Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 41 Bùi Cường Hoành bá đạo
Sau một hồi làm bao cát cho Bùi Cường Hoành xả cơn giận, Trần Võ Sâm ôm khuôn mặt không thấy hình thù bắt đầu thuật lại mọi chuyện cho hắn mà không dám thêm mắm thêm muối chút nào.
Lúc này các vị lão nhân khác cũng nghe mà không khỏi thán phục trước độ liều lĩnh của Trần Võ Sâm mà khen một hai câu.
" Khá lắm ! Tuổi còn trẻ mà đã dám liều đi đoạt truyền thừa của gia tộc người khác. Chưa kể lại là Đại Gia Tộc lớn nhất ở Kon Tum nữa. Nhóc có năng khiếu đấy."
"Ui ông nói gì đó ? Trộm cắp thì có gì tốt ? Nhóc ! Ta nói chứ thế không phải hay đâu. Tới mà xin lỗi rồi trả người ta thứ gì ngươi đạt được đi. Trong trường hợp này là bồi thường lại."
"Thuật Phân Thân sao ? Khá thú vị đấy nhỉ ?"
Các lão thay nhau đưa lời khuyên và ý nghĩ của mình cho Trần Võ Sâm. Nhưng hắn chỉ nghe không dám đáp. Hắn đang đợi là Thầy hắn, Bùi Cường Hoành ra chỉ thị.
Chỉ thấy Bùi Cường Hoành ánh mắt đăm chiêu nhìn Trần Võ Sâm không biết nghĩ gì. Đôi mắt nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Điều này làm Trần Võ Sâm lo lắng. Nếu bảo hắn phun ra lại truyền thừa thì gần như không thể.
Càng không nói Trần Võ Sâm vẫn nghĩ truyền thừa này hắn tự mình lĩnh ngộ ra đâu có tính là ă·n t·rộm, ă·n c·ắp gì đâu mà nói trả là trả ? Tuy nói là thế lấy mất truyền thừa của họ Trần Võ Sâm vẫn thấy áy náy vô cùng.
"Truyền thừa này của họ con rất thèm muốn nó. Con nguyện . . ."
"Được rồi ! Thích là được còn lại ta lo." Bùi Cường Hoàng cắt ngang lời Trần Võ Sâm. Không cần hắn kể lể nhiều hơn.
"Sau đừng làm vậy ! Chúng ta là người văn minh không phải phường t·rộm c·ắp." Bùi Cường Hoành để lại một lời rồi bay v·út đi.
Trần Võ Sâm nghe mà xấu hổ cúi gằm đầu, hắn tự nhủ phải chăng hắn suy nghĩ quá nông cạn rồi ? Thực ra ngoài kia vẫn có những truyền thừa vô chủ mà có tương tự nhưng hắn không nghĩ tới ?
Lão nhân với mái tóc dài và bộ áo choàng trắng như phù thủy là bạn của Bùi Cường Hoành lại gần vỗ vai Trần Võ Sâm.
"Được rồi nhóc con ! Sai biết sửa là rất tốt rồi. Nếu lão Hoành nói sẽ lo cho ngươi thì ngươi cứ yên tâm đi. À truyền thừa như nào mà khiến nhóc liều mạng lao vào nơi nguy hiểm mà đoạt giữa miệng cọp vậy ? Nhóc nhìn sao cũng đâu phải ngu ngốc đâu mà không biết một Đại Gia Tộc nội tình hùng hậu nhường nào ?"
"Ha ha Lễ Hội Truyền Thừa là sự kiện quan trọng với tất thảy tán tu hay các gia tộc. Ở mỗi truyền thừa đều trấn thủ một đến hai vị cao thủ cấp bậc Hộ Pháp. Nhóc con ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám xông vào nhà người ta mà trộm đồ đấy." Vị trung niên điệu bộ hơi thô kệch nói.
"Còn là loại truyền thừa độc nhất nữa." Vị lão nhân với vẻ ngoài đẹp lão mặc âu phục lời ít nói bổ sung.
"Con cũng không có biết. Trước khi đi con cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ trách con nghĩ quá đơn giản." Trần Võ Sâm như hài tử bị sai thều thào nói.
"Được rồi ! Chuyên cũng qua, làm quen chút trước đi. Ta tên là Đổng Cát hay còn gọi là Đổng Quản Sự nếu nhóc tới Lương Đình Viện thì qua đây chơi với ta." Lão nhân áo choàng trắng nói.
