Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 61 Nơi chúng ta nhớ về

Chương 61 Nơi chúng ta nhớ về


Trong lúc đó ở một nơi Trần Võ Sâm không rõ, hắn tỉnh dậy ở một nền đá hoa cương đen. Xung quanh hắn là một không gian đỏ thẵm như núi lửa một bên lại như thiên đàng với cỏ cây xanh um và bầu trời xanh tím lịm.

"Đây là đâu ?" Trần Võ Sâm mơ màng hỏi. Hắn cảm thấy không gian quanh hắn thật kì ảo.

"A ! Cậu dậy rồi Du Hành Giả." Bỗng một giọng nói đầy lịch sự và trịnh trọng vang lên với một âm vang nhè nhẹ.

Trần Võ Sâm giật mình ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một con quỷ mà hình thù của nó trong mắt Trần Võ Sâm thật quen thuộc.

Đây là một con quỷ nhỏ con với hai chiếc sừng như sừng dê uốn vòng cung và vuốt nhọn ở chóp. Toàn thân nó màu đỏ đun và mặc một bộ vest đen lịch lãm ngoài đen trong trắng cùng một chiếc cà vạt đỏ như máu. Nhìn nó làm Trần Võ Sâm liên tưởng tới quản gia loài người hơn là một con quỷ.

"Ngươi là ?" Trần Võ Sâm tò mò hỏi.

Tuy nhiên con quỷ vẫn kiểu đứng thẳng lưng, một tay chắp ra sau, ngực ưỡn cao nói với chất giọng của một tên quản gia tiêu chuẩn.

"Chính xác hơn ngài nên thắc mắc đây là ở đâu đó thưa ngài !" Con quỷ nói.

Trần Võ Sâm càng thêm hoang mang khi nghe.

"Ngài nên đi theo tôi. Chúng ta có rất nhiều thứ mà ngài nên biết, Du Hành Giả."

Thêm một lần nữa con quỷ lại nhắc về "Du Hành Giả" điều này làm Trần Võ Sâm liên tục suy nghĩ nó đang ám chỉ điều gì khi gọi hắn là thế.

Thế nhưng bằng một cách nào đó dù Trần Võ Sâm chỉ thắc mắc trong đầu nhưng con quỷ đi trước dẫn đường cho hắn vẫn có thể trả lời câu hỏi đó cho hắn.

"Ngài là kẻ sống giữa hai thế giới và linh hồn của ngài là tồn tại chúng tôi không thể trực tiếp ảnh hưởng tới nếu không được các vị Đấng Tối Cao cho phép."

Nghe một hồi Trần Võ Sâm cảm thấy càng mơ hồ hơn. Tuy nhiên lần này con quỷ không trả lời câu hỏi hắn mà nó chỉ nói.

"Ngài cứ gọi tôi là Ghẹo nó sẽ dễ hơn để chúng ta giao tiếp với nhau."

Trần Võ Sâm không ý kiến dù sao cũng chỉ là cái tên.

Lúc này cả hai đi tới một hành lang vô cùng rộng lớn, ở giữa là một con đường chạy dài không thấy cuối. Ngoài ra ở đó còn thấy chi chít các bóng trắng gì đó đang lượn lờ bay lượn ở hai bên vách.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm không biết gọi là vách thì có đúng không vì nó giống hai dải sáng nhiều màu sắc nối dài theo con đường không nhìn thấy cuối và ngước đầu nhìn lên trên thì cũng không thấy điểm tận cùng nó cao bao nhiêu.

Sự hùng vĩ này làm Trần Võ Sâm ngoài choáng ngợp thì không biết dùng từ gì để diễn tả khác.

Ghẹo thêm lần nữa như đọc được suy nghĩ của Trần Võ Sâm nó giải thích.

"Đây là Sảnh Vọng Dương Gian và Hồi Ức. Một nơi thú vị và tuyệt vời nhất mà tôi hay tới." Ghẹo nói với một giọng thích thú và vui vẻ một cách rất tự nhiên.

"???" Trần Võ Sâm nghe thì rất khó hiểu nhưng nếu như nơi mà có thể khiến một con quỷ thích thì hắn vẫn có chút tò mò không biết là nơi như nào.

Ghẹo tiếp tục nói. "Nếu ngài tò mò chúng ta hãy tới xem ! Trải nghiệm này chắc chắn sẽ khiến ngài nhớ mãi."

Lần này Ghẹo nói với một giọng nói đầy kì bí và mong chờ làm Trần Võ Sâm hoang mang. Hắn có cảm giác thứ Ghẹo muốn cho hắn xem không lành.

