Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56 Tổ Chức Bạch Quỷ

Chương 56 Tổ Chức Bạch Quỷ


"Này ! Thằng này phải không đã có một chiếc Vé đi tiếp ? Sao hắn ung dung quá vậy ?"

"Hình như là thế. C·ướp không ?"

"Được vậy c·ướp đi."

Hai tên Tán Tu trao đổi với nhau một lúc đã quyết định ra tay, mỗi tên xuất hiện ở một hướng khác nhau ập tới người thanh niên kia.

Mỗi người một vẻ, kẻ dùng dao găm kẻ dùng cây giáo đâm tới những vị trí chí mạng nhất.

Đòn đánh ngoan lệ lại dứt khoát đó cả hai vô cùng tự tin người thanh niên không cảnh giác này nhất định sẽ c·hết nên thoáng mỉm cười nhẹ. Thế nhưng ai ngờ kẻ mất cảnh giác là họ chứ không phải người thanh niên kia.

Chỉ thấy bỗng dưng một cảm giác đè nén khó tả áp lên người họ khiến cho họ không tài nào cử động, tay chân khó mà nhấc lên nằm bẹp xuống đất, hô hấp khó khăn mà đến cả suy nghĩ cũng trở nên không còn thông suốt.

"Đợi mãi !" Thật là cái đám này. Các ngươi theo dõi tôi suốt hai tiếng đồng hồ mới chịu ra tay có phải hơi lâu quá rồi không ?"

"Mà thôi bỏ đi ! Dù sao hai người với cái não bé tí ấy tải cũng không kịp thôi thì..."

Dứt lời người thanh niên quỵ một chân xuống lấy tay chạm vào người hai tên kia phát động kĩ năng Thôi Miên.

Chỉ thấy đôi mắt hai tên này lờ đờ như mộng du.

"Được rồi kể tôi nghe toàn bộ về thứ tôi cần có để đi tiếp đi." Người thanh niên mỉm cười ngồi khoan thai dưới một hòn đá tảng nói. Hắn nở một nụ cười rất thân thiện khoe hàm răng trắng muốt cùng khuôn mặt mỹ nam tử đẹp không góc c·hết.

Mà nói đến người đẹp trai thì ngoài Nguyễn Hữu Quang thì còn có ai ?

Hai tên trăm miệng một lời nói hết nói miên man thế nào còn kể cả lần đầu làm chuyện đó với bà già xóm bên làm Nguyễn Hữu Quang ác tâm một hồi.

Lúc này tổng hợp lại thông tin mình đã có, Nguyễn Hữu Quang lại chìm vào suy tư.

"Vậy là giờ đa phần những chiếc Mỏ Chim đã bị đám người của những Tập Đoàn lớn sở hữu và theo đó chim lạ cũng không còn mấy. Nếu vậy giờ mình phải c·ướp từ người tụi của các tập đoàn sao ?" Nguyễn Hữu Quang vẻ mặt đăm chiêu.

"Không còn cách nào khác vậy thì cứ thế thôi. Nhưng trước tiên đánh trận đâu thể nào không có lính nhỉ ?" Nguyễn Hữu Quang nở một nụ cười nhìn về phương xa, một kế hoạch đã được lập trong đầu hắn.

Cùng thời điểm đó Thế Thái và đồng bọn đang ở trên một vách núi nhìn xuống một thung lũng kì lạ khác hoàn toàn với khu rừng xanh um ngoài kia.

Ở đây cánh rừng màu đỏ như máu từ hoa cỏ cho đến cây cối đều nhuộm một cái màu vừa u ám lại đỏ như vườn cà chua vậy.

"Này các huynh đệ ! Đây là nơi quỷ nào thế ? Không phải chúng ta nên đi c·ướp c·ủa g·iết người gì sao ? Thế nào mà giống như Christopher Columbus đi tìm Châu Mỹ vậy ? Các bạn biết đấy mình không phải người ưa thích khám phá nên nếu được thì mình xin rút."

Thế Thái cười cười nói tuy nhiên đổi lại chỉ là hai ánh nhìn c·hết chóc về phía hắn.

"Đùa thôi ! Mấy anh em làm gì căng ? Khiếu hài hước của cậu đâu rồi hả anh chàng to xác." Vừa nói Thế Thái vừa vỗ lên lưng tên Thú Nhân.

Tuy nhiên hắn lại không phản ứng lại Thế Thái mà đi tiếp.

Thế Thái cũng hơi sượng nên xấu hổ thu tay tiếp tục theo đám người di chuyển.

Được một lúc cả bốn người tới được phái trung tâm của khu rừng kì lạ này, ở đây Thế Thái ngạc nhiên phát hiện hắn thấy một trái tim khổng lồ màu trắng đang đập giữa nền đất.

Cảnh tưởng này khiến Thế Thái coi mà sởn cả gai ốc.

"Tim nhà ai mà còn đập được vậy ? Với cả sao mà to với trắng thế ?" Thế Thái ngẫm nghĩ.

Lúc này vị thủ lĩnh đầu trọc của đám người kì quái lên tiếng.

"Cậu biết nơi đây tên là gì không ?" Tên thủ lĩnh hỏi ai ngờ Thế Thái đáp lại rất nhanh chóng.