"Ta là Hắc Hổ Ca. Hiện là CEO TNHH một thành viên Bình Dương. Nếu nhóc có khoản nợ nào đó khó đòi thì gọi bác. Miễn phí." Vị trung niên thô kệch nói.
"Điềm Hổ. Cháu cứ gọi bác vậy được rồi. Bác làm trong t·hế g·iới n·gầm không tiện công khai." Vị lão nhân có lối ăn mặc như quý ông nói.
Trần Võ Sâm nghe mà khắc ghi tên ba người. Dù phải nói thật trí nhớ Trần Võ Sâm hơi kém nên hi vọng hắn không quên.
"Con xin chào các bác ạ. Con là đệ tử mới của Thầy, Trần Võ Sâm." Trần Võ Sâm lễ phép giới thiệu lại không quên cúi gập người ở một góc tiêu chuẩn là ba mươi độ.
"Ừm ! Thái độ lễ phép đấy không tệ." Đổng Cát lên tiếng khen, đầu gật gù liên tục vui vẻ.
"Cơ mà Thuật Pháp như nào mà khiến nhóc phải liều mạng để đạt được như thế ?" Bỗng Hắc Hổ Ca lên tiếng hỏi dò.
Điềm Hổ cùng Đổng Cát cũng nghé mắt nhìn đầy tò mò.
"Thực ra. . ." Trần Võ Sâm đang định kể thì Bùi Cường Hoành đã trở lại, theo sau hắn chính là người nãy suýt tý g·iết luôn Trần Võ Sâm.
Khi hắn nhìn thấy Trần Võ Sâm khuôn mặt tỏ rõ sự khó chịu nhưng vẫn khép lét đứng sau lưng Bùi Cường Hoành. Nhìn ra thực lực và địa vị song phương có chênh lệch nhất định nên mới thế.
Trần Võ Sâm hiếm hoi đóng vai trò người đệ tử mẫu mực chạy tới bên Bùi Cường Hoành khẽ hô: "Thầy ngài về rồi ạ ? Đi được mệt mỏi con đấm bóp cho người ạ."
"Ừ. Cũng hơi mệt ở lưng." Bùi Cường Hoành được đề nghị dứt khoát đồng ý làm Trần Võ Sâm nghệt ra một lúc nhưng vẫn phải tới kính yêu xoa bóp cho Bùi Cường Hoành.
"A Lan Trưởng Lão !" Được một lúc, Bùi Cường Hoành mới hô lên.
A Lan giật mình vội vã tiến lên. " Vâng thưa Hoành Tướng Quân."
"Như ta nói lúc nãy chuyện này cứ thế mà thôi đi. Nếu A Hyup gia chủ ngươi có ý kiến bảo tìm đến ta." Nói xong Bùi Cường Hoành còn lộ ra một tia khí tức nguy hiểm tập trung vào A Lan.
Ở dưới cảnh giới nghiền ép khiến hắn thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói nửa chữ không. Uy áp quá mạnh khiến A Lan không thể không đồng ý.
Mà Bùi Cường Hoành ít khi lộ ra một bộ mặt bá đạo của mình làm Trần Võ Sâm hết sức ngạc nhiên.
"Đây mới là bộ mặt thật của người Thầy của hắn ?" Trần Võ Sâm càng ngẫm càng thấy ổn. Xem ra vô tình vào cái học viện nhỏ mà cũng có cái bắp đùi lớn để ôm.
Cứ đà này cẩu thả phát triển là ổn.
"Vâng." A Lan cung kính nói mà mồ hôi chảy thành dòng không dám thở mạnh.
"À quên ! Ngươi giao lại thứ của đệ tử ta ra đây !" Bùi Cường Hoành như mới nhớ ra nên thêm vào.
A Lan cũng không dám chậm trễ phóng xuất ra một quả cầu, ở bên trong giam giữ một người giống hệt Trần Võ Sâm.
"Được rồi cút đi." Bùi Cường Hoành trực tiếp ra lệnh đuổi người.
Trần Võ Sâm nhìn mà hâm mộ. Đây mới đúng là thế giới mà hắn viết. Nhược nhục cường thực. Kẻ yếu đứng trước mặt kẻ mạnh không có tư cách để đàm phán.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm nhớ rõ Bùi Cường Hoành nói rồi. Là người văn minh t·rộm c·ắp là không nên.
