Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73 Bùi Cường Hoành phát nộ

Chương 73 Bùi Cường Hoành phát nộ


Nhờ quá trình trao đổi giữa Đan Văn và các năng lượng khác cùng sự tái tổ hợp năng từ Linh Khí, Đan Văn bắt đầu biến hóa thành một dạng năng lượng tinh khiết sau đó các lớp màng kì lạ bắt đầu được tạo ra từ tính chất Thần Thể của Trần Võ Sâm. Mà nếu Trần Võ Sâm đoán không sai đây là chu kỳ tạo lập các vỏ của một hành tinh.

Sau đó không biết qua bao lâu nhưng Abun duy trì tinh thần lực đã khá mỏi mệt. Theo hắn ước lượng từ đó có thể thấy thời gian bên ngoài hẳn là đã qua hơn hai tuần. Kết Đan thôi mà tận 2 tuần thì đúng là lần đầu tiên Abun gặp phải.

Chưa kể từ hình thù Đan Văn xếp chồng các lớp lên nhau thì Abun vẫn không hiểu đây là kiểu Kết Đan gì. Nhưng làm theo yêu cầu thôi, Abun không để ý nhiều, một bên duy trì Tinh Thần Lực ngăn cách Đan Văn với cơ thể, một bên nhắm mắt dưỡng thần, hồi Tinh Thần Lực đang xói mòn từng chút một.

Không biết qua thêm bao lâu nhưng Abun đã uống không ít Hồi Tinh Thần Đan dược, lúc này lớp vỏ hành tinh cuối cùng đã được hình thành. Sự diễn sinh của các nguyên tố đã tạo nên sơ bộ một hành tinh đầy đủ các chức năng thông thường nhưng vẫn rất nhiều điểm khác biệt. Trần Võ Sâm theo dõi từ đầu tới cuối nên hắn biết rất rõ nhưng không đáng kể.

Chỉ cần sơ bộ một thế giới được tạo ra Trần Võ Sâm đã có thể thả linh hồn vào trong đó để các dạng linh hồn sống bên trong.

Trong khi đó Abun sau một thời gian dài phục dụng Tinh Thần Lực có chút nhàm chán nên mở mắt coi xem Đan Văn Trần Võ Sâm giờ sao thì hồn hắn như muốn lìa khỏi xác như Trần Võ Sâm rồi. Hắn hiện tại nhìn Đan Văn Trần Võ Sâm mà mắt trợn ngược, mồm há hốc đủ nhét xe tải trứng gà vào trong.

Ngay khi Thế Giới của mình đã hình thành một hệ sinh thái và đã có thể quay, Trần Võ Sâm không nhịn được mà trực tiếp nhập hồn.

Lúc này Abun mới không nhịn đứng phắt dậy chửi bậy.

"Cái Đ** Q***Q** gì vậy ? Đây là Đan Văn kiểu gì ? Hành tinh hả ? Thế Giới hả ? Vợ ta hả ?"

Nói đến cuối Abun hắn đã mất bình tĩnh đến không tự chủ được ngôn ngữ mà nói loạn xạ.

Lúc này hắn lại tiếp tục lẩm bẩm.

"Ta Đại Thừa gần ba trăm năm nay vẫn tìm cách để tự tạo thế giới và đột phá đến Chân Thần Cảnh nay vậy mà thấy qua ở trên người một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ?"

"Đ** thể nào !!!" Abun mặt mũi gì tầm này, suy nghĩ trong đầu hắn có gì văng hết ra.

Trần Võ Sâm mới hồn nhập lại xác chưa có coi Nội Đan Điền mình nên nghe Abun phát tiết một hồi không khỏi mí mắt giật giật.

Tuy nhiên cử động này của hắn làm Abun đang quá mẫn cảm nên nhạy bén bắt được mà phi tới túm áo hắn xách hắn lên như xách gà.

"Nói !!! Làm thế nào ngươi làm được ? Cần gì chỉ cần bảo ta đưa cho ngươi hết ! Nói ta cách tạo ra thế giới như thế." Abun đầy kích động mà nói, đôi mắt hắn ngoài khát vọng điên cuồng ra Trần Võ Sâm không nhìn thấy chút nào sự minh mẫn.

Điều này làm Trần Võ Sâm cảm thấy khó mà giao tiếp nên im lặng mặc kệ.

