Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 42 Truyền Thừa Lộ
Biết Trần Võ Sâm không có ý kiếm thêm truyền thừa, mấy lão hiểu ý đề nghị.
“Vậy đi xem bọn ta tạo ra truyền thừa thế nào đi. Biết đâu nhóc lại ngộ ra được điều gì đó.”
Đổng Cát đề nghị.
Trần Võ Sâm nghe vậy vô cùng hứng thú. Hệ thống truyền thừa được hắn viết ra chính là xen kẽ giữa người sống và n·gười c·hết để lại.
Ý nghĩa ở đây chính là thay đổi quan niệm truyền thừa cứ phải n·gười c·hết mới có thể để lại. Người sống vẫn có thể lưu truyền xuống cho người thực sự phù hợp. Như vậy thuật pháp sẽ càng ngày càng hoàn thiện và cải tiến.
Đồng thời nhân loại sẽ không ngừng phát triển hơn và tiến bộ hơn.
Tất nhiên vì vậy thuật pháp có phân biệt là 4 loại chính:
Đạo Nguyên Thuật bao gồm: Không Gian, Thời Gian, Vận Mệnh, Hỗn Độn, Vô, v.v… (Đây là Đại Đạo đầu nguồn nhân loại thời đầu thống nhất chung gọi là Đạo Nguyên ám chỉ những thứ siêu việt tầm hiểu biết của nhân loại. Không có nhiều Đạo Nguyên Thuật tồn tại và cũng không có mấy người có thể tu luyện Đạo Nguyên Thuật.)
Vượt Giới Thuật: Quang, Lôi, Hắc Ám, Mị Hoặc, Khí Vận, v.v... (Tất cả những thứ phiêu miễu không rõ ràng và những nguyên tố hiếm được xét vào mục này. Vượt Giới Thuật rất hiếm có truyền thừa liên quan và công pháp về nó Tuy nhiên thường được thấy ở một số cá thể hi hữu sinh ra đã có và tạo ra.)
Bản Nguyên Thuật: Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả. (Là những thuật pháp cơ bản hình thành lên Ngũ Hành tạo nên Trái Đất tạo nên mọi sinh vật. Bản Nguyên thuật thường được tìm thấy qua các Tinh Linh Nguyên Tố tạo ra. )
Nhân Gian Thuật: Binh khí, cảm xúc, thân thể và thú. ( Là những thuật pháp do nhân loại tạo ra từ trí tưởng tượng và cảm ngộ về sự vật, sự việc và con vật mà họ dùng nó hình thành ra thuật pháp.)
Trong đó Đạo Nguyên Thuật thì không chia cấp độ vì bất kì một loại Thuật Pháp nào đều là tối cao nhất và là phạm trù chỉ có những người Trời Phú ra tư chất tương ứng nên mới có thể sáng tạo ra thuật pháp chỉ để riêng mình họ tận dụng. Cũng có Đạo Nguyên Thuật trong Hệ Thống Gaia nhưng từ lâu đã cấm người tới thử thách vì độ khó của nó quá khó.
Còn Vượt Giới Thuật cần cơ duyên và phải rất may mắn mới có thể gặp được một số Tinh Linh Hiếm chỉ lối để qua khảo hạch đạt được. Ngoài ra còn có một cách khác như trời sinh Thần Thể có thể tự tạo ra Thuật Pháp cho riêng mình.
Bản Nguyên Thuật cũng tương tự nhưng dễ dàng hơn vì những người tham gia Lễ Hội Truyền Thừa thường hay gặp được các Tinh Linh với các nguyên tố trong đó và được họ dẫn đi khảo hạch. Thành công thì sẽ được Thuật Pháp hệ tương ứng, thất bại thì sẽ bị loại lần sau thử lại. Đơn giản hơn và không cần nhiều vận may như Vượt Giới Thuật.
