Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 45 Nhện khổng lồ
Chương 45 Nhện khổng lồ
Trần Võ Sâm triệu gọi Hồn Binh, hắn vì tiết kiệm Tinh Thần Lực nên chỉ gọi ra 10 Hồn Binh. Ngẫm là dư xài nhưng con quái vật này một thổi thôi vậy mà có khí vụ gì đó làm đám Hồn Binh bất tử bất diệt vậy mà sắp hôi phi yên diệt, chịu ăn mòn từ một làn sương kì bí.
Thấy thế Trần Võ Sâm chỉ biết nhíu mày. Cứ ngỡ mấy Hồn Binh mình là bất tử thân nhưng e là trước mặt kẻ mạnh thực sự là không đáng nhắc tới.
Trần Võ Sâm ra lệnh Hồn Binh còn lại tổng t·ấn c·ông, quần ẩu con quái vật còn hắn lôi kéo tay Đinh Mỹ Quế chạy lẹ.
Trên đường những con Ma Vật kì quái cũng nhiều đến hằng hà sa số, Trần Võ Sâm không thể làm gì hơn ngoài hết sức ẩn núp di chuyển qua các dãy nhà, con hẻm.
Tuy nhiên càng đi, cảm giác lo lắng, sợ hãi của Trần Võ Sâm càng mãnh liệt nhất là khi hắn đi vào một cái hầm cầu tối và trong không gian thiếu ảnh sáng đó Trần Võ Sâm thấy được một con Ma Vật họ nhện.
“Thôi hỏng ! Chị chạy trước đi.” Trần Võ Sâm lo lắng la lên.
“Không được ! Cùng đi đi. Không phải đằng trước là bên trọng điểm bảo hộ của Chính Phủ đó sao ? Qua đó chúng ta sẽ ổn !”
Đinh Mỹ Quế dứt khoát nói. Suốt cả chặng đường Trần Võ Sâm luôn bảo vệ cô nên cô đối với người hùng nhỏ này của mình rất biết ơn nên không muốn hắn phải c·hết.
Trần Võ Sâm thấy vậy cũng cảm động nhưng cô chỉ là một Luyện Đan Sư thuần tuý nên trong chiến đấu Trần Võ Sâm thật không coi trọng cô cho nổi.
“Chị đi đi, em sẽ ổn thôi.”
Nói xong Trần Võ Sâm cũng để một Hồn Binh ôm cô chạy ra ngoài cùng lúc đó hắn lại hai tay chộp tới một cái chân nhện lông lá to ú nụ đang đâm tới hướng hắn.
Trong tối, Trần Võ Sâm không thể nhìn rõ con nhện những hắn biết con quái vật này to hơn hắn rất nhiều nên không thể cứ đứng trong tối mà chiến như vậy rất bất cập cho hắn.
Trần Võ Sâm lao ra ngoài, đứng ở chỗ sáng thì hắn nhìn thấy rõ con quái vật hơn, nó to lớn cùng sáu đôi mắt như những viên bi a nhưng không dễ xiên. Thân hình thì như những chiếc xe ô tô sáu chỗ cùng các chi to lớn như những cái cần cẩu.
Đuỳnh !
Chỉ một cái chân nó t·ấn c·ông, uy lực đã đủ phá vỡ nền đất tưởng chừng như cứng cỏi.
Sau một hồi chạy loạn cùng xem các Hồn Binh của mình giao chiến với con nhện, Trần Võ Sâm mới nhìn ra chiến lực của nó ở tầm Kết Đan Trung Kỳ.
Bởi lẽ nó tuy không tiêu diệt được đám Hồn Binh của hắn như con quái vật có thể phun độc tố kia nhưng chiến lực thắng qua rất nhiều và nếu Trần Võ Sâm chủ quan hay sơ sẩy một cái chân nhện cũng có thể cho hắn ngủm củ tỏi.
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Dẫu thế nào hắn cũng vẫn chỉ là một người xuyên không từ một thế giới bình thường. Cho nên nhìn thấy mấy con quái vật tưởng chừng như không có thật này không sợ mới lạ.
“Bình tĩnh nào ! Mày có thể làm được.” Trần Võ Sâm tự động viên bản thân, lòng nghĩ ra đối sách.
Hắn biết bản thân mình rất mạnh nhưng thời gian ngắn và thiếu kinh nghiệm thực chiến nên hắn chưa từng vận dụng nó đúng cách cho nên nhất thời bối rối.
Bỗng Trần Võ Sâm nghĩ ra một ý tưởng điên rồ khi hắn nhìn đám Hồn Binh đang liều mạng vây công con nhện mài thể lực nó.
“Nếu Hồn Binh giờ có thể đa dạng hoá sao mình không biến chúng thành áo giáp và binh khí ?” Trần Võ Sâm nghĩ.
Tuy Hồn Binh không có khả năng kháng vật lý mạnh mẽ nhưng được cái chúng có một số bản năng tư duy như né tránh, di chuyển nên nếu Trần Võ Sâm thêm vào tốc độ của hắn, di chuyển phải chăng nhanh hơn ? Đòn đánh cũng mạnh hơn sắc bén hơn ?
Nghĩ là làm, Trần Võ Sâm gọi ra hai Hồn Binh khác một hoá làm bộ giáp bao toàn thân hắn một hoá thành cây giáo để hắn cầm.
Vì không có thời gian tưởng tượng ra hình thù quá đẹp đẽ nên bộ giáp Trần Võ Sâm mặc bây giờ hơi xấu.