Lúc này Trần Võ Sâm đợi Abun được ba, bốn phút sau bình tĩnh lại thì mới có thể cả hai giao tiếp với nhau.

Trần Võ Sâm cũng không thừa nước đục thả câu nói thẳng.

"Đây là bí kịp độc môn không truyền." Trần Võ Sâm nói để Abun thấy khó mà lui.

Ai ngờ Abun độ điên vượt xa hắn tưởng thế mà trực tiếp quỳ xuống bái sư.

"Xin sư phụ thu nhận đệ tử." Abun quỳ dập đầu liên tục.

"…" Trần Võ Sâm.

"…" Đám tiến sĩ ngồi xem kịch không hiểu mô te gì.

Cơ mà phản ứng của Abun làm Trần Võ Sâm thấy có mùi nguy cơ nên rút điện thoại gọi kể sơ lược tình huống cho Bùi Cường Hoành.

Lúc này Bùi Cường Hoành đang ở tiền tuyến, tọa trấn trong một doanh trại q·uân đ·ội, phía ngoài bom đ·ạ·n và tiếng kêu rên của Ma Vật triền miên không dứt.

Bùi Cường Hoành đang vô cùng đau đầu mà coi Trận Lược trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhìn từ trên Trận Lược Quân Đội chỉ có thể thủ như con rùa và tiêu hao cứ theo cấp số nhân mà tăng. Cứ tình hình này toàn quân vì hao lương thực cũng khó mà còn có thể chiến lâu dài.

U sầu lẫn trầm cảm làm Bùi Cường Hoành đã mấy đêm không ngủ. Các Tướng Sĩ cũng vì thế mà lo âu, sĩ khí giảm mạnh.

Lúc này Trần Võ Sâm gọi điện tới cho hắn.

Đang bực lại còn bị gọi là ai Bùi Cường Hoành cũng chửi phủ đầu.

"Mày gọi cái gì ? Có việc mau nói ? Không nói thì cúp máy !"

"Sao ? Cái gì Thế Giới cơ ? Đan Tụ Thế Giới ??? Đấy là kiểu Kết Đan gì ? Đùa hả ?"

Nói đến đây biểu cảm Bùi Cường Hoành ngoài khó tin ra thì chỉ còn khó tin hơn.

"Giỡn hả ?"

"Không giỡn thật hả ?"

"Thật ?"

"Không đùa ? "

"Thật ?"

"Không đùa ?"

"Thật ?"

"À Thật."

Sau một hồi xác nhận có phần như bệnh thần kinh, Bùi Cường Hoành đã hít một hơi thật sâu đè đi sự kích động trong lòng của mình.

Sau đó đầu dây bên kia tiếp tục nói và khuôn mặt Bùi Cường Hoành theo đó biến sắc.

Hắn nộ khí trùng thiên, khí tức trên người bùng nổ khiến cho nguyên doanh trại theo đó như muốn bị nghiền nát, quân doanh binh lính đang ảo não rầu rĩ hay đói bụng thì bị khí thế trùng kính cho kinh sợ nằm bò ra đất. Ai nấy đều nhìn về phía chủ doanh lòng bồi hồi thấp thỏm không hiểu Chủ Soái của mình vì gì mà tức giận. Lo lắng sợ hãi khiến cả đám thầm thề tý ăn cơm cái rắm gì cũng kệ mà xông ra ngoài chém hai trăm ba trăm con Ma Vật rồi trở lại.

Lúc này mang theo khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng nộ khí phóng tới mây xanh, Bùi Cường Hoành nói với giọng giận dữ.

" ** đợi ta, cái bọn khốn nạn này đụng tới một cọng tóc của con ta diệt toàn tộc chúng."

Sau đó Bùi Cường Hoành bay v·út đi kệ hết thảy. Đám Ma Vật thì từ xa cảm thấy luồng khí tức khủng kh·iếp thì sợ hãi tưởng bên kia Nhân Loại Chủ Soái tính trực tiếp ra trận vây quét bọn chúng trong một lượt nên chả dám xuất hiện nữa mà đánh trống lui binh.

Mà sự biến mất của Bùi Cường Hoành làm cho vị Hộ Pháp Đại Tướng ẩn giấu trong không gian nhịn không được chửi bậy mà xuất hiện để chủ trì toàn cục sợ không biết Ma Tôn có nhân cơ hội mà t·ấn c·ông không ? Nếu có thì cả bọn ăn cám.

