Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60 Phạt Thần đội lo lắng

Chương 60 Phạt Thần đội lo lắng


Trong giây phút đó hắn đến lời ngoan thoại cũng không dám nói mà co chân bỏ chạy mất hút.

Còn về phía Ảnh Tuyệt Tình thì cánh tay hắn lờ mờ không rõ. Đây là do hắn triệt tiêu không hết "Lực Hấp Dẫn nên cánh tay đã bị hủy." Tuy nhiên hắn chỉ là một cái bóng nên việc tự tạo lại cánh tay rất dễ chỉ thoáng chốc cánh tay đã hiện trở lại.

Ảnh Tuyệt Tình có linh mẫn rất cường đại hắn đã lờ mờ thấy có gì bất ổn sắp xảy ra và căn nguyên chính là ở vị trí Trần Võ Sâm, Vô Thể. Điều này khiến Ảnh Tuyệt Tình chả cần nghĩ nhiều mà trực tiếp xách Trần Võ Sâm lên vai rồi co chân bốn cẳng bỏ chạy.

Trong khi đó Trần Võ Sâm, Vô Thể đã tới rất gần và chạm tới Trái Tim Thủy Sứ.

Một tay chạm vào Trái Tim Thủy Sứ, cảm xúc ba động của cả thế giới như hòa tan vào người khiến Trần Võ Sâm Vô Thể cả cơ thể hắn hỗn loạn như b·ị b·ắn pháo hoa giữa bức tranh vũ trụ. Sau đó một v·ụ n·ổ xảy ra tạo nên một cơn địa chấn lớn hút vạn vật xung quanh vào trong.

Lúc này đám người các Tập Đoàn sau khi vượt cả trăm ngàn cái bẫy của tên đầu trọc mới tới nơi nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ suýt thì tại chỗ niệm... kinh hãi bỏ chạy ngược trở về.

Cả đám không hiểu nổi tại sao Hạch Tâm không gian này nay lại b·ạo đ·ộng như thế.

Cứ như nó là một cái hố đen ở vũ trụ muốn nghiền nát vạn vật vậy, điều này làm cả đám chả muốn tìm hiểu cái gì nữa mà vội vã chạy quay lại. Đám người chính phủ giờ mới chạy tới nhìn thấy thế cũng ba chân bổn cẳng lui về khi mà đại địa xung quanh đó đã bị cái hố đen đó hút sạch, bí cảnh này coi như khó mà giữ.

Đám người loạn thành một đống, thử thách, vé vủng gì chả ai còn muốn bận tâm lao chạy tới phía cánh cổng của bí cảnh.

Lúc này phía bên ngoài cũng đã nhận được tin bí cảnh sụp đổ, không gian muốn đổ nát nên các Cường Giả đỉnh tiêm của Đế Quốc đã ra tay xuất thủ xé rách không gian 2 Giới đưa người ra ngoài.

Trong đầu đám Cường Giả này vẫn còn mộng bức không hiểu thế quái nào tốt một cái thí luyện nho nhỏ vậy mà giờ không khác Luyện Ngục Tràng, một cái Hố Đen Vũ Trụ hút vạn vật.

"Cái này là cái quỷ gì ?" Đám Cường Giả thầm nghĩ rồi nhìn về phía một ông lão. Nghi ngờ phải không lão này tiếc rẻ cái gì tạo ra chấn động để đuổi cổ đám trẻ con đi khỏi không gian của lão.

Tuy nhiên khi nhìn thấy bộ dáng của lão già đó cả đám câm nín.

Chỉ thấy một Ông lão già yếu hiện đang bị sang chấn tuổi già cách thời điểm tạo hóa không xa và đang hóa điên ôm đầu ngồi sổm trong một góc, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, đôi mắt vô thần vẽ võng tròn dưới đất miệng luôn lẩm bẩm: "Không gian quý báu của tôi, không gian quý báu của tôi."

Đám người thấy cũng không khỏi lộ ra thương cảm. Không gian bí cảnh nào phải thứ gì dễ mà sở hữu cơ chứ ? Nó lớn còn hơn quyền sở hữu cả một thành phố vậy. Nay cái gì cũng không có mất trắng khác gì táng gia bại sản đâu ? Không phát điên mới lạ.

Lúc này ở phía trên phi thuyền bay của Đại Tướng cô cũng đang chịu đến hàng chục cuộc gọi từ đủ các phía hi vọng có một thuyết pháp tới cho các bên. Điều này khiến cho cô sầu khổ không ngớt nhưng vì đeo mặt nạ đâu ai thấy đâu ?

"Tra đi, tìm bằng được nguyên do sao tốt một cái thí luyện lại có thể p·hát n·ổ ! Bộ không gian riêng là bom hẹn giờ mà có thể p·hát n·ổ được ? Chỉ là một mảnh của Thế Giới thôi làm gì có gì tác động gây nổ nổi."

"Pạ Huyễn ! Tìm hiểu xem những người cuối cùng rời khỏi vị trí hạch tâm của không gian đó là ai."