Nhưng Trần Võ Sâm không cảm giác mình có thể từ chối nên đi theo Ghẹo. Chính thế hắn mới có thể nhìn rõ ở đây các cái bóng trắng mà hắn đã thấy ở đằng xa là gì. Thì ra những chiếc bóng này vậy mà lại là những người mờ ảo đang bay lượn dán mặt vào màn sáng như thể họ đang coi tivi hay gì đó vậy.

"Đây là ?" Trần Võ Sâm hỏi.

Ghẹo thế mà chơi chiêu không có đáp hắn mà chỉ chỉ Trần Võ Sâm tự coi.

Trần Võ Sâm có chút lưỡng lự sợ là cái bẫy nhưng ngẫm lại ở nơi quái quỷ gì mình còn không biết thì sợ nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề. Cho nên mang theo suy nghĩ đó hắn đành miễn cưỡng tiến lại vách và quan sát.

Thế mà ngay khi Trần Võ Sâm nhìn vào dải sáng, hắn như thấy được mình kiếp trước trong quá khứ.

Lúc này hắn là học sinh tiểu học vô cùng trẻ con thích quậy phá và nghiện trò chơi điện tử. Trần Võ Sâm hắn có một gia đình khá nhiều sự cãi vã với ông bố nghiện bia rượu và bà mẹ khó tính. Hai người họ thường hay cãi nhau và tranh luận về tất cả những chủ đề trong cuộc sống hàng ngày. Bố hắn thì luôn rất ngang ngược cãi lại, mẹ hắn thì luôn cố chấp nói mãi về các vấn đề đó và tự phóng đại vấn đề lên để muốn nhấn mạnh khiến người khác hãy vì thế mà thay đổi đi.

Nhưng đều phản tác dụng.

Trần Võ Sâm biết điều đó vì hắn luôn rất ghét cái tính đó của mẹ mình mà đi ngược lại những điều bà muốn.

Gia đình hắn sống cũng từng khá khẩm, giàu có nhưng cái giàu này Trần Võ Sâm cảm thụ nó không được sâu sắc lắm. Ngoài việc có ô tô đón đưa đi học trong cái thời ô tô đại diện cho tầng lớp có tiền theo quan niệm chung của dân trí lúc đó.

Nhưng Trần Võ Sâm chưa bao giờ cảm thấy đúng.

Nơi gia đình Trần Võ Sâm ở là một căn nhà chung lớn gồm bốn gia đình là: Phòng bố hắn ( Con Trưởng) Phòng Chú (Thím) Nhà hai cô họ(hai cô em ruột bố) Phòng Ông Nội, Phòng Bà Nội và một tầng cao nhất là gác xếp cũng cho sinh viên ở trọ.

Ngày đó vì là một thằng khá quậy phá và nghiện trò chơi điện tử mà trong phòng thì lại có một cái máy tính nên Giúp Việc trong nhà luôn lấy đó làm cái cớ để đuổi hắn ra từ khoảng bảy tám giờ sáng cho đến năm rưỡi chiều. Thời điểm này thường là Thứ bảy, Chủ Nhật nên hắn thường không phải đi học nên khá chán.

Thời điểm đó Trần Võ Sâm vẫn nhớ mình thật là một tên Sát Kiến hàng loạt. Vì hắn thường ngồi trước cổng phòng nhà mình mà gọi với vào xin bà Giúp Việc mở cửa cho hắn vào trong sau đó thì nhìn đám kiến bò dưới nền đất mà coi việc tàn sát chúng như một thú vui.

Sau này khi căn nhà chung của hắn được sửa thành các căn nhà riêng biệt liền kề nhau chung một bức tường chia nó thành bốn phần thì mọi thứ mới khá hơn. Và lúc này Trần Võ Sâm cũng lên lớp 5 và ở trong đám bạn bằng tuổi hắn có chút sáng dạ hơn đôi chút.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm không phải học sinh giỏi giang, học lực của hắn chỉ là bình thường, không nhất và không bét.

Cái sáng dạ ở đây chỉ là đầu óc hắn chịu ảnh hưởng từ gia đình kinh doanh hay đại loại như một loại linh mẫn trong các cơ hội nên hắn đã biết kinh doanh từ bé.

Cụ thể là buôn bán đồ chơi cho bạn cùng lớp từ các con rô-bốt nhỏ hắn nhặt được, cho đến đám đồ chơi mua cũ hoặc là hắn đi bới đâu đó ở những khe rãnh ngoài đường mà hắn vô tình nhặt sau đó về rửa sạch đem bán.

