Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43 Hiệu ứng cánh bướm

Chương 43 Hiệu ứng cánh bướm


Trần Võ Sâm biết rằng Thầy của hắn là một kẻ rất khó tính nhất là trong những thứ như truyền thừa này nhưng mà khó đến mức này thì Trần Võ Sâm đã hiểu tại sao hắn không có sư đệ, sư muội, sư gay và sư l·es.

Cái gì mà thử thách đầu tiên đã là phải trải qua một ngàn lẻ một những cặm bẫy cứ như đi khảo cổ di tích vậy. Cần thiết sao ?

Chưa dừng ở đó còn phải trả lời hàng trăm câu hỏi về đủ các thứ liên quan đến ổng như thi đại học hay là thi trắc nghiệm lấy bằng.

Cuối cùng mới là khảo hạch liên quan tới truyền thừa. Mà Bùi Cường Hoành sở trường là Không Gian và Kiếm Pháp cho nên trải qua bảy bảy bốn mươi chín kiếp nạn để tới đây người ta lại nhận ra độ khó của nó thì phải bỏ cuộc.

Không có thiên phú về Không Gian sao có thể triển khai ra cái hồn của chiêu thức ? Đây rõ ràng là Bịp người ta tham gia còn gì ? Chưa kể Bùi Cường Hoành còn chơi một chiêu là xóa ký ức người thất bại trong truyền thừa nên cứ như một vòng lặp những người dừng ở cửa ải cuối vì không có thiên phú lại thi lại rồi lại trượt.

Trần Võ Sâm nhìn mà mí mắt giật giật liên hồi. Trông lại phía Bùi Cường Hoành thì lại thấy hẳn bảo không đáng kể.

Nhưng Trần Võ Sâm thấy người mà sở hữu Trời Phú có năng lực như vậy lại phải đi tu luyện Nhân Gian Thuật sao ? Chưa kể có quảng bá chỗ này chỉ tiếp người có Không gian thiên phú đâu ?

Càng nhìn Trần Võ Sâm càng hoang mang các đại lão trong cái truyện của hắn phải không não đều bất bình thường như này.

Chơi như này ai chơi ai ? Chả trách giờ vẫn cô độc không vợ con mà chỉ có hai đệ tử.

Nhìn dòng người kéo vào thử thách của Bùi Cường Hoành tới con số cả triệu người thế mà qua cửa ải đầu tiên lại không tới trăm người rồi lại không đến một người tới được ải cuối để bị đá đít ra ngoài, Trần Võ Sâm ngán ngẩm không thôi.

Các lão là bạn của Bùi Cường Hoành thì như thể ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Chơi chung với nhau diết rồi nên ai nấy cũng coi vậy bình thường.

Nhưng Trần Võ Sâm thấy quá nhàm chán nên xin phép ra về trước.

Bùi Cường Hoành cũng đồng ý vì giờ hắn không rảnh bận tâm Trần Võ Sâm.

Được vậy nên hắn tạm biệt các lão rồi rời khỏi cánh cổng truyền thừa. Ở đây trong lúc vô tình rời khỏi, Trần Võ Sâm bắt gặp sư tỉ hắn Lệ Lệ lúc này mới chạy tới.

"Ồ Võ Sâm nhóc xong rồi hả ?" Lệ Lệ vẫy cánh tay lực điền của mình chào hỏi, mỹ cảm mười phần làm Trần Võ Sâm liên tưởng đến một con gấu nâu to lớn đang chào con mồi của mình vậy.

"Sư tỉ ! Chị giờ mới bắt đầu tìm kiếm truyền thừa sao ?" Trần Võ Sâm tò mò hỏi dò.

"Ừm ! Bạn trai chị có chút vấn đề nên cần chị hỗ trợ giải quyết, giờ mới tới được."

Lệ Lệ vừa nói dứt lời, Trần Võ Sâm đã mặt đầy ngạc nhiên và hoài nghi nhân sinh nhìn lại cô.

"Củ lạc giòn tan ? Sư tỉ có bạn trai ? Không phải nên mẫu người yêu của chị nên là thực phẩm bổ sung hay là núi Thực Thú Đan hay sao ?" Trần Võ Sâm nghĩ mà không dám nói. Hắn s·ợ c·hết.

"Được rồi không có thời gian tán nhảm với nhóc đâu. Chị vào trong đây." Lệ Lệ dứt lời thì cũng phi thân vào trong rồi biến mất.

Trần Võ Sâm không đuổi theo mà ngược hướng trở lại Học Viện. Lúc này ở đây cũng vắng tanh không có một bóng người.

