Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46 Sát Tâm nổi lên
Một lúc sau khi Đan Điền có thể tái vận chuyển lại Linh Khí đến các mạch như bình thường, Trần Võ Sâm từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một viên Cấp ba Hồi Khí Đan.
Và ngay khi tên lính còn đang thắc mắc tại sao lại nói cánh tay còn lại ? Thì một tiếng "Rắc" ngắn gọn vang lên nhưng kèm theo đó là tiếng hét đến tê tâm liệt phế của hắn.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm lôi ra cũng tức là hắn đã không sợ tên thần kinh không ổn định khoác quần áo người lính này nữa.
Hắn giận dữ la lớn lên: "Ngươi biết tao là ai không !!! Tao là …" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộp !!!!
Kẻ như vậy mà đứng đó khinh thường Trần Võ Sâm hắn ? Kẻ mà vừa rồi còn đấu với Ma Vật Kết Đan Kỳ quái nhện ?
Đây là lần đầu tiên Trần Võ Sâm phải trải qua cảm giác như này. Mọi lần hắn đều dùng chiến thuật bạo tạc không trực tiếp duy trì một đám Hồn Binh lâu như thế nên không có biết. Ngẫm nếu về sau Trần Võ Sâm muốn điều khiển một lúc tối đa năm mươi Hồn Binh chắc không quá ba phút hắn sẽ té xỉu mất.
"Tao cóc cần biết mày là ai ! Tao cũng không cần biết mày làm cho thằng nào. Ngay giờ mày dẫn tao tới chỗ thằng đã ra lệnh cho mày nếu không tao sẽ bẻ nốt cánh tay còn lại của mày !" Trần Võ Sâm nói với một giọng điệu lạnh lẽo như đám ác quỷ ngoài kia làm tên lính sợ muốn bĩnh tại chỗ.
"Ái ui ! Đất có vẻ rộng nhỉ ? Ngươi bay được có vẻ xa !" Trần Võ Sâm giọng điệu âm dương quái khí chậm rãi tới gần tên lính.
Tên lính sợ hãi tột cùng vội vã bò dậy. Hắn thật không thể hiểu được một đứa trẻ chỉ mấy tuổi như này vậy mà ra tay lại có thể ngoan độc như thế. Điều này thật không thể tượng tượng nổi.
Tên lính vả mặt Trần Võ Sâm một cú thật mạnh khiến hắn không thể tin được.
Tuy nhiên tốc độ hắn không có dám chậm vội vã dẫn đường cho Trần Võ Sâm.
Viên đan dược lóng lánh ánh quang màu xanh lam cùng một mùi hương dược ngào ngạt khiến ai nấy mê mẩn kể cả tên lính.
Thi thoảng đôi mắt Trần Võ Sâm lại ngoảnh lên nhìn xung quanh.
Trần Võ Sâm đứng phắt dậy và trong đôi mắt ngỡ ngàng của tên lính hắn ra tay rất nhanh, một cái bạt tai như tiếng sấm rền xuất hiện đánh bay tên lính ngã chổng vó ra đất cách xa Trần Võ Sâm hơn sáu mét.
Trần Võ Sâm tỉnh dậy với một cơn đau đầu khó tả, một cảm giác buồn nôn cùng cơ thể yếu ớt tới nỗi dù chỉ là là di chuyển hắn cũng cảm thấy không muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm không đợi hắn nói hết câu, tốc độ hắn cực nhanh lao tới cầm chặt miệng hắn cất tiếng.
Trong khi đó tên lính còn đang ù hết cả tai sau cú tát vang dội của Trần Võ Sâm mà hoa hết cả mắt như thể sắp bị mù tới nơi.
Đôi mắt Trần Võ Sâm đầy sát khí và phẫn nộ nhìn tên lính đó ấy, vậy mà một hành động đầy đột nhiên của hắn khiến Trần Võ Sâm còn không ngờ hơn nữa.
