Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 51 Đỉnh cao nhân sinh, Nguyễn Hữu Quang
Chương 51 Đỉnh cao nhân sinh, Nguyễn Hữu Quang
Trong cơn mê man, Nguyễn Hữu Quang tỉnh dậy, cả cơ thể hắn mệt rã rời và cơ thể như gầy đi thêm một vòng không biết sút bao nhiêu cân.
Nguyễn Hữu Quang cố cựa người, một cảm giác mềm mại làm hắn vô cùng dễ chịu và khi hắn nhìn lại thì thấy mình đã ở trên giường ấm, chiếc giường này rất quen đây là giường của Phạm Tố Tố.
Thế nhưng tại sao hắn lại ở trên này ? Nguyễn Hữu Quang rất muốn biết nên hắn đảo mắt nhìn xung quanh thì đã thấy Phạm Tố Tố đang quỳ gập đầu về phía hắn, thái độ cung kính mười phần và từ những nếp nhăn của quần áo và mái tóc rối bời rơi trên đất không rõ cô đã quỳ thế bao lâu.
"Chủ nhân ! Ngài đã tỉnh ạ." Giọng Phạm Tố Tố vang lên, tiếng gọi cung kính mười phần như cách gọi Thần Linh vậy.
Nguyễn Hữu Quang nghe vậy sững sờ nhưng lại tỉnh táo nhanh chóng đổi sang kích động vui sướng tột cùng chỉ hận không thể nhảy cẫng lên.
Niềm vui này y hệt lần đầu hắn làm chuyện đó khi được nếm thử trái cấm của sự vui sướng.
"Được lắm ! Thành công rồi ! C·hết tiệt !!! Mình đã phải đợi bao lâu để đến được ngày này ?" Nguyễn Hữu Quang thầm cảm thán.
Nhưng nhớ ra bây giờ cái cơ thể của mình đang phế, Nguyễn Hữu Quang nảy ra một ý tưởng, sai khiến Phạm Tố Tố việc đầu tiên.
"Giúp ta hồi phục cơ thể."
Phạm Tố Tố cung kính nghe lệnh lập tức đi lấy đan dược hỗ trợ hắn phục hồi tinh thần và thể lực.
Sau đó Nguyễn Hữu Quang đã không nhịn được mà làm điều hắn muốn làm từ lâu.
Khi cả hai rời khỏi căn phòng thì đã sáng ngày hôm sau, cảm xúc trong lòng Nguyễn Hữu Quang bây giờ như một chỉ Phượng Hoàng đã được tái sinh.
Thế nhưng kinh nghiệm lần này làm Nguyễn Hữu Quang biết cái thế giới hắn xuyên vào này rất nguy hiểm. Nhân quyền bị giảm rất thấp nếu so với Võ Lực.
Chính thế Nguyễn Hữu Quang quyết tâm bản thân hắn phải mạnh lên, chu du khắp nơi đánh dấu để nắm lấy vận mệnh của bản thân.
Nghĩ là làm, Nguyễn Hữu Quang cùng Phạm Tố Tố rời khỏi biệt phủ cùng cuộc sống như chốn Bồng Lai, cả hai đi ra ngoài xông xáo.
Nguyễn Hữu Quang mỗi khi đến một địa điểm mới hắn đều dùng Hệ Thống Đánh Dấu.
Bước tới Hòn Dấu bóng xế tà,
Sáng ra một nháy tối tăng ca.
Check in một lúc mần cây ba khúc,
Lại lên đường ra Đồ Sơn ha.
Ánh hoàng hôn như sợi tơ hồng,
Tình chàng ý th·iếp, mận, đào, son.
Gối lên núi non, ta lại bước,
Băng đảo, vượt rừng, thấy rất ngon.
Vịnh Lan Hạ trôi nổi trên mặt nước.
Cánh chim trời bay lượn ở trên cao.
Ta với nàng sóng sau đè sóng trước.
Tuần tự, nhịp nhàng, cảm xúc Tứ Mã Nan Truy.
Thời gian qua đi, Long Châu là điểm kết.
Núi rừng hoang sơ, leo trèo muốn ná thở.
Nàng vì ta bôn ba không ngại khó.
Ta vì nàng cày xới bãi đất hoang.
"Xin chúc mừng ký chủ nhận được vật phẩm San Hô Đỏ tại Hòn Dấu."
"Xin chúc mừng ký chủ nhận được Thể Phách: Mị Lực Thần Thể tại Đồ Sơn."
"Xin chúc mừng ký chủ nhận được Nhân Gian Thuật: Bản Năng Dã Thú tại Vịnh Lan Hạ."
"Xin chúc mừng ký chủ dung hợp thành công tạo ra Suy Yếu Lực Tràng."
. . . .
Năm năm trôi qua như cún chạy ngoài đồng. . .
Nguyễn Hữu Quang đã quen dần với thế giới phi lý và chút đáng sợ này rồi.
Từng vùng đất trên thành phố Hải Phòng đều được Nguyễn Hữu Quang và Phạm Tố Tố đi qua tuy nhiên hắn nhận ra rằng chỉ có một số di tích hay khu vực đặc biệt đánh dấu mới có đồ tốt còn không hầu như sẽ là tiền tệ hoặc là tu vi.
