Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57 Thế Thái được cứu

Chương 57 Thế Thái được cứu


Thế Thái cố phản kháng, tốc độ mau lẹ t·ấn c·ông tên đầu trọc, một lưỡi dao sắc bén xuất hiện đột nhiên trên tay hắn và đâm tới phía tên kia.

Tuy đòn đánh đầy bất ngờ là vậy nhưng tên đầu trọc rất ung dung né tránh.

"Sâu rệp ! Ngươi đây là đang làm gì ?" Đầu trọc lạnh lùng hỏi.

Thế Thái nghe hắn hỏi vậy thì thầm chửi tên này còn vô tri hơn cả mình.

Rõ ràng tên này đang bắt Thế Thái hắn làm việc gì đó mờ ám và có khả năng c·hết ấy thế mà giờ lại ra vẻ ngây thơ hỏi hắn như thể hắn vì mạng sống mình mà đấu tranh là sai vậy ?

Ủa ngươi chắc chắn ngươi là kẻ thờ quỷ thần gì đó không ? Sao giống thờ Thánh Nữ gì đó vòng eo 56 vậy ?

"Ngươi đoán ?" Thế Thái chỉ khẽ châm chọc, đôi mắt được quán thâu Linh Khí đảo loạn tìm hạch tâm của trận pháp.

Lúc này dường như tên đầu trọc cũng đã mất kiên nhẫn diễn kịch với Thế Thái hắn ra lệnh cho tên Thú Nhân bên cạnh.

“Thật mất thời gian. Số 534 chặt tứ chi hắn đem đến cho ta.”

“Khà khà, vâng Đại Nhân.” Tên Thú Nhân lúc này nở một nụ cười đầy tàn nhẫn, bộ dáng khom người bỗng chốc xoá thay bằng một cơ thể đồ sộ với bộ lông mọc dài cùng khuôn mặt dài và hàm răng sắc nhọn nhìn như Người Sói.

"Ôi mẹ ơi !" Thế Thái nhìn đầy kinh ngạc. Khí tức tên này tỏa ra vậy mà mang một sự áp bách khiến hắn căng thẳng không thôi.

"Liều mạng !" Thế Thái thầm nghĩ.

Tên Thú Nhân lao vào như muốn cắn xé Thế Thái, đòn đánh của hắn chủ yếu là vuốt cùng những hàm răng sắc bén với một phản ứng như dã thú nhanh gọn đến rợn người.

Thế Thái dùng tốc độ nhanh chóng của mình để thoát khỏi những cú cắn của tên Người Sói. Nhưng tên này như một con quái vật mà cứ điên cuồng áp sát trở lại ngay lập tức mà không biết mệt mỏi về phía hắn. Một đấu pháp như thể ngươi không mệt c·hết ta không bỏ cuộc.

Điều này làm Thế Thái vô cùng bí bách, áp lực.

Nhưng với bản năng của Sát Thủ cùng với khả năng nhạy bén trong chiến đấu, Thế Thái giống như lần giao chiến với sinh vật kì lạ có cái mỏ vàng. Hắn một hồi lâu đã tìm thấy một số điểm mù của tên Người Sói và chủ động phản công.

Chỉ thấy tay Thế Thái vung lên đập mạnh cùi trỏ vào phần sóng mũi của tên Người Sói làm hắn nhất thời choáng váng.

Chưa dừng ở đó Thế Thái lại nắm chặt dao găm đâm một nhát chí mạng vào tim tên Người Sói muốn chấm dứt cái trận đấu vô nghĩa này.

Ấy thế mà da tên Người Sói vậy mà như thể làm từ Hợp Kim cứng không tả nổi, Thế Thái đâm một nhát mạnh đủ g·iết c·hết bất cứ Trúc Cơ Kỳ nào vậy mà không làm hắn xước dù chỉ một vết.

"Cái quỷ gì da cứng thế ?" Thế Thái thầm nghĩ nhưng không dám trì hoãn lại tiếp tục t·ấn c·ông. Không thể đâm thì hắn đá, hắn đấm.

Tuy nhiên như thể hai đấu sĩ MMA hạng ruồi (57kg) đấu với hạng cân nặng (trên 93kg đến 120 kg) Các đòn đánh của Thế Thái đối với Người Sói không khác gì gãi ngứa.

Chưa kể việc liên tục t·ấn c·ông này rất hao tổn thể lực khiến cho Thế Thái lộ ra sơ hở và bị tên Người Sói nắm được, vung một đấm về phía hắn.