Nghe hắn lăng mạ bản thân, Trần Võ Sâm mới quan sát tu vi của hắn thông qua cảm nhận linh khí.
"Cái thằng này ! Mày sao lại cầm đan dược của tao ! Đưa trả tao đây không c·hết với tao giờ." Tên lính tham lam lên tiếng đe dọa, đôi mắt chăm chú không dời vào đan dược trong tay Trần Võ Sâm.
Dù biết một đứa trẻ mà muốn g·iết người là một điều rất không được nhưng gặp phải đám cặn bã này, Trần Võ Sâm không nhịn được sát tâm nổi lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn muốn phát tiết giận dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 46 Sát Tâm nổi lên
Đôi mắt tên lính đầy tham lam nhìn về phía viên đan dược hận không thể lao ngay tới chụp lấy viên đan dược đang có mùi hương mê người đó.
"Mẹ thằng nhóc này ! Mày hỏi hay chất vấn tao vậy ? Mày mà thái độ đừng trách tao ác. Mày phải cảm thấy biết ơn với Ngài Trần Đức Long đã tha không cho mày c·hết bờ, c·hết bụi ngoài kia đấy. Ở đó mà thái độ ! Thằng bám váy đàn bà."
Trần Võ Sâm nhìn xung quanh, ngạc nhiên thay hắn vậy mà đang ở dưới nền đất cứng vô cùng khó chịu và trước mặt hắn là một tên lính đang đứng quan sát hắn với một đôi mắt rất bất cần và ngạo mạn.
Tên lính dường như cũng kiêng kị hoặc chướng mắt không thèm để ý Trần Võ Sâm thêm. Tuy vậy đó chính là sự ngu xuẩn nhất của hắn.
Thế nhưng bị một kẻ thấp kém từ thực lực đến nhân cách này sỉ nhục, Trần Võ Sâm quyết không thể nhịn nhục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm nghe mà muốn tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên vô lực phản kích vậy thì đành im lặng nhẫn nại thêm chút nữa.
"Ài ôi ! Còn giả vờ bày đặt tu luyện như Tu Tiên Giả nữa ! Không phải con đàn bà của mày nguyện hi sinh bản thân để cứu mày thì giờ tao một cước đạp c·hết m rồi quẳng ra ngoài luôn cho đám quái vật. Đã đất chật rồi lại còn người đông nữa."
Trần Võ Sâm nghe mà giận sôi máu. Hắn thật không ngờ mình liều sống liều c·hết để vào được đây mà phải đối diện với sự khinh bỉ và không chào đón này từ một kẻ đáng lý phải hết lòng cứu giúp những kẻ đang khó khăn như hắn.
Cảnh giới không phải cao chỉ là Trúc Cơ Sơ Kỳ, linh Khí bạc nhược, căn cơ không vững có cảm giác như dùng đan được để đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ.
"Chuyện gì đang xảy ra ? Sao bệnh nhân lại không được vào bệnh viện mà lại nằm dưới nền đất thế này ?" Trần Võ Sâm gắt gỏng hỏi, nói cũng không có chủ ngữ, vị ngữ được vì cơn giận.
"Mẹ cái thằng này ! Tao đã cảnh báo mày đừng có thái độ cơ mà ? Đôi mắt đó là sao ? Mày chán thở rồi hả ? Cái đám dân thường chúng mày một chút phép tắc cũng không có."
Lúc này Trần Võ Sâm mới từ từ lôi điện thoại từ trong Nhẫn Trữ Vật ra quan sát gì đó.
"Còn không đứng dậy mà dẫn đường ?" Trần Võ Sâm lạnh lùng nói.
Trần Võ Sâm âm thầm ngồi xuống nhẹ nhàng vận chuyển Linh Khí vào Đan Điền, nạp lại Linh Khí đến các mạch đã suy kiệt trong cơ thể.
Chát !
Chỉ mãi sau một tiếng ting vang lên, Trần Võ Sâm mới nở ra nụ cười hài lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.