Ngày đó khá vui, Trần Võ Sâm cảm thấy hắn như là một người trưởng thành tự lập về tiền ăn sáng suốt nhiều ngày liền. Nhưng tất nhiên bố mẹ hắn không quan tâm hắn rồi. Trần Võ Sâm cũng không khoe vì trẻ con mà không lo học đi kiếm tiền như vậy hắn thấy cũng kì. Với cả hồi đó hắn và bố mẹ ít khi gặp nhau lắm. Mẹ hắn đi làm lúc bốn năm giờ sáng còn bố hắn ngủ tới tận bảy - tám giờ sáng mà hắn đã đi học lúc sáu rưỡi rồi.

Tất nhiên đa phần bố mẹ hắn vẫn chở hắn đi học nhưng sau thời gian Trần Võ Sâm bị bố mẹ mình quên đón lúc tan học là bốn rưỡi thành 9 rưỡi thì hắn chả còn muốn ỷ lại việc họ đưa đi đón về nữa.

Những ngày đó quả thật là một thời gian tốt đẹp khi Trần Võ Sâm lần đầu tiên cảm thấy mình có thiên phú ở một việc gì đó.

Chỉ là...

Sau này việc buôn bán này nó phải dừng lại khi Trần Võ Sâm lên cấp hai, một môi trường mới và không có gì thuận lợi. Trần Võ Sâm thử cho các bạn thuê truyện nhưng Giáo Viên Chủ Nhiệm luôn phạt và tịch thu hết truyện của hắn. Điều này làm Trần Võ Sâm cũng mất một khoản thu mà hồi đó hắn lại nghiện trò chơi điện tử rất nặng.

Việc không có khoản tiền thêm khiến Trần Võ Sâm không có tiền để chơi trò chơi điện tử ở hàng quán khiến cho hắn như phát điên.

Thế nhưng thời điểm đó đã tới khi hắn và Ông Nội mình trở nên vô cùng khăng khít.

Trần Võ Sâm vẫn nhớ hồi đó hắn là cháu đích tôn của ông mình, là cục vàng, là viên ngọc ông luôn yêu thương và nâng niu. Hắn luôn được ngủ với ông nội mình dù không phải là do đám em họ hắn đúng là cũng không thích.

Tuy nhiên đối với Trần Võ Sâm mỗi khi hồi ức lại thì đó đều là những kỉ niệm đẹp và vinh dự to lớn. Nhưng phần lớn là sự hổ thẹn vạn lần và vạn lời hắn muốn nói xin lỗi tới ông.

"Ông à ! Ngày đó cháu sai rồi ! Cháu xin lỗi ông rất nhiều ạ."




Ngày đó là những thời điểm đứa trẻ bồng bột và xấu xa nhất trong con người Trần Võ Sâm làm chủ cuộc đời hắn.

Trần Võ Sâm ngủ với ông hằng đêm ban đầu thì còn rất đơn thuần và hắn lại là một đứa trẻ năng động nên việc ngủ với ông khá không hứng thú và khó chịu. Tuy nhiên vào một lần vô tình hắn đi học về lên tầng hai nơi ông đang hì hục cất một cục tiền vào trong két sắt, Trần Võ Sâm đã có nhiều loại tâm tình mà một đứa trẻ không nên có là: Tham Lam, Ích Kỷ, Xấu Xa, Trộm Cắp và Dối Trá.

Trần Võ Sâm đã rình quan sát vào một ngày bình thường xem số ông mở két sắt là bao nhiêu và chìa khóa treo ở đâu rồi hằng đêm hắn đợi ông ngủ say mở két lấy ít tiền. Từng số tiền hắn lấy ở thời đó đều tăng lên và lớn dần theo số lần và hắn dùng nó để ăn chơi, nạp thẻ trò chơi trực tuyến ở quán net, giao du với những người bạn xấu và đến khi bị phát hiện...

Trần Võ Sâm vẫn nhớ y nguyên khuôn mặt ông ngày đó nhìn hắn.

Đó là một đôi mắt vẫn yêu thương nhưng xen lẫn sự thất vọng và buồn bã nhưng ông đã không hề quát mắng hắn mà chỉ ôn tồn nói hai câu:

"Cháu biết sai chưa ?"


"Cháu là cháu ông."

Trần Võ Sâm nhìn qua dải sáng mà nước mắt lã chã rơi.