Trần Võ Sâm không quá quan tâm mà trở về phòng tìm hiểu cái thuật pháp quái quỷ mà hắn luyện ra là như nào.

Nếu không thể làm rõ, Trần Võ Sâm thật không dám lôi ra dùng trong thực chiến.

Ngẫm đang giai đoạn căng thẳng cái phân thân mình triệu hồi ra chỉ biết hỏi ú ớ: Đây là đâu ? Tôi là ai ? Tại sao Thanh Long lại có trong mì tôm . . .

Nghĩ thôi đã thấy chán.

Trần Võ Sâm khoanh chân ngồi xuống tiến nhập minh tưởng tới Linh Đài của mình. Đứng trước viên cầu lửa mà hắn nghi là Phượng Hoàng để lại, Trần Võ Sâm chú tâm quan sát, một bảng thông tin quen thuộc lại hiện ra trước mặt hắn.

Tên: Trần Võ Sâm.

Chủng tộc Bất Tử Tộc (Phế Huyết)

Năng lực: Chúa tể Linh Hồn Điện (Còn nữa) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) ?? (Không rõ) Vô Điện (Còn nữa).

Ghi chú: Nợ Phượng Hoàng một ân huệ cực lớn cần mau chóng hoàn nợ.

Vẫn như cũ nhưng Trần Võ Sâm chọn điểm kích vào mục "Chúa Tể Linh Hồn Điện" thì ở bảng kĩ năng ngay đầu của hắn đã có sự thay đổi đôi chút.

Trước đây thuật pháp gọi là Ảnh Triệu Hoán Thuật nay đã đổi thành "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" nghe thấy là trâu bò.

Nhất Khí Hóa Tam Thanh: một hóa làm ba, ba hóa ra là một. ( Kĩ năng chưa được khai phá ) Tam thời chỉ có thể gọi ra một cá thể cảm xúc riêng biệt để chịu cảm xúc chi phối mà hành động.

Ảnh Phân Liệt Thuật nay đổi thành Đa Thái Hồn Binh. Không có giới thiệu cặn kẽ nhưng với IQ của Trần Võ Sâm cũng đã mường tưởng tới những Ảnh có thể biến hoá đa dạng.

Trần Võ Sâm tỉnh lại, thử triệu hoán ra một Hồn Binh thì một cái bóng có hình thù giống hắn xuất hiện nhưng không có ngũ quan chỉ có thân ảnh còn lại tối đen như mực.

Đây là hình thái ban đầu của Hồn Binh nhưng Trần Võ Sâm thử tưởng tượng ra hình thù khác như một chiếc cốc thì Hồn Binh cũng hóa nhỏ thành một chiếc cốc.

Thấy khá thú vị Trần Võ Sâm lại nghĩ nó biến thành một con gấu tuy nhiên kích thước lại chị tầm cỡ hắn cũng không hơn. Xem ra chịu giới hạn ở thể hình người triệu hoán nên cũng không thể to như ý muốn được. Dù sao nó cũng là do cái bóng của hắn mà tạo ra nên thế cũng phải.

Chưa kể Trần Võ Sâm còn được chia sẻ cảm nhận của hắn và Hồn Binh. Ví dụ như giờ quay trở lại truyền thừa Ba Na Tộc, Trần Võ Sâm sẽ đợi ở ngoài cửa cho mấy Ảnh đi thử bẫy hết và đến đoạn leo dây thì cũng phân Ảnh ra hóa thành khiên bảo vệ quanh hắn đỡ cho bị mù gõ nát bươm hồn.

Sau khi làm rõ được năng lực của mình, Trần Võ Sâm vui vẻ thả người ra giường ngủ một giấc. Trên khuôn mặt hiện rõ sự thỏa mãn.

Trần Võ Sâm chìm sâu vào giấc ngủ, trong giấc ngủ hắn thấy mình lạc vào một ngôi đền cổ kính với những tiêu chí Kiếm và Khiên được chạm khắc tinh xảo trên những bức tường. Trần Võ Sâm trong mê man cũng nhận ra đây là các bức tường ở những Ngôi Đền Hiệp Sĩ. Đại diện cho thần linh trên Thế Giới này những thực thể mang sức mạnh phi phàm và tuyệt đối.