Theo thời gian Nguyễn Hữu Quang cũng không còn là quả hồng mềm ai cũng có thể bóp khi giờ thực lực hắn đã là Trúc Cơ Kỳ Đỉnh Phong. Nếu như giờ Nguyễn Hữu Quang hắn có thê lĩnh ngộ ra một tia Pháp Tắc thì hắn sẽ trực tiếp Khắc Đan đột phá thành Kết Đan Kỳ Tu Sĩ.
Tuy nhiên nói thì dễ mà làm thì khó. Dù cơ duyên vô số nhưng một tia cơ duyên này Nguyễn Hữu Quang tìm mãi không ra chỉ có thể đợi tùy duyên.
Tu Chân Giới vốn chính là như vậy. Cơ Duyên chính là một phần của thực lực.
Mà lý do Nguyễn Hữu Quang vội vã muốn tăng thực lực như vậy một phần cũng là vì tình hình thế giới này làm hắn có chút sợ và lo lắng.
Ai đời vừa bước chân ra cửa đã thấy rồng bay trên trời phá hủy một huyện chỉ trong một nốt nhạc. Mà theo như Phạm Tố Tố nói đây là do cánh cửa Ma Giới và Nhân Giới bị đả thông nên thi thoảng sẽ có các cánh công mất ổn định được tạo ra và thả ra các con quái vật như vậy.
Nghe cũng thấy sống không dễ gì nên Nguyễn Hữu Quang không quản ngày đêm luôn phải cạnh bên Phạm Tố Tố để bớt sợ.
Cùng thời điểm đó ở trong một trạm bán thông tin xuyên quốc gia. Nguyễn Hữu Quang ngồi xổm ở ngoài cổng chờ đợi Phạm Tố Tố ở bên trong mua thông tin.
Đợi một lúc không quá lâu, Nguyễn Hữu Quang đã thấy Phạm Tố Tố bước ra, vẻ mặt hớn hở, vui tươi, cô tiến tới bên cạnh hắn tung ta tung tăng nói.
"Biết gì không ? Chị có một tin rất rất rất tốt cho em đấy." Phạm Tố Tố giọng nũng nịu yêu chiều đầy ngọt ngào nói.
Nguyễn Hữu Quang tò mò. "Chuyện gì mà phải nhấn mạnh dữ vậy ? Tìm ra Thỏ Ngọc trên Cung Trăng hả ?"
Tất nhiên Nguyễn Hữu Quang chỉ nghĩ chứ không dám nói.
"Chuyện gì vậy chị ?" Nguyễn Hữu Quang hỏi.
"Em biết thành phố Hà Nội kế bên ta không ?"
Nguyễn Hữu Quang ngẫm nghĩ một lúc cũng gật đầu. Vô tình hắn có biết nhưng giữa hai thành phố không có mấy khác biệt hắn không muốn tìm hiểu.
Nhưng vậy thì sao ?
Khuôn mặt Nguyễn Hữu Quang ngờ vực đợi câu trả lời từ Phạm Tố Tố.
Cô cũng không đục nước béo cò nói luôn.
"Thành phố Hà Nội đang có một sự kiện lớn là Tháp Thức Tỉnh đã xuất hiện. Nghe nói đây là Thần Vật chỉ xuất hiện theo Đại Thế của Thời Đại. Có thể năm này nó xuất hiện là do tình hình chiến sự giữa Ma Giới và Nhân Giới đã quá căng thẳng nên nó mới hiện ra. Nếu em chưa thấy ra con đường đột phá thì có khi đây chính là cơ duyên của em đấy."
Nguyễn Hữu Quang nghe mà kích động không thôi. Hắn kẹt ở cảnh giới này cũng phải hai năm. Tuy nghe nói như vậy là bình thường nhưng con người hoạt bát như Nguyễn Hữu Quang thế này quá chậm.
Chưa kể nếu hắn đột phá thành công Kết Đan Kỳ, Hệ Thống Đánh Dấu sẽ ban thưởng cho hắn phần quà tiến cấp rất hậu hĩnh.
Lần nọ khi đột phá Trúc Cơ phần thưởng lúc đó khiến Nguyễn Hữu Quang đến giờ vẫn không thể quên.
Cảm xúc lúc đó với Nguyễn Hữu Quang chỉ có hai từ là mãn nguyện.
Với cảm xúc đang mãnh liệt trong lòng, Nguyễn Hữu Quang cấp tốc xuất phát tới thành phố Hà Nội.
Hắn và Phạm Tố Tố vốn định chọn con đường hàng không nhưng từ khi cánh cổng Ma Giới và Nhân Giới mất ổn định thì bay là việc quá đỗi nguy hiểm nên đã thôi.
Hiện giờ xe chạy được tin dùng nhiều nhất là tàu điện ngầm nên cả hai đã mua vé tại trạm gần nhất.
Ở đây trong vô tình Nguyễn Hữu Quang đã đi sượt qua một người đàn ông đeo mặt nạ cú bí ẩn.
Trong mơ hồ Nguyễn Hữu Quang nhìn thấy chiếc mặt nạ đó rất quen nhưng ký ức trong đầu cứ lộn xào lên không thể nhớ ra.
Nhưng Nguyễn Hữu Quang không bận tâm lắm mà theo Phạm Tố Tố lên tàu điện ngầm mà đi.
Tuy nhiên nếu lúc hắn lên tàu điện ngầm hắn mà thấy đôi mắt của người đàn ông đeo mặt nạ cú đó nhìn hắn thì không biết hắn sẽ ám ảnh đến mức nào ?
"Tích tắc, tích tắc ! Thời gian đã điểm." Tiếng người đàn ông kì lạ vang vọng khắp nơi.