Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32 Nhập học, Lệ Lệ Giáo Viên
"…" Trần Võ Sâm biểu lộ như một loại chất thải ngâm.
Trần Võ Sâm thấy vui cũng đủ nên cũng nhẹ nhàng đứng lên.
“Vậy đồ ăn có miễn phí không ạ ? Chắc cũng có chứ dù sao ăn cũng chỉ là chuyện nhỏ mà.” Cậu bé hỏi mà biểu cảm đã có chút bất mãn, lông mày nhăn lên, mỗi mím chặt khó chịu.
Với nó Trần Võ Sâm khi nghiền Ngũ Sắc Thạch thành bột rồi để lên Diệp Mễ Chì sẽ khiến nó sáng lên như dầu gặp lửa.
Cơ mà trong đầu cô đang thoá má n cộng lần thằng bé ăn trước mặt.
Nhưng hắn không biết cô gái kia cũng thế.
Học Đường chính là một dạng như các câu lạc bộ của các trường học có vai trò duy trì hoạt động của một nhóm học viên để bảo ban nhau học tập và phát triển.
Lệ Lệ lên tiếng hăm he đe đọa nhưng chắc là Trần Võ Sâm sợ đấy.
Nhưng cậu bé lại cảm thấy mình rất ham học hỏi, có tinh thần cầu tiến và không ngại giao tiếp cho nên tiếp tục hỏi.
Với vật dẫn, vật gọi động năng lực của Ngũ Sắc Thạch. Thứ này có tên là Diệp Mễ Chì, một loại cỏ dùng làm lông chổi dọn nhà cùng loại đánh người gây sát thương tinh thần các bậc phụ huynh thường sử dụng.
Từ đằng xa một bóng quen thuộc tiến tới bá vai Trần Võ Sâm cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.
Nhưng hắn nói xong bỗng cảm giác không rét mà run. Một cảm giác nguy hiểm cùng lúc đó hắn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cô gái nọ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Trần Võ Sâm không thất vọng vì ở một của hàng hắn đã có manh mối.
Ăn uống lại chế thêm ít đan dược, Trần Võ Sâm chìm vào giấc ngủ.
Những tiếng ân cần thăm hỏi, chăm sóc cứ vang lên như tiếng gọi khách ở các quán ăn đầy sự nồng nhiệt.
Trần Võ Sâm lại không có lo hắn lại không phải tiểu quỷ mấy tuổi loạn là loạn thế nào được.
“Không em !” Nói đến đây cô gái đã có hơi chút khó chịu. Tuy nhiên là một cô gái hướng tới sự chuyên nghiệp trong nghiệp vụ và trở thành một công dân gương mẫu trong tương lai, cô gái vẫn nhịn xuống.
“Em có đắn đo gì không ? Hay có câu hỏi gì không chị sẽ giải đáp. Xong chúng ta làm thủ tục gia nhập.”
Cậu bé tỏ vẻ hào hứng “ồ” một tiếng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Viễn tưởng mười năm sau vì một công ty mà liều mình phấn đấu đạt bằng khen ưu tú và được Chính Phủ coi trọng như một tấm gương thời đại. Tất cả những điều đó khiến cô nhịn xuống không chửi đổng lên.
Tất nhiên cậu bé b·ị đ·ánh đó không phải Trần Võ Sâm. Hắn là quần chúng nhân dân ăn bỏng ngô đứng ngoái ngó mà vui vẻ cười khoái trí.
Qua đó mới chắt lọc lấy ra được năng lượng Ngũ Hành nguyên tố bên trong.
No No. . . Low IQ, vô não.
“Không em !” Cô gái mí mắt giật giật liền hồi nói ngắn gọn xúc tích nhưng trong lòng đã có ngọn lửa nhon nhen b·ốc c·háy nhưng . . .
"Gì vậy ? Đang coi gì rất vui sao ? Không lẹ cái chân lên mà đi báo danh. Chị mày không có cả ngày mà để mất cho nhóc đâu."
Ở Học Viện Tu Chân Hà Nội có câu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật hả ? Vậy vào Học Đường làm gì ? Chả lợi với cả lộc gì cả. Free một chút cũng không có.” Cậu bé bĩu môi nói.
Lúc này từ đằng xa, người Sư Tỉ kiêm bảo mẫu 14/7 của Trần Võ Sâm, Lệ Lệ tiến tới vỗ vào bả vai đang hơi run của hắn.
Cậu bé nghe vậy tỏ ra vô cùng hứng thú.
“Em vẫn thắc mắc là không biết có gì miễn phí khi mình tham gia không ạ ?” Cậu bé mang một khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt long lanh nhìn cô gái.
Tuy nhiên trời thì đã muộn, Trần Võ Sâm lựa chọn nghỉ ngơi và mai lo việc vào học trước.
Nói là vậy nhưng ngoài Diệp Mễ Chì, Trần Võ Sâm chả thể chuẩn bị được cái gì. Những thứ còn lại thì quá đắt, Trần Võ Sâm chỉ biết mặt dày ăn xin tại chỗ người thầy đáng kính của mình.
. Z z. . Z . . .
Không biết không sợ. Biết thì sợ đến suýt tại chỗ xỉu. Chỉ thấy cô gái phát bực mà quyền đấm, cước đá hệt như đàn ông ra đòn là không chút nhân từ đánh đến hăng hái không bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hỏi làm gì ? Mày ở lớp chị đây là lệnh của Thầy rồi. Tuy nhiên mày mà dám làm loạn đừng trách chị không nể tình sư môn."
Tuy nhiên nói đến vậy phải không chúng ta đang nghĩ tới vị Nhân Vật Chính Trần Võ Sâm ?