Đi sâu vào trong ngôi đền, Trần Võ Sâm thấy những bức tượng của những Hiệp sĩ, những người trong biên sử ký là những Hiệp Sĩ đã giúp nhân loại chiến đấu chống lại các Ma Vật từ Ma Giới. Trần Võ Sâm nhìn mà thầm cảm thán đúng là ngày đó hắn đã tạo ra hình mẫu các Hiệp Sĩ quá đỗi hoàn hảo và tuyệt vời. Tuy nhiên vì tăng độ thần bí và sự vĩ đại của các Hiệp Sĩ Trần Võ Sâm đã tống cho họ cả đống việc và bận rộn tới mức tuyệt tích trong nhân loại cho nên ở thời bấy giờ muốn gặp một Hiệp Sĩ là vô cùng khó khăn.

Trần Võ Sâm lại tiếp tục di chuyển, thân hình hắn không tự chủ được đi sâu hơn. Càng vào trong quang cảnh càng phát ra cổ kính cho tới khi nó chỉ còn là các đường đất đá như một cái hang và trên vách bắt đầu xuất hiện các đường nứt lộ ra những chú ngữ được viết bằng máu.

"Đây là nơi phong ấn ?" Trần Võ Sâm suy luận không có chắc chắn.

Tuy nhiên khi Trần Võ Sâm nhìn thấy một thanh kiếm cắm ở trên một vách đá thì hắn biết mình đã đúng.

Trần Võ Sâm trố mắt khác nhiên khi hắn thấy một thanh kiếm dài hai mét với lưỡi kiếm tỏa ra ánh quang mờ ảo cùng chuôi được chạm trổ cầu kì.

"Thánh Kiếm của Thánh Hiệp Sĩ Kuruma ?" Trần Võ Sâm nhận ra ngay lập tức vì đây chính là thanh kiếm mở đầu cũng là đoạn kết của lịch sử bóng tối trong truyện của hắn.

Ngay lúc Trần Võ Sâm còn đang không hiểu chuyện gì thì một bóng đen thế mà lướt qua hắn đi tới Thánh Kiếm.

"Ể ?" Trần Võ Sâm ngạc nhiên.

Ấy vậy mà người thần bí đó hai tay nắm lấy Thánh Kiếm, một luồng khí xanh toát ra và thanh kiếm dần dần nhúc nhích.

Trần Võ Sâm thấy vậy thì thất kinh ngạc nhiên nhưng sau rồi tràn đầy sợ hãi hét lớn:

"Không !!!" Tuy nhiên Trần Võ Sâm sau đó chỉ bật dậy ở trên giường, trên người đã thấm đẫm mồ hôi.

"Mơ sao ? Mơ gì như coi phim 5D vậy ?" Trần Võ Sâm ngồi dậy mơ hồ nghĩ, bây giờ đã là buổi chiều ấy vậy mà ngoài trời lại đen kịt.

Thấy có điềm chẳng lành, Trần Võ Sâm ra ngoài ngó nghiêng ấy thế mà đập vào mặt hắn là một khuôn mặt dữ tợn với hàm răng dài sắc nhọn cùng bốn chân có bộ móng sắc bén.

"??? C·h·ó Địa Ngục ?" Trần Võ Sâm hoang mang, tay mau lẹ triệu hồi ra ba bốn Hồn Binh lao vào t·ấn c·ông quần ẩu con c·h·ó tội nghiệp trong một nốt nhạc.

Trần Võ Sâm sau đó xông ra ngoài, khung cảnh bên ngoài làm hắn suýt thì sợ muốn niệm ngay tại chỗ.

Bên ngoài đổ nát với những hố sâu như bị công phá bởi một đòn rất mạnh từ đại năng nào đó, trên trời thì bay lượn một đống quái vật với đủ loại hình thù. Trần Võ Sâm nhìn thoáng qua nên chỉ mới nhận ra một số loại trong đó là Cánh Ma, Biển Bức Quỷ, Sebutom, . . .

Đây tất cả đều là Ma Vật từ Ma Giới nhưng giờ chúng bay ngợp trời của nhân loại cứ như mở party tại đây làm ai nhìn tới cũng sởn cả gai ốc chứ nói gì Trần Võ Sâm ?

Lúc này liên tưởng tới giấc mơ kì quái của mình, Trần Võ Sâm nghĩ nó là thật rồi.

Thế mà có kẻ biết vị trí phong ấn cánh cửa Ma Giới và giải phóng nó !

Chưa kể điều quan trọng nhất. Trần Võ Sâm không hề viết điều này trong truyện.

Đây là một hiệu ứng cánh bướm và có gì đó đã xảy ra nằm ngoài hiểu biết của Trần Võ Sâm.

Tuy không phải lần đầu nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.

Chương 43 Hiệu ứng cánh bướm