Bởi lẽ đa phần Tinh Linh Tộc không có thể xác nên chọn sống trong ý thức của trí tuệ nhân tọa A.I Gaia. Họ được coi là những người Thủ Thư của Gaia và luôn đi lại rất thường xuyên trong thế giới tinh thần này nên nhân loại mới có thể gặp họ nhiều như thế.
Tuy vậy rất ít người cảnh giới dưới Trúc Cơ chọn tu luyện các Thuật trên dù là thiên tài hay không. Bởi nếu chọn sai thì họ sẽ rất lâu tu luyện được thuật đó tới tận cùng và tiến hóa thành Pháp Tắc. Như thế biến tướng khiến họ khó mà qua được Độ Kiếp Nguyên Anh.
Rất nhiều người tự nhận mình là Thiên Chi Kiêu Tử mang Vận Khí nghịch thiên tu luyện được một số Bản Nguyên Thuật hoặc là Vượt Giới Thuật nhưng khó mà thăng tiến tới Pháp Tắc thành ra kẹt tại Trúc Cơ Viên Mãn đến c·hết.
Cho nên Nhân Gian Thuật chính là giải pháp tuyệt hảo nhất và đến Trần Võ Sâm cũng công nhận điều đó.
Bởi lẽ nhân loại đã tự lượng sức nên mới tự mình biết mình mà tạo ra những thứ phù hợp với chủng loài. Nhờ đó mới để các thế hệ sau dễ dàng hơn trong việc Độ Kiếp Nguyên Anh.
Trong lịch sử nhân loại, vị Nguyên Anh cao thủ đầu tiên là Kiếm Tu, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp tạo ra nền tảng đầu tiên cho sự phát triển thịnh vượng của nhân loại.
Chính như Trần Võ Sâm, cái công pháp mà hắn suýt c·hết vì nó cũng chỉ là Nhân Gian Thuật. Tuy nhiên vì nó là một thuật pháp có thể dung hòa với Trời Phú Thuật hắn sở hữu từ Linh Đài nên nó đã tiệm cận Pháp Tắc.
Ban đầu Trần Võ Sâm chỉ là suy đoán nó sẽ hữu dụng với hắn nên mới đi đoạt.
Ở đời trước A Byang nhờ thuật pháp này mà khống chế được một đạo quân Băng Nhân rất mạnh mẽ đánh dấu cột mốc di dời Ba Na tộc từ Kon Tum tới tận Bắc Cực và tạo nên một đất nước riêng biệt.
Cơ mà vì là truyền thừa độc nhất từ vị tổ tiên đời đầu Ba Na Tộc cho nên họ mới kích động như vậy khi bị Trần Võ Sâm lấy mất.
Nhưng không sao.
Trần Võ Sâm thề trong lòng khi hắn đủ mạnh sẽ trợ Ba Na tộc chuyển dời ra Bắc Cực tạo nên đất nước họ mong muốn.
Nghĩ như vậy, Trần Võ Sâm thoáng yên lòng, vui vẻ trở lại khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tuy nhiên bên phía Ba Na Tộc hay cụ thể là A Lan lại không cho là như thế.
…
Bị đánh và xỉ nhục như một con c·h·ó mà chỉ biết cụp đuôi, hạ cái pha xuống mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Sự khó chịu và tức giận khiến A Lan rất không cam lòng trở lại thế giới gốc, khuôn mặt đầy căm phẫn nhìn về phía cánh cổng lớn mà sát tâm nổi lên như bão tố.
“Thằng ranh này có chỗ dựa lớn là Hoành Tướng Quân, mình trực tiếp động thủ thì sẽ quá lộ liễu và phải thất bại. Nếu vậy chỉ còn cách thuê ai đó g·iết hắn.”
A Lan nghĩ một hồi mà trong đầu không khỏi hồi tưởng đến một tổ chức mà rất có thể sẽ giải quyết được mối hận này thay cho hắn.
Cùng lúc đó Trần Võ Sâm đang trầm trồ không ngớt với cách để lại truyền thừa quá đỗi độc đáo của Đổng Cát.