"Không" Thế Thái trả lời lại ngay tắp tự.

Tên thủ lĩnh chỉ cười, một nụ cười đậm chất phản diện hắn khẽ nói.

Đây là đảo Bạch Quỷ, nơi yên nghỉ của một trong những Ác Ma Thượng Cổ Bạch Dạ Xoa.

Nói đến đây tên thủ lĩnh lộ ra một khuôn mặt sùng kính, hai tên tiểu đệ của hắn cũng thế thậm chí khoa trương hơn là quỳ sụp xuống hướng về khoảng không vái lạy.

Trong khi đó Thế Thái lại mặt như nhìn ba thằng đần mà không nhịn được bật thốt lên:

"Hắn là thằng nào vậy ?" Thế Thái rất vô tri hỏi tuy nhiên rất nhanh hắn nhận ra lỡ mồm bởi ba luồng sát khí kinh thiên đập tới tát vào mặt hắn chan chát làm hắn sợ run.

"Ý lộn ! Lộn mấy má ơi !!! Ý tôi là đó là vị thần gì thế." Thế Thái vội sửa sai rất sợ không biện minh lại cái mạng nhỏ của mình rất dễ treo lủng lẳng ở cành cây nào đó.

"Hừ !" Tên thủ lĩnh đầu trọc chỉ hừ nhẹ một chút bất mãn.

"Chúng ta là Tổ Chức Bạch Quỷ. Lần này bọn ta được cử tới đây để truyền thông điệp tới phần hồn của Đấng Tối Cao tuy nhiên khi còn sống ngài ấy là một linh hồn khát máu nên chỉ những linh hồn tội lỗi và đầy khát máu mới có thể tới được nơi yên nghỉ ngài ấy."

"Thì ? Đừng nói tôi vào giúp mấy bạn nhé ? Các bạn không đùa tôi ấy hả ?" Thế Thái nghe tới đây đã biết tại sao mình thành Chosen one rồi nhưng hắn thấy sai lắm. Nặng mùi âm mưu lắm."

"Các ngươi hẳn là coi ta thành thằng đần rồi ? Mặt mũi các ngươi hầm hồ hơn cả giang hồ mõm trên mạng. Hở tý là các ngươi đòi g·iết ta, hở tý là các ngươi nhìn ta với đôi mắt ăn tươi nuốt sống. Thế mà giờ các ngươi tự nhận mình là gì ? Kỹ Nữ bán hoa nhưng còn trinh tiết ? Là Đạo Tặc nhưng không bao giờ c·ướp c·ủa g·iết người chỉ là mượn dùng hữu duyên trả lại ?"

"Cái quần quề gì vậy mấy anh trai ? Giỡn không hài nha." Thế Thái trong đầu nhảy sổ một loạt suy nghĩ nhưng ngoài vẫn tỉnh queo nở một nụ cười giả dối nhìn ba người.

"Tôi phải làm gì đây các bạn ?" Thế Thái trưng ra bộ mặt giả dối hiền lành vui vẻ hỏi.

Tên đầu trọc thấy Thế Thái hợp tác như thế cũng bất ngờ nhưng phần nhiều là vui vẻ.

"Dễ lắm bạn ơi ! Bạn vào trong nơi trái tim đang đập và đặt viên ngọc này lên là được. Rất dễ, bạn làm phút mốt là xong." Đầu trọc đầy hòa ái nở một nụ cười khoe những hình xăm dị hợm trên khuôn mặt hắn mà đến trẻ con cũng khóc thét.

Hắn nói đến đây Thế Thái cũng đ·ã c·hết tâm. Chỉ thấy người đàn ông với không một chút sự tin tưởng nào với bằng hữu mình mà nhẹ nhàng, mỉm cười giơ lên mặt ngửa của bàn tay về phía đám người rồi nhẹ nhàng gập tất cả chúng lại trừ ngón giữa cùng khẩu âm quen thuộc.

"Có cái c** c**. Chúng mày thích, chúng mày làm !" Nói xong Thế Thái co chân bỏ chạy.

Tốc độ hắn mau lẹ đến cùng cực, lãng tử nhất quyết không hồi đầu mà đi thẳng.

Tuy nhiên Thế Thái hắn thật đánh giá mình quá cao và coi thường đám người nọ.

Chỉ thấy Thế Thái đang cắm cổ bỏ chạy tưởng chừng như thoát rồi thì bỗng hắn bị một vật cản gì đó chặn trước làm hắn đâm sầm mặt vào đó đau đến chảy cả máu mũi.

"Ái ui ! Cái quái gì vậy ?" Thế Thái chửi thầm nhưng hắn rất mau chóng nhận ra đây là một trận pháp giam cầm cỡ lớn.

"Thôi bỏ bu rồi." Thế Thái mặt hoảng hốt bỗng hắn thấy sau lưng mình lạnh toát.

Thế Thái quay mặt lại thì thấy đám người kia đang nhìn hắn với nụ cười không thể nào man rợ hơn nhìn về phía hắn.

"Các anh em ! Tôi nói tôi diễn các anh em tin không ?" Thế Thái nở nụ cười như táo bón nói.

Chương 56 Tổ Chức Bạch Quỷ