đến đây là còn không có giới thiệu và hỏi tên chị nha. Giờ em lại hỏi tên em trai chị là sao ? Không lẽ em là . . . GAY ?"

“…” Trần Võ Sâm.

Cô gái hỏi như vậy cũng là theo lẽ thường tình mà nghĩ. Bởi lẽ cô biết bản thân mình cũng có chút nhan sắc nhưng Trần Võ Sâm với cô lại một chút hứng thú không có. Suốt dọc đường đi đừng nói nhìn, bắt chuyện cũng không muốn. Điều này làm cô có chút khó chịu và mất tự ti nên không khỏi trong đầu sinh ra hiểu lầm với Trần Võ Sâm.

Tất nhiên Trần Võ Sâm nhìn qua như con nít thật nhưng tuổi tâm hồn không có trẻ vậy, hắn biết cô gái nghĩ gì. Chỉ là chuyện đó nó không phải quá rõ ràng sao ?

“Bà chị não mạch kín có bình thường không ? Em mới có mấy tuổi ? Quan tâm chuyện đó làm gì ? Với cả chị không thể trả lời mà không chọc ngoáy được hả ? Em đứng lên rời đi nhé ?”

Trần Võ Sâm giả bực tức nói một tràng.

Cô gái nghe vậy hoảng hốt. Cô thật không biết giờ nếu Trần Võ Sâm rời đi cô sẽ phải nhờ ai. Trong đầu cô vẫn nhớ rõ ràng lần cuối cùng khi nhờ một người nhưng hắn lại muốn bỏ thuốc vào nước của cô để s·àm s·ỡ rồi tính 69 tư thế làm thịt. May thay cô tỉnh táo nên không có uống thứ nước đó và vũ lực cũng đủ cao để chạy thoát không thì giờ. . .

Niệm.

Cũng vì vậy nên khi lần đầu thấy Trần Võ Sâm, một đứa trẻ thấp hơn cô gần nửa người đang thể hiện một tài lực hùng hậu cô mới không chút đề phòng xin giúp đỡ.

"Em ấy tên Hồ Quang Việt. Chị tên là Hồ Lung Linh." Cô gái nói tên em trai mình ra nhưng không quên nói thêm tên của mình. Âu cũng là chấp niệm của phụ nữ không thể không thông cảm.

"H·ồ Q·uang H·iếu sao ? Tiến sĩ H·ồ Q·uang H·iếu ? Không có thông tin. Xem ra là không phải nhân vật do mình tạo ra. Đây là một nhân vật Nguyên Thế Giới." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.

Đến thế giới này được một thời gian Trần Võ Sâm đã phân loại ra cách phân biệt một số nhân vật do mình viết ra và do thế giới này tạo ra. Định nghĩa này giúp hắn rõ ràng hơn đâu là Tuyến Nhân Vật Chủ Chốt của truyện và Tuyến Nhân Vật Không Cần Quá Lưu Tâm.

Hiển nhiên người tên H·ồ Q·uang H·iếu này và Hồ Lung Linh nhân vật được thêm vào để soát sự tồn tại này cũng vậy.

Chỉ là tại sao lại thế ?

Trần Võ Sâm chìm sâu vào hồi tưởng. Hắn nhớ lại ngày đó khi hắn lần đầu viết ra sự khởi nguồn của cái căn bệnh Nấm Thây Ma Lai này.

Đó là vào một buổi trưa nóng gắt, Trần Võ Sâm đang nghỉ trưa trên ghế sau ca làm và tận hưởng gói xôi ruốc hắn đã không ăn vào buổi sáng. Lúc đó hắn đã thấy một dòng người đi qua, họ là những người lính mới trở về tối hôm qua khi đang tham gia chiến trường chống một đám phiến loạn muốn c·ướp quân nhu.

Khi đó Trần Võ Sâm đã nhìn thấy sự bơ phờ, mệt mỏi của họ lê bước đi trên con đường khiến Trần Võ Sâm liên tưởng đến những xác sống biết đi. Qua đó cũng tạo tiền đề tối hôm đó hắn viết ra các ý đầu tiên của căn bệnh Nấm Thây Ma Lai này.