Còn về tại sao lại là Giáo không phải kiếm thì chỉ do sức sát thương đặc tính Hồn Binh mà thôi.
Trần Võ Sâm thử di chuyển, tốc độ của hắn quả nhiên nhanh hơn nhiều tuy vậy cảm giác không quen nên hắn vẫn có cảm giác mình bị kéo.
“Thôi kệ ! Không có thời gian ! Linh Hồn mình quá kiệt quệ rồi cần ngủ.” Trần Võ Sâm lẩm bẩm. Hắn sợ cứ ở đây thêm lúc nữa hắn vì Linh Hồn bị phân tách nhiều mà sẽ rơi vào hôn mê mất.
Trần Võ Sâm xông lên, một giáo ra đâm thẳng tới đầu nhện, tốc độ cực nhanh đã tới Trúc Cơ Kỳ hậu kỳ.
Tuy vậy vẫn là quá chậm với con nhện nên nó hất phăng Trần Võ Sâm đi khiến hắn ngã dúi dụi xuống đất.
Tuy vậy tốc độ bật dậy của Trần Võ Sâm cực nhanh đây không phải do hắn điều khiển mà do Hồn Binh không bị choáng nên mới có phản ứng mau lẹ thế.
Thế nhưng giao chiến ngắn thôi, Trần Võ Sâm cũng biết tốc độ hắn quá chậm không thể chạm tới con nhện. Điều này cũng lí giả cho hắn tại sao đám Hồn Binh chỉ đánh vòng quanh may mắn mới có con gây được tí xiu v·ết t·hương nhỏ cho con nhện khi nó không để ý tới.
Nghĩ tới điều này, Trần Võ Sâm đầu nhảy ra một kế. Hắn biến đổi Hồn Binh Giáp trên thân thành hình thù giống hệt các Hồn Binh, khí tức bao trùm trên thân hắn cũng y xì đúc các Hồn Binh khác là Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong.
Lần này Trần Võ Sâm hòa vào đám Hồn Binh của mình chờ đợi lúc con nhện không để ý hắn đâm tới, mục đích là mắt của nó.
Ý nghĩ thì đúng, cách làm không sai nhưng con nhện phản xạ quá nhanh với nguy hiểm nên khi bị t·ấn c·ông vào mắt thì sợ hãi khua các chi loạn xạ hất văng Trần Võ Sâm ra làm hắn choáng váng một hồi nhưng Hồn Giáp Binh lại quá như mở auto vậy cứ thế lao lên tiếp.
Tuy nhiên con nhện giờ đã thấy phiền và không cảm thấy đám Hồn Binh này có gì ăn ngon nên bỏ chạy, tốc độ nó di chuyển siêu nhanh thoáng chốc Trần Võ Sâm không thấy.
Lúc bấy giờ Trần Võ Sâm mới thở hổn hển giải trừ các Hồn Binh.
Hắn không mệt về sức gì mấy đâu nhưng Linh Hồn hao hụt thì có.
Linh Hồn vốn đã là thứ quá tốn kém bổ sung, Trần Võ Sâm cũng không lường được tới ngày phải đánh một hồi dài từ Học Viện ra tận cửa Đông như này cho nên không có sự chuẩn bị sẵn có.
Đây cũng coi như bài học, Trần Võ Sâm cũng rút kinh nghiệm từ nó.
Di chuyển mệt nhọc về phía của Đông, may mắn trên đường có bộ đội giải quyết sẵn và lập ra kết giới nên Trần Võ Sâm bình an đi vào trong được những người lính ở đây rất nhiệt tình giúp đỡ.
Lúc này Trần Võ Sâm mới có thể thả lỏng ngất đi. Trong mơ hồ hắn thấy được Đinh Mỹ Quế đang dùng khuôn mặt mỹ lệ lo lắng cho hắn.
"Trần Võ Sâm ! Trần Võ Sâm !"
Trần Võ Sâm mê man ngủ th·iếp đi.
. . . .
Lúc này ở phía ngoài một con Ma Vật khổng lồ cùng tứ chi to lớn như loài voi thời tiền sử xuất hiện, nó đi tới đâu các kiến trúc bị san bằng tới đấy bằng những chiếc sừng to lớn hay những cái chân khổng lồ của nó.
Chưa dừng ở đó từ người nó toát ra một cỗ điện từ màu tím kì dị phá hủy đi tất cả sóng kết nối điện tử trong bán kính một trăm km.
Dù khổ hình to lớn như tòa nhà cao ốc ba mươi tầng biết di chuyển nhưng nó đi rất nhanh. Chỉ chưa tới năm phút xuất hiện nó đã phá đi hơn trăm loại kiến trúc to lớn.
Bỗng...
Một đường kiếm quang xuất hiện như Thần Phạt giáng xuống từ trên trời xuyên qua đầu con voi khổng lồ, một kích đoạt mạng nó.
Nó c·hết đi ngã xuống làm rung chuyển một vùng, cát bụi nổi lên.
Bấy giở từ phía kiếm quang đó mới hiện ra một người, kẻ nay lơ lửng trên không nói chuyện qua bộ đàm liền tai hắn.
"Đã giải quyết xong Thảm Họa Behemoth."
"A32, tọa độ 321,22 sẽ xuất hiện Thảm Họa Megatherium trong 5 phút nữa."
"Đã rõ." Nói xong người đàn ông cũng biến mất.
Cứ thế trên khắp toàn thế giới cũng nháo loạn cả lên, từ rất lâu họ chưa từng phải chịu đại quy mô xâm lấn như vậy đến từ Ma Giới.