Con người là loài động vật có lý trí và có cảm tính. Thường phần cảm tính sẽ lấn áp phần lí tính và khiến họ mụ mị trong cái không gian cảm xúc mà nó tạo ra.

Ở cái thời điểm đó... Trần Võ Sâm đã thấy cái không gian cảm xúc của hắn cho Ông Nội là như nào và khi ông cho hắn không gian cảm xúc của mình là cảm thụ ra sao, khác biệt như nào.

Hắn một thằng t·rộm c·ắp chính Ông Nội của mình là kẻ đang chột dạ và có hành vi của sự dối trá lẫn xấu xa trong đạo đức và cách làm người.

Ông hắn thì lại ôn hòa, bao dung như biển cả, không quát mắng, không cao giọng chỉ nhẹ nhàng.

Một thứ đối nghịch nhưng lại tràn đầy bao dung.

Một sự trách mắng nhưng lại đầy yêu thương.

Một bài học mà không cần cố nhớ nhưng sẽ không bao giờ quên.

Trần Võ Sâm còn nhớ ngày ông mất là không lâu sau đó, hắn luôn mơ về ông. Hắn luôn nhìn thấy ông nằm trên chiếc giường đó đọc chiếc báo cũ và mỉm cười khi nhìn hắn lên từ chiếc cầu thang ọt ẹt đó.

Trần Võ Sâm không thể ngừng những giọt nước mặt đang rơi thành dòng và những tiếc nấc cụt đầy yếu đuối của hắn.

Hắn biết thời gian không thể quay trở lại.

Nhưng hắn biết hắn nợ ông nhiều hơn một lời xin lỗi.

Hắn nợ ông nội mình còn hơn cả thế đó là một sự chân thành hơn và sự nuối tiếc muộn màn không thể ôm ông, òa vào lòng ông mà nói:

"Cháu yêu ông. Cháu yêu ông rất nhiều. Cháu ước rằng ngày đó cháu không phải nhìn thấy sự thất vọng và đau buồn trên khuôn mặt ông lúc đó. Cháu ước rằng cháu có thể bên ông nhiều hơn để ông không phải thấy cô đơn và lạc lõng lúc ông dần lìa xa cõi đời trên chiếc giường đó."

Không con

Không cháu

Những ngày tháng mà chỉ có chiếc giường và một không gian vắng lặng cho đến cuối đời.

Ống thở ông vẫn đeo, thận ông vẫn không tốt và còn đau.

Nhưng chưa hết, Ông đã rất cô đơn.

Ông đã ra đi mà có khi chính ông cũng chưa thực sự mãn nguyện để nhắm mắt xuôi tay.

Cháu lúc đó thì sao ? Chỉ có thể dửng dưng nhìn ông với một đôi mắt vô thần và không có thứ cảm xúc mãnh liệt nào cả.

Cháu thật không rõ tại sao cháu lại không chạy tới ôm ông và gào khóc năn nỉ ông hãy sống. Sống để bên con, bên cháu.

Cháu đã ước rằng thời gian nếu quay trở lại lúc đó cháu sẽ chạy tới bên ông và giúp ông thay tã, thay bô, giúp ông kì cọ người, giúp ông ngồi dậy, thổi cháo nóng cho ông ăn, xoa lưng cho ông dễ ngủ và kể chuyện cho ông nghe và luôn túc trực với ông bằng tất cả những điều tốt đẹp mà ông đã trao cho cháu.

Để rồi cháu sẽ không phải hối hận như giờ khi ông đã mất và những gì để lại cho cháu chỉ còn là ánh mắt ông ngày đó. Thất Vọng, Buồn Bã nhưng nhiều hơn tất cả là sự Yêu Thương vô bờ và câu nói: Cháu là cháu của ông.

Lần nữa. . .

Cháu xin lỗi.

Đôi mắt Trần Võ Sâm đã đỏ hoen vì nước mắt, hắn quỳ gối trước nền đất mà không ngừng nói lời xin lỗi muộn màng dù biết thế là quá muộn.

Người đau xót và nhớ nhung thì còn ở lại nhưng người đã mất thì không.

Đến tận giờ Trần Võ Sâm vẫn nhớ một giấc mơ. Một giấc mơ mà nó xảy đến không lâu với hắn sau khi Ông Nội hắn mới mất.

Đó là một căn nhà quen thuộc cùng dãy hành lang tối tăm đó. Cảm giác lúc đó của Trần Võ Sâm rất chân thật.