Mới đầu Trần Võ Sâm chỉ hào hứng viết cho vui nên cho căn bệnh này có chút nguy hiểm nhưng sau rồi hắn thấy là không đúng vì đặc tính căn bệnh này rất hay nên dần phát triển thành một loại thuốc có thể thay đổi gien cho nhân loại sau này thành một thể ưu việt hơn mà hắn gọi là Người Ưu Việt.

Người Ưu Việt là những người thể hình to hơn, thông minh hơn, nguyên thọ lâu hơn và thích ứng với Linh Khí cũng hơn xa với người thông thường.

Đây là giống người hoàn mỹ trong lòng của Trần Võ Sâm cũng là điều hắn hướng tới nhưng hắn biết không thể vì nó cần phải được cải tạo gien từ trong phôi thai.

Tuy nhiên lúc Trần Võ Sâm viết khởi nguồn của bệnh là trên người một vị tiến sĩ tên là Phạm Vi Thế. Không có họ Hồ và cũng phải phát bệnh thời điểm này.

Càng kì quái hơn là ở Trần Võ Sâm nhìn thì thấy các tế bào nấm đang có dấu hiệu co lại. Đây là dấu hiệu của tiến hóa ! Điều mà Trần Võ Sâm nhớ rất rõ là hắn mới chỉ nghĩ trong đầu chưa từng có viết ra.

Thêm một lần nữa Trần Võ Sâm lại cảm thấy quá trình xuyên không này của bản thân có trùng điệp khác biệt.

Cho đến hiện tại, Trần Võ Sâm thấy chưa có điều gì xấu nhưng tương lai thì không chắc.

“Chị đừng lo quá mấy ngày tới cậu ấy sẽ ổn thôi. Tuy nhiên lúc đó em có thể gặp cậu ấy được không ? Em muốn nhờ cậu ấy một việc. Tất nhiên em sẽ không nhờ miệng, ở đây em có viên Phách Thể Đan trung phẩm cấp bốn. Cậu ấy tỉnh chị đưa cho cậu ấy cho em.”

Trần Võ Sâm dứt lời cũng lôi ra một viên đan dược màu xanh ở trên có nết đan văn tựa như sóng biển. Lúc hắn xuất ra còn thấy đạo vận lượn lờ trên không trung.

“Đan dược cấp bốn ? Không thể nào !!! Em sẵn sàng bỏ ra đan dược quý như thế ?” Hồ Lung Linh trợn mắt nhìn. Biểu tình ngoài kinh hãi ra không có gì khác.

Cô biết Trần Võ Sâm rất giàu vì thấy hắn bán đan dược như bán rau ngoài chợ. Nhưng cô không nghĩ rằng hắn lại giàu còn hơn xa cô nghĩ.

Đây nào phải một đứa trẻ, đây là một tiểu phú ông được không ?

Thoáng chốc Hồ Lung Linh nghĩ tới muốn làm Cục Ngọt, Cục Bông gì đó cho Trần Võ Sâm mà cô hay thấy trên mạng xã hội.

“Nhưng em chắc là em trai chị không sao chứ ?nhìn từ tình hình chị thấy khí huyết em chị đang có dấu hiệu đông lại cái này không phải là đợi máu đông thật là hết cứu sao ?”

Hồ Lung Linh vẫn không tin Trần Võ Sâm nên hỏi.

Trần Võ Sâm cũng hiểu, “Nếu vậy chị phải giúp cậu ấy ở trong một không gian kín và liên tục được xông hơi đi. Vấn đề dễ thôi mà.”

Thấy Trần Võ Sâm nói cũng đúng cô tính bắt tay vào làm luôn, Trần Võ Sâm cũng ra về vì mục đích của hắn cũng đạt được.

“Đợi đã.”

Tuy nhiên lúc này Hồ Lung Linh lại gọi hắn lại, biểu lộ ngượng ngùng khiến Trần Võ Sâm khó hiểu.

“Sao vậy chị ?” Trần Võ Sâm hỏi.

“Thực ra thì không có gì nhưng liệu em có thể đưa chị lại cái khẩu trang không ? Như chị nói ấy, chị mới hết mai chị sẽ mua thêm nên em em biết đấy…”

Hồ Lung Linh mặt đỏ như gấc nói lắp ba lắp bắp.

“…” Trần Võ Sâm.

Lần đầu tiên hắn thấy có Kết Đan Kỳ nghèo khổ như vậy.

Chương 31 Bệnh lạ