Pạ Huyễn biết Đại Tướng đang giận dữ nên không có vui đùa mà trực tiếp chấp tay nhận lệnh rồi biến mất.


Cùng thời điểm này Nguyễn Hữu Quang ba chân bốn cẳng chạy so với ai càng nhanh, hắn bỏ lại hết tất cả mọi thứ phía sau mà chạy trước. Tên này so với ai càng tiếc mệnh.

Lúc này hắn cũng không ngần ngại dùng hết mọi thuật pháp có thể tăng tốc độ của mình mà lao về phía vết rạch lớn đang dần khép lại kia.

Khi vết rách đóng lại cũng tức là những người còn ở trong số mệnh đã định không ai có thể cứu.

Những người sống sót ai nấy đều hân hoan, vui vẻ vì còn có thể tiếp tục sống nhưng những người là gia đình, người thân của những kẻ đ·ã c·hết thì không như vậy.

Trong những tiếng hân hoan, tiếng khóc bi ai xen vào. Những người mẹ mất con, những người anh, người chị, em trai, em gái mất người thân mà sinh ra trầm cảm.

Tuy họ đều biết cơ duyên đều đi kèm với rủi ro cao nhưng không ai muốn chấp nhận rằng việc xui rủi sẽ rơi trúng đầu người thân họ cả.

Họ chỉ luôn muốn người thân mình sẽ may mắn và có thể sống sót rồi ra.

Thậm chí không thiếu người chỉ muốn vào trong tranh thủ một phần cơ duyên để cải thiện sinh hoạt cho gia đình ấy vậy mà giờ mạng đã bỏ, gia đình đã khó khăn giờ có khi không thể trụ vững.

Tu Chân Giới chính là khắc nghiệt như thế. Ranh giới sinh tử luôn mỏng manh.

Lúc này Phạt Thần Đội cũng lo lắng tìm hình bóng quen thuộc trong đám người thoát nạn, tuy nhiên họ đợi mãi không thấy, lúc này một cô gái trong đội đã lo lắng đến nước mắt lã chã rơi.

Cô gái đau buồn liên tưởng đến tình xuống xấu nhất mà tựa vào vai một ông lão mà khóc. Ông lão này chính là ông nội của cô, Hiệu Trưởng Học Viện Tu Chân Hà Nội, Đỗ Bá Tài.

"Được rồi cháu gái, nín nào ông thương." Đỗ Bá Tài cất giọng hòa ái, yêu chiều dỗ cháu mình. Trong lòng cũng thầm than thiên tài thường c·hết yểu.

"Hiệu Trưởng ! Liệu không có cách nào khác thoát ra khỏi chỗ bí cảnh ngoài đường chính ạ ?" Lúc này là Đội Trưởng cũng là đàn anh, Lý Huy Hoàng đứng ra hỏi.

Đỗ Bá Tài nghe vậy lắc đầu ngay tắp tự. "Không có." Gần như hắn chả cần suy nghĩ gì mà đã có đáp án vì nếu có giờ hắn đã làm chứ không cần Lý Huy Hoàng hỏi tới.

Đứng với cháu gái mình một lúc thì Đỗ Bá Tài đã bị một viên cảnh vệ tới nhắc nhở để hắn phải quay lại với sự vụ của mình nên trong sự tiếc nuối hắn chào cô cháu gái để lại đám người Phạt Thần Đội nhìn nhau, mặt buồn rầu.

"Giờ sao ? Võ Sâm thằng nhóc đấy ra được hay chưa vậy ?" Phạm Văn Chương nói với thái độ sầu lo nhưng mồm miệng hắn luôn nhanh nên nói ra mọi người còn cảm thấy sự sốt ruột ở trong đó.

"Không ra. Nếu ra tôi đã thấy." Người ít nói như Trần Gia Huy cũng thêm vào một câu.

"Vậy giờ phải làm gì ? Đứng đây ngày này qua ngày khác mọc rễ bén mầm luôn ở đây hả ?" Nguyễn Oanh Oanh thì tỏ ra khá mất kiên nhẫn. Cô là người rất mất kiễn nhẫn không thích mấy chuyện nhàm chán lại vô bổ này. Nếu muốn đau buồn cho người đã mất theo cô thấy là nên về nhà đi ăn chơi rồi nhắc tên người ta ở trong các chén rượu là cách tưởng nhớ tốt nhất.

Trong khi đó Đỗ Linh Nhi chỉ biết khóc mà Đội Trưởng Lý Huy Hoàng thì chỉ dõi mắt nhìn về phía cánh cổng mà đầy trầm ngâm.

Một hồi sau Lý Huy Hoàng thở dài một hơi chán nản hô lên.

"Về thôi. Người tốt phúc đức mạng sẽ lớn, đợi thằng bé về báo tin cho chúng ta là được."

"Nếu không thì sao ?" Đỗ Linh Nhi giọng nấc cụt với mặt tèm lem nước mắt nói.

"…" Cả bọn im lặng không nói.

Thế nhưng tất cả mọi người đã ngầm hiểu câu trả lời rồi.

................

Chương 60 Phạt Thần đội lo lắng