Quyền này làm Thế Thái trực tiếp bay khảm xuống đất phun máu đầy đất trực tiếp trọng thương.

Lúc này đầu Thế Thái quay mòng mòng như chong chóng. Thính giác bị mất, Thị Giác mờ ảo không rõ ràng.

"Khà Khà tên người thường nhỏ yếu ngươi chỉ có thế hả ?" Tên Người Sói nhảy tới cạnh người Thế Thái nhe hàm răng máu của mình hắn nói.

Chưa dừng ở đó như thể coi Thế Thái là cái bao cát hắn ra sức đấm mạnh vào mặt hắn. Những cú đấm mang sức nặng ngàn cân đấy khiến Thế Thái muốn ngất lịm đi, xương mặt mũi cũng sắp muốn biến dạng.

"Số 534 đừng g·iết c·hết ! Đại Nhân sẽ rất tức giận." Tên còn lại nói.

"Hừ ! Im miệng !!! Ta biết rồi số 858." Tên Người Sói gầm lên.

"Ha Ha C·hết tiệt thật mà ! Mình phải c·hết ở đây sao ?" Thế Thái trong mơ hồ cất tiếng cười thê thảm.

Lần đầu tiên hắn thấy bản thân nhỏ yếu như thế. Từ lâu hắn bị cái vầng hào quang của Sát Thủ số một làm cho mụ mị nên không nhận ra rằng bản thân thực sự nhỏ bé nhường nào. Thế giới bao lớn, hắn chỉ tự cho mình là nhất mà không biết ngoài kia còn khối kẻ mạnh hơn hắn.

Thế Thái rơm rớm nước mắt. Hắn thật không muốn c·hết và c·hết thế này.

Hắn muốn c·hết phải trên gối của mỹ nữ chứ không phải c·hết trong bàn tay hôi hám của một con Người C·h·ó.

Thế Thái khóc, khóc lớn lên trong sự khinh miệt của tên Người Sói.

Bỗng, một âm thanh xa lạ vang lên.

"Này ! Anh không phải người lớn sao mà khóc lóc tùm la tùm lum thế ? Kinh quá."

Một giọng nói ngây ngô vang lên bên tai Thế Thái cắt ngang không khí trầm trọng ở quanh đây

Cùng với sự ngạc nhiên của ba người có mặt.

Chỉ thấy từ lúc nào đã có một cậu bé đang ngồi xổm bên cạnh Thế Thái, miệng ngậm một cây kẹo mút mở một đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm về phía hắn cất giọng chê trách.

Trong khi đó tên Người Sói và kẻ tên là 858 cũng giật mình không biết cậu bé này từ đâu xuất hiện mà họ không hề cảm nhận thấy. Điều này làm tên Người Sói thoáng cảm nhận một sự uy h·iếp.

Tên Người Sói gầm lên chất vấn. "Ngươi là ai ?" Hắn hỏi.

Cậu bé vẫn dùng đôi mắt ngây thơ đối đáp lại sự hung tợn từ tên Người Sói.

"Tôi hả ? Một người đi ngang thôi, cậu đang làm gì vậy ? Tắm nắng hả ?." Cậu bé cất giọng hồn nhiên đáp.

Tên Người Sói nghe vậy cảm thấy giống như mình bị trêu chọc, cánh tay to lớn vung lên đấm mạnh một quyền về phía cậu bé đó.

"C·hết đi !" Người Sói gầm lên.

Thế nhưng vốn phải có cái cảm giác chạm da thịt rồi có một vật thể phải chịu lực tác động rồi bay ra ngoài thì tên Người Sói lại thấy từ đầu quyền hắn cảm nhận được một cảm giác đau nhức từ các khớp ngón tay.

Khi tên Người Sói kịp nhận ra thì đã thấy các đốt ngón tay mình gãy mà lõm vào trong, một cảm giác đau đớn lan đến thần kinh trung ương hắn.

"AAAAAAAAAA" Tên Người Sói la thảm.

Thế nhưng chưa kịp đợi hắn phản ứng thêm cậu bé kia ấy vậy mà dùng hạng muỗi giơ lên đấm một quyền vô cùng phi lý về phía tên Người Sói vậy mà trực tiếp đánh ngất hắn. Từ đó thế giới mất đi một con Sói Tỉnh nhiều hơn một con Ngất Sói.

Số 858 thấy vậy định nhảy xuống cứu giúp thì không biết thế nào một con dao đã kề lên cổ hắn.