Cùng thời điểm này toàn bộ cao tầng của Tinh Linh Quốc đã biết chuyện mà đưa Trần Võ Sâm vào trong một căn phòng biệt lập nói là để hắn nghỉ ngơi nhưng ra ngoài cái là có lí do gì đó để bắt hắn quay lại. Thế khác gì đang giam lỏng hắn ?

Điều này làm Trần Võ Sâm vô cùng không thoải mái nhưng đành chịu. Hắn chỉ mong sao Bùi Cường Hoành tới lẹ đi vì ở nơi đất khách xa người thân, Trần Võ Sâm sợ khó giữ mình.

Cùng lúc đó ở Đại Sảnh chính bây giờ chỉ có Nữ Hoàng cùng Ngũ Đại Tộc Trưởng. Họ ngồi trên một chiếc bàn lớn ở đây có một chiếc máy phát ra một loại Trận Pháp phức tạp cách âm hoàn toàn với bên ngoài.

Lúc này giọng của Nữ Hoàng Tinh Linh Quốc Even rất nghiêm túc hỏi lại Abun.

"Ngài chắc chắn là mình không nhầm chứ Tộc Trưởng Abun ? Việc này rất quan trọng !"

Nữ Hoàng hết sức nhấn mạnh từ "quan trọng" vì thật hay giả sẽ quyết định quyết sách của cô với cả chủng loài.

"Thật ! Trăm phần trăm là thật. Những gì Thần thấy tuyệt đối là một Thế Giới thu nhỏ." Abun mở miệng thề thốt ngay lập tức. Chỉ thiếu quỳ xuống thắp cho Nữ Hoàng vài nén nhang để thể hiện sự thành tâm với thành kính trong lời nói của mình.

Các Tộc Trưởng khác nghe mà rung động, ánh mắt hiện vẻ tham lam khác ngày thường. Đôi mắt họ hiện vẻ toan tính điều gì đó nhưng lại được che giấu kín kẽ trên các khuôn mặt già nua mà lão đời.

Điều này càng làm Nữ Hoàng Tinh Linh Quốc Even trầm mặc. Trong mắt cô có thoáng hiện lên vẻ thèm khát và hướng tới nhưng lại không thể bộc lộ ra trước mặt các Tộc Trưởng vì như thế quá mất phẩm giá nên cô tinh tế giấu đi khi cúi gằm mắt xuống.

Lúc này một vị Tộc Trưởng tham lam không nhịn được nói ra tiếng lòng của tập thể.

"Hay là chúng ta phong bế không gian Tinh Linh Giới rồi chậm rãi nghiên cứu tên Nhân Loại đó ?"

Ý kiến tên này vừa ra các Tộc Trưởng khác đã gật đầu đồng ý ngay lập tức. Tuy nhiên Nữ Hoàng Tinh Linh Tộc không có đồng ý. Sự trả thù của Nhân Loại trong các tộc là khủng kh·iếp nhất. Trong chiều dài lịch sử cô đã thấy quá nhiều sự tàn ác của nhân loại.

Chơi lớn như thế lỡ bị tìm tới tọa độ thế giới phải không bị nhân loại thả một loạt bom Nguyên Tử cho bay màu luôn toàn bộ hệ sinh thái của chủng tộc Tinh Linh ?

Bỗng một cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập tới. Lúc này Nữ Hoàng Tinh Linh Quốc là người cường đại nhất nên có thể biết người đến là ai cô không hỏi cười khổ nói.

"Abun ! Ngươi không tịch thu máy liên lạc của vị Đại Sứ rồi ! Giờ đích thân Đại Tướng Bùi Cường Hoành đã tới."

Giọng cô nói đầy tiếc nuối nhưng lại thở phào. Ít nhất cô còn chưa làm gì quá đáng không thể vãn hồi còn có thể nói chuyện.

"TINHHHHH LINHHHHHHHH Các ngươi mà động tới một cọng tóc gáy hay một đoạn mã di truyền của đệ tử ta ta đồ diệt cả chủng tộc các ngươi !!!" Giọng Bùi Cường Hoành chấn cho toàn bộ thế giới Tinh Linh bị chao đảo, khí tức áp đảo khiến cho không khí như bị bóp ghét, uy áp mạnh mẽ khiến cho Trận Pháp vây quanh toàn thế giới cũng vỡ vụn tan đi.

Chương 73 Bùi Cường Hoành phát nộ