“Bực c·hết mất !!! Thằng nhóc ăn xin này sao lại có thể vào được học viện vậy ? Cúng nguyên cả gia phả cho ban giám hiệu chắc ?” Đây là suy nghĩ của cô nhưng khi cô nói lại khác.
Cô gái rất ân cần, chuyên nghiệp đưa cho hắn một tờ ghi chú những đãi ngộ của Học Đường rồi phân tích.
“Tới học viện nhưng chưa tiến vào Thiên Môn thì còn chưa thật là Tu Tiên Giả.”
Ngoại môn hay phàm nhân cũng thế đều là thế lực ngoại lai với học viện. Chỉ có khi trở thành nội môn đệ tử mới được học viện bồi dưỡng và đào tạo.
Lệ Lệ nghe vậy thì quăng hắn một ánh mắt đề phòng, giọng nghiêm nghị nói.
“Xin chào em hậu bối ! Mới nhập học phải không ? Em hẳn nhiều điều không biết nhỉ ? Tới đây anh (chị) chỉ cho về Học Viện Tu Chân Hà Nội chúng ta. . .”
“Có free luôn được không chị ?”
Chương 32 Nhập học, Lệ Lệ Giáo Viên
Thân phận cứ đổi xoành xoạch thế này Trần Võ Sâm còn chưa kịp thích ứng.
"Chị đứng lớp nào vậy để em đăng kí ?" Trần Võ Sâm vừa đi vừa hỏi.
“Em bảo chứ chị thôi cũng bỏ cái Học Đường đó đi. Chứ cái gì cũng phí này phí nọ, phiền c·hết đi được. Chị thấy phải không ?” Cậu bé vừa nói vừa ra vẻ lõi đời mà cứ bô bô cái miệng không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ở cổng Thiên Môn đã đứng rất nhiều người với huy hiệu khác nhau trên áo. Ai nấy khí thế đững đạc, trưởng thành hơn xa tuổi luôn niềm nở đón chào những người đi lên. Đây chính là các đại diện của các Học Đường đứng ra chiêu sinh.
Ngũ Sắc Thạch tới tay Trần Võ Sâm trở về nhà đã không kìm được muốn sử dụng. Nhưng thực tế thì thường phũ phàng là hắn thật không thể triển khai. Để có thể dùng cần một loạt thao tác trong đó hắn cần một Trận Pháp Tổ Hợp Linh Khí, một bộ hấp thụ, chứa năng lượng phi vật chất và một nùi vật dẫn.
Rời khỏi nhà của chị em Hồ Lung Linh, Trần Võ Sâm lại đi kiếm Ngũ Sắc Thạch của mình, tuy nhiên một ngày trôi qua, Trần Võ Sâm cày nát khu chợ này nhưng cũng không thấy ở đâu có.
Cô gái nắm đấm đã siết chặt, hai hàng lông mày nhăn lại co rúm như mông khỉ và trên trán cô hiện lên gân xanh. Hai hàm răng cô nghiến chặt, bao nổi chỉ là chuyện sớm muộn.
“Ở đây bọn chị có cho thuê sân tập, phòng tu luyện, phòng giải trí và đồ dùng học tập. Với các hình thức thuê thì Học Đường Hoa Mặt Trời sẽ đánh chiết khấu 5 phần trăm so với gốc khi thuê tại Phòng Tài Vụ Học Viện. Với châm ngôn của Học Đường là không gì không thể, em mà vào tương lai em sẽ vô cùng tươi sáng."
"Chị nghĩ nhiều rồi ! Em chỉ muốn yên phận làm cái học sinh ngoan ngoãn cả tuần rồi cuối ngày thứ sáu lại nhận phiếu bé ngoan."
“Em có thể đến căng tin ăn ở đó có đồ ăn.” Nói xong cô đã định rời đi nếu không cô sợ mình không khống chế được mình mà diễn lại vở kịch cô bé Quàng Khăn Đỏ a.k.a Sói đói.
Trần Võ Sâm càng nói, Lệ Lệ càng thấy sai.
“Không em, sao có thể được ! Em có biết dịch vụ thuê đàn anh phụ đạo riêng không ? Trong tu hành nếu em có người dẫn lối thì sẽ tránh khỏi đi nhầm và đi lại hoặc hối hận cả đời. Em nên cân nhắc vì ở trong Học Đường có rất nhiều đàn anh, đàn chị mạnh mẽ.
Ngày hôm sau trước cổng Thiên Môn.
Dù là tác giả của bộ truyện nhưng thế giới này đã quá nhiều thứ Trần Võ Sâm không biết.
“Cái này free hả chị ?”
“Cái thằng ranh này ! Bà nhịn mày lâu quá rồi đấy !! Mày thích free không ? Free một vé ra Văn Điển nhé.”
"Nhóc tự ý rời quân doanh, người cũng suýt c·hết không về được. Ủa alo ? Có chỗ nào nhóc thấy mình ngoan vậy ? Mà thôi vào trong đi. Giờ nhóc là học sinh của lớp 1A, Chị là Giáo Viên Chủ Nhiệm của nhóc nên từ giờ trong giờ hãy biết ý mà xưng hộ là Cô và con nhé !" Nói xong Lệ Lệ cũng đi vào lớp trước, cô là Giáo Viên Chủ Nhiệm nên cần rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Ở một góc nhỏ, một cô gái đang rất niềm nở kéo tay một cậu bé.
"Em này lại đây coi về Học Đường Hoa Mặt Trời của bọn chị. “
Chưa dừng ở đó cậu bé còn tỏ ra mười phần bất bình nói tiếp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.