"Ứ Ừ. Tôi mà là cậu thì tôi sẽ không di chuyển dù một bước đâu."

Số 858 mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Trong đầu ngoài sự sợ hãi còn là sự ngạc nhiên đến tận cùng. Thế nào mà hắn còn chưa kịp nhận thức gì đã có một con dao kề vào cổ hắn ? Ai lại có năng lực nghịch thiên như vậy ?

Càng đáng ngạc nhiên hơn là khi số 858 nhận ra kẻ đang kề dao vào cổ mình nhìn giống hết cậu bé đang đứng dưới kia chỉ khác là đôi mắt hai người không giống nhau.

Thế Thái nhìn mọi thứ từ đầu tới cuối mà không thể tin vào mắt mình không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn định cảm ơn người giúp mình là cậu bé với đôi mắt ngây thơ kia.

"Cảm ơn em đã cứu giúp anh." Thế Thái cất tiếng cảm ơn nhưng cậu bé kia không đáp.

Điều này làm Thế Thái khó xử định nói gì thêm thì lại một giọng nói vang lên sau lưng hắn.

"Anh nói với em này, cậu ấy không phản hồi anh được đâu."

Thế Thái quay đầu nhìn lại phía thanh âm phát ra, đập vào mặt hắn lại là khuôn mặt y xì đúc cậu bé kia nhưng lại đa sắc thái hơn ngoài ra không có điểm gì khác biệt với mái tóc đen vuốt ngược ra sau cùng đôi mắt đen láy và sóng mũi cao nhìn như một ngôi sao làng giải trí trẻ tuổi.

Tuy vậy điều này cũng làm Thế Thái lú hết cả đầu.

"Nhà nào sinh ra ba cái tiểu quái thai vậy ?" Thế Thái thầm nghĩ sau khi nhìn thấy chiến lực phi phàm của cậu bé với đôi mắt ngây thơ đó.

Lúc này cậu bé mới tới kia mới hỏi Thế Thái.

"Này ! Anh biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây không ? Đám người này tới đây vì Trái Tim của Bạch Dạ Xoa sao ?"

Thế Thái nghe vậy mà đầy ngạc nhiên. "Sao em biết ?"

Cậu bé không đáp chỉ gật gù. "Xem ra là Tổ Chức Bạch Quỷ rồi. Anh may mắn lắm đấy không có tiến tới gần Trái Tim đó." Cậu bé tiếp tục nói.

Thế Thái càng nghe càng ngạc nhiên trong đầu không khỏi bổ dưa ra thân phận người của cục tình báo của Chính Phủ Đế Quốc.

"Được rồi anh nằm ở đây đi. Yếu vậy mà cũng mò mẫm vào đây sao anh trai ? Anh đây là tìm đánh hả ? Sở thích kì lạ ghê ha." Trước khi đi cậu bé không khỏi hỏi Thế Thái với một tông giọng bình thản nhưng vào tai Thế Thái thì thấy chói đến kì lạ.

Thế Thái lần thứ n thấy tổn thương mà rơi lệ trong chua xót.

Cậu bé kia cũng không quản hắn tiến vào trong.

Cơ mà Thế Thái vội gọi lại cậu bé nọ.

“Chậm đã !” Thế Thái la lên.

Cậu bé nghe vậy cũng thoáng dừng bước.

“Sao vậy anh ?” Cậu bé hỏi.

“Anh có thể biết tên em sao ? Ra ngoài anh muốn gửi em lời cảm ơn chân thành.”

Thế Thái vội nói. Lời lẽ chân thành tha thiết.

Cậu bé nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc khuôn mặt rất miễn cường nói ra.

“Em tên Trần Võ Sâm. Nếu được anh hãy gửi lời cảm ơn bằng thứ gì giá trị chút như dược liệu hay vật phẩm gì đó xa xỉ nhé. À đây là số điện thoại của em: 09 8*** ***.”

Nói xong Trần Võ Sâm cũng đi thẳng vào, trong lòng thầm nghĩ mình vừa cứu được một anh chàng thật tốt bụng. Hi vọng hắn sau ra ngoài đừng quên gửi quà cảm ơn mình và nếu ít quá Trần Võ Sâm sợ con thú trong người trỗi dậy tìm đến tận nhà hắn mà bật chế độ tay vung vẩy, lỡ rồi, tôi sơ ý quá.”

Chương 57 Thế Thái được cứu