A Lan vội vã rời đi. Khó chịu thì khó chịu nhưng kêu hắn mang thù thì hắn không dám.
Từ xa hắn chỉ nhìn Trần Võ Sâm đầy kiêng dè rồi rời khỏi.
Các lão nhân cũng tò mò lại gần nhìn về phía tên giống Trần Võ Sâm quan sát.
Đây là thành quả mà một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch liều mạng để đạt được sao ? Thuật Phân Thân ?
Trăm mối không có lời giải, các lão nhìn về phía Trần Võ Sâm đợi lời giải thích.
Trần Võ Sâm cũng không định thừa nước đục thả câu hắn nói những điều mình biết, các lão nghe chăm chú rồi ai nấy cũng rơi vào trầm tư.
"Cảm xúc tạo ra phân thân ? Nghe giống nhân bản người vậy nhỉ ? Cái này giống khoa học viễn tưởng hơn là Tiên Pháp rồi." Đổng Cát nghĩ một hồi đưa ra nhận xét.
"Thế lão không nghĩ tới thời gian thi triển à ? Nếu trong phòng thí nghiệm thì sẽ cần hàng chục bước để có thể nhân bản một người nhưng Võ Sâm nó chỉ cần phút mốt. Tính đa dụng hơn nhiều." Bùi Cường Hoành bổ sung.
"Nhưng chắc gì đã nhân bản được người khác ngoài bản thân ? Với cả thuật này làm ta nhớ đến một thuật pháp khác. Để xem nào .. . À ! Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Nếu Thuật Pháp của thằng bé giống như Thuật Pháp này vậy thì tính phản phệ sợ hơi lớn." Đổng Cát nói bổ sung.
"Đấy là nếu các Phân Thân có tính học hỏi và sinh ra thêm cảm xúc khác ngoài cảm xúc gốc được thêm vào." Điềm Hổ nói thẳng vào trọng tâm.
Các lão bàn luận sôi nổi, ai cũng có một nhân định riêng và từ đó triển khai lên thì khác nhau.
Lúc này các lão cùng lúc nhìn Trần Võ Sâm muốn xem ý kiến hắn ra sao.
Trần Võ Sâm bị nhìn chăm chú cũng chột dạ. Hỏi hắn thì hắn cũng đâu có biết chỉ giương đôi mắt nhìn về Ảnh chưa thu hồi của mình.
Thế quái nào tên Trần Võ Sâm phân thân này cứ biểu lộ tò mò nhìn mọi người như trực để hỏi hàng tỉ thứ.
Biểu lộ này của hắn được Trần Võ Sâm để ý thấy chưa bao giờ thay đổi qua.
"Con nghĩ không dễ thế." Trần Võ Sâm hồi lâu mới đáp.
Các lão im lặng đợi hắn nói tiếp.
"Bởi lẽ các phân thân bị cảm xúc ảnh hưởng lớn tới mức cố định cho nên không thể thêm bớt các cảm xúc khác. Họ vẫn chỉ là các hóa thân nghe lệnh tưởng như có hồn nhưng không phải. Con nghĩ nếu con phát triển Thuật Pháp này hơn thì sẽ khác. Nhưng giờ nó chỉ có thế." Trần Võ Sâm nói xong cũng giải trừ đi phân thân chỉ biết tò mò kia đi.
"Giải thích hơi vòng vèo nhưng thôi ta cũng hiểu ! Cố gắng lĩnh ngộ nó cho tốt. Nếu nhóc muốn tu luyện thêm một truyền thừa bổ sung thì đi kiếm đi. Tốt nhất là kiếm cái truyền thừa nào của các tiền nhân đi trước đ·ã c·hết ấy. Bớt lại mua phiền vào thân ta." Bùi Cường Hoành liên tục nhắc nhở.
Trần Võ Sâm lại chỉ lắc đầu. Hôm nay thu hoạch vậy với hắn là quá đủ rồi. Thuật Pháp này tính đa dụng và phát triển nó đủ lớn để bao hàm các thuật pháp hiện tại của hắn.
Mà Trần Võ Sâm tin nếu hắn khai thác đúng thì nó sẽ là kĩ năng giúp hắn rất nhiều không cần truyền thừa nào khác.