Đổng Cát truyền thừa là Nhân Gian Thuật, Trúc Cơ Cao Đẳng Truyền Thừa. Đây là một loại Chỉ Pháp lợi hại mà đến Trần Võ Sâm cũng muốn tu luyện qua. Nó giúp người tu luyện hóa các ngón tay thành các dạng năng lượng ánh sáng để t·ấn c·ông hay phòng thủ đều rất tốt.
Chưa kể Đổng Cát rồi tự tin nói với Trần Võ Sâm nó có thể tu luyện tới Thập Luân Cảnh. Tăng trưởng tính là vô cùng cao tuy nhiên vì quy định nên những người tu luyện pháp quyết này của hắn đạt tới mãn chỉ đạt được công pháp ở ba cấp đầu đối xứng là Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên Anh.
Còn nếu muốn các phần sau sẽ phải tham gia thử thách cao hơn của hắn. Nhưng Đổng Cát là người tạo ra nên rất rõ hiếm hoi lắm mới có một người đạt tới mà hiện nay cũng là đệ tử của hắn.
Không phải khảo hạch của Đổng Cát khó thế nào mà là yêu cầu của hắn rất khắt khe về phẩm cách và lại chú trọng việc tùy duyên vì hắn không có quảng bá truyền thừa của mình mà chỉ để cho người hữu duyên sẽ tìm thấy. Ngẫm lại nếu Đổng Cát quảng bá dù chỉ một thông tin, truyền thừa của hắn sẽ có lượng người chạy theo như vịt mà nguyện bỏ ra ba mươi, bốn mươi năm để tu luyện bằng được.
Thế mới nói truyền thừa có tăng trưởng tính lâu dài mới là Nhân Gian Thuật tối thượng mà đa phần nhân loại theo đuổi.
Trong khi đó Hắc Hổ Ca thì ngược lại. Truyền thừa của hắn được rất nhiều người biết tới ở trong cảnh giới Kết Đan Kỳ đổ xuống. Nó là truyền thừa dạng dân gian dành cho cả Tu Tiên Giả lẫn người phàm có thể tu luyện. Cơ mà Trần Võ Sâm nghi ngờ lão để lại truyền thừa chắc chỉ để quảng bá danh tiếng là chính.
Còn Điềm Hổ thì khảo hạch của hắn nếu là Trần Võ Sâm nguyên truyện thì sẽ rất phù hợp vì nó là dành cho sát thủ và có thể tu luyện song song với các truyền thừa khác.
Trần Võ Sâm lúc thăm quan mà mấy lần không nhịn được sởn tóc gáy vì độ máu me của các tầng thử thách. Dù là trong thế giới ý thức nhưng Điềm Hổ vẫn làm nó thành một dạng Luyện Tràng bằng ảo giác kéo người thử thách vào một không gian tưởng tượng khác.
Ở đó cửa đầu tiên sẽ làm chém g·iết nhau chọn ra mười người.
Sau đó ở cửa thứ hai nó sẽ g·iết hàng chục nghìn binh sĩ Mông Cổ.
.... Cứ thế các cửa sau đó cho khi thành công đều là một đường chém g·iết không thì á·m s·át. Đổi lại khi thành công sẽ có truyền thừa của hắn là Lĩnh Vực Máu. Một loại truyền thừa hiếm hoi có thể tăng phúc cho chủ sở hữu. Ngẫm chỉ cần tỏa ra sát khí thôi cũng làm người ta sinh ra ảo giác rồi buông v·ũ k·hí, giơ bàn phím lên hàng... Trần Võ Sâm thấy vô cùng mỹ mãn.
Tuy nhiên giờ Trần Võ Sâm lại không thể tu luyện nó vì đây là Kết Đan Kỳ Truyền Thừa.
Cuối cùng thì Thầy của hắn, Trần Võ Sâm lúc này đang đứng tại phòng quan sát nơi hắn xem những người tham gia khảo hạch để có cơ hội tiếp lấy truyền thừa của Bùi Cường Hoành.