Cái vẻ cổ kính của dãy hành lang cầu thang đi lên tầng hai của ông và cảm giác chân thật khi hắn chạm vào công tắc, bật nó rồi đi dọc theo đó qua khúc quanh để tới cuối đoạn đường hắn nhìn thấy căn phòng với ông đang nằm trên giường đọc báo.

Dáng vẻ của ông thật đẹp và nhiều sức sống, lúc đó.

Lúc đó với Trần Võ Sâm, Ông Nội hắn có một sức hút khiến hắn chỉ muốn chạy thật nhanh tới và ôm chầm lấy ông.

Và đúng trong cơn mơ đó Trần Võ Sâm đã ôm ông. Ông đã rất yêu chiều và ôm hắn lại rồi dắt hắn đi về quê chơi rồi lại trở lại thành phố và vui vẻ khắp nơi khắp chốn rồi mới trở về căn phòng đó cùng thời điểm tất cả mọi thứ phải kết thúc.

Trần Võ Sâm tỉnh lại trong sự bàng hoàng và sững sỡ mà ngẩn ra trên giường của mình hồi lâu

Từ đó Trần Võ Sâm luôn nhớ tới những kí ức cả đẹp lẫn xấu liên quan tới ông mình. Và nó biến thành chấp niệm khiến hắn không thể ngừng gợi nhắc bản thân.

Ăn trộm là không tốt. Nói dối để bào chữa sai phạm của bản thân thì cũng vậy.

Cảm ơn ông ! Ông đã dạy cháu một bài học vô giá để trở thành một người tốt hơn.

Ông cho cháu biết rằng thế nào là sự cô đơn và phiền chán lúc đó ông đang cảm nhận. Và sự khao khát thấu hiểu từ đám con cháu mình.

Nhưng rồi các con, bọn cháu đều không ai hiểu.

Tất cả đều cuốn theo một xã hội với những bận tâm mà không phải thứ đáng được ưu tiên vào thời điểm đó.

Sự lầm lỡ trong việc phán định những giá trị nào thực sự cần được trân trọng và quan trọng hơn cả là sự nhận định chuẩn xác hai khái niệm:

PHIỀN CHÁN và CÔ ĐƠN.

Càng cận kề c·ái c·hết mấy ai lại có thể lạc quan, yêu đời và bao dung ?

Nếu lúc đó Trần Võ Sâm hiểu điều đó sớm hơn. Hắn sẽ chọn ngồi cạnh ông để ông bớt đi sự cô đơn và giảm đi sự phiền chán. Dẫu biết rằng phiền chán của ông hắn cũng phải chịu cùng nhưng ít ra ông nội hắn lúc đó sẽ không còn cảm thấy không ai quan tâm ông cả.

Vì cháu của ông sẽ ở đó bên ông tới giây phút cuối cùng. Để ông ra đi trong mãn nguyện và sự vui vẻ sẽ nở trên khuôn mặt ông khi chặng đường ông đi đã kết thúc.

Bánh xe vận mệnh đã c·ướp ông quá sớm để cháu có thể nhận ra điều đó nhưng dẫu là vậy cháu vẫn nhớ tới tất cả chi tiết này để cháu biết ông vẫn còn tại, vẫn còn yêu, vẫn còn thương và cháu mãi là cháu đích tôn của ông.

Là cục vàng

Là cục bạc

Là người dù cả thế giới có quên mất ông là ai, quên ông đã tốt như nào thì cháu vẫn nhớ và nếu được hỏi cháu sẽ kể họ nghe ông đã là một người ông Vĩ Đại đến nhường nào.

Dòng nước thì chảy xiết,

Thác đổ từ mọi nguồn.

Tình người thì ấm áp,

Một kiếp có bao lâu ?

Mất đi thì mới tiếc.

Giữ thì có vẹn toàn ?

Yêu thương là cảm xúc

Thời gian là nợ nhau.

Bài học đời thì rất đau

Nhưng chưa phải . . . sẽ ngấm.

Một nụ cười ôn nhu

Khắc ghi vào cốt tủy.

Cảm xúc là thuốc độc

Gặm nhấm khiến ta đau.

Khiến tâm ta mệt mỏi.

Lại lưu mãi về sau.

Kiếp người thật nhỏ bé

Chiếc Bè giữa Đại Dương.

Lênh đênh đến vạn kiếp

Tìm mãi sự yêu thương.

Sóng sánh lại lặng lẽ

Âm ỉ lại trường tồn

Bập bùng lại tí tách

Lưu đọng mãi ngân nga.

........

Chương 61 Nơi chúng ta nhớ về