Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 79 Gặp lại những khuôn mặt quen thuộc
Phạm Uyên Duyên nhìn ra ngoài lớp cửa sổ một chiều của mình, mắt đẹp nhưng buồn rười rượi.
Cô đã đợi Nhân Vật Chính xuất hiện rất lâu. Cô không hiểu sao cô xuyên vào truyện nhưng lại ở mốc thời gian rất sớm phải tới tận 2 năm trước khi Trần Võ Sâm ra đời. Lúc đó cô còn chỉ là một thực tập sinh ở Mặc Phường. Thân phận thấp kém nhưng nhờ tài hoa của mình và có chút bổ trợ từ hệ thống, cô mới thể vươn lên làm chủ của một chi nhánh Mặc Phường mà có thể nói là phồn hoa bậc nhất thế giới này.
Nhưng Phạm Uyên Duyên tự mình biết mình. Cô chỉ là thân nữ nhi giữa một thế giới khắc nghiệt. Nếu bảo cô dựa vào ai đó để sống cô còn có thể thoải mái mà dựa chứ bảo cô vươn lên làm Nhân Vật Chính truyện thì cô tự thấy mình không làm được.
Điều này không phải do cô mất tự tin hay gì mà sự thực tế. Ngay đến nỗi kẻ thù không đội trời chung của cô là Donur, cô cũng không thể g·iết c·hết hắn. Tên khốn nạn có thể nói là h·ành h·ạ Phạm Uyên Duyên cực thảm trong nguyên tác ấy vậy mà sống khỏe, sống dai như một con gián dù cô làm đủ mọi cách cũng tài nào tiêu diệt hắn.
Phạm Uyên Duyên là một cô gái âm trầm nhưng cô rất thông minh. Cô biết tại sao Donur mạnh là vì hắn là một tiến sĩ DNA nên gien của hắn có sự trộn lẫn của một số giống loài rất mạnh. Chính vì vậy để khiến Donur yếu đi ở thời điểm Donur còn chưa bộc lộ tài hoa, cô đã mua chuộc đồng nghiệp của hắn ở phòng thí nghiệm đánh tráo mã gien của sinh vật cường đại thành những con vật tầm thường như gián bọ.
Lúc đó Phạm Uyên Duyên tưởng là xong ai ngờ Donur lại ăn rùa tạo ra một loại thể chất Tắc kè có thể tàng hình. Dù chỉ là thể chất tầm thường không thể che mắt Tu Chân Giả nhưng nó đã là tiền đề để hắn được Giáo Sư phụ trách ấn tượng mà nhận làm con nuôi. Mà Giáo Sư đó lại là một thành viên trong ban quản trị của Mặc Phường.
Nay Giáo Sư đó đã gần đất xa trời, vị trí hắn trong Hội Đồng Quản Trị đáng lẽ phải thuộc về cô nhưng lại có Donur nên giờ mọi nỗ lực của cô là công cốc.
Đúng là kẻ thù định mệnh mà. Trong khi đó Phạm Uyên Duyên ngoài phóng ra ngoài những cái tin nói xấu nhằm hạ bệ tín dự hắn thì có làm được gì đâu ? Cô cũng không dám lộ mặt vì Donur theo nguyên tác là một kẻ rất háo sắc.
Với nhan sắc của quá khứ cô tự tin Donur sẽ không nhìn nhiều cô đên nửa cái chứ không phải một cái. Nhưng ở kiếp này thì khác.
Cô trong hình thái của Phạm Uyên Duyên, một trong Nữ Chính ở đầu truyện nên sở hữu khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình lại chuẩn người mẫu với ba vòng rõ ràng có lồi, có lõm.
Nói thật Phạm Uyên Duyên nhìn mình trong gương còn mê chính mình chứ nói gì là Donur.
Cho nên cô rất sợ Donur để mắt hắn tới cô. Tuy nhiên mấy hôm trước cô đã đụng mặt hẳn ở văn phòng công ty. Điều này khá là tệ.
Trong phút giây cả hai gặp nhau cô đã bị cái nhìn như sói đói của Donur làm cho sợ đến cứng người. Tên đó quả thật đã để ý cô rồi và như trong nguyên tác hắn muốn làm sugar daddy của Phạm Uyên Duyên. Nô dịch cô và biến cô thành một món đồ chơi không hơn, không kém.
Chính thế dạo gần đây cô rất tích cực sưu tập thông tin về Nhân Vật Chính, Trần Võ Sâm từ khắp mọi nơi nhưng tuyệt không thấy.
Nhưng đó không phải là mới gần đây Phạm Uyên Duyên tìm không thấy mà từ cách đây năm, sáu năm khi mà cô mới bắt đầu đứng vững chân được ở thế giới này cô đã bắt đầu tìm kiếm hắn. Tuy nhiên ngôi trường Sơ Cấp Tu Chân vốn Trần Võ Sâm nên học cũng không có thông tin.
Đi tìm đến người anh trai thân thiết bậc nhất của Trần Võ Sâm là một binh sĩ tên Trương Hòa Ái cũng nói không biết người đó là ai.
Điều này làm Phạm Uyên Duyên rất hoang mang cảm giác phải không Trần Võ Sâm đã bị Xuyên Việt Giả nào đó đến trước và g·iết từ tấm bé rồi ?
Nhưng sau đó cô lại phủ nhận. Bố mẹ nam chính rất không đơn giản. Người có thể g·iết được con của họ lúc cả hai ở đó là không có tồn tại trên thế giới.
Thế nhưng giờ Trần Võ Sâm ở đâu và tại sao lại khác nguyên tác như thế ?
Phạm Uyên Duyên không rõ nhưng cô biết cô không có nhiều thời gian. Cô giờ ở Mặc Phường đã không còn an toàn nữa.
Hai ngày nữa khi Donur chính thức nhậm chức thay Cha nuôi của mình thì hắn sẽ t·ấn c·ông cô, đe dọa thậm chí nô dịch cô bằng vũ lực lẫn quyền lực.
Lúc đó quá khứ sẽ lặp lại và Phạm Uyên Duyên thà c·hết chứ không để chuyện đó xảy ra.
Cùng lắm cô hủy dung, Phạm Uyên Duyên táo tợn nghĩ.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Phạm Uyên Duyên lại qua lớp kính một chiều của mình mà nhìn về dòng người xếp hàng vào mua Dược Liệu, cô đang chờ hình bóng cô mong đợi xuất hiện.
Cô đã cố gắng hết sức để có thể tới đây làm bà chủ chính là để mỗi ngày đợi Nhân Vật Chính của bộ truyện đó xuất hiện. Thế nhưng ba ngày rồi cô không có một giấc ngủ nào ngon nên ở trên chiếc ghế mát xa quá ư là thoải mái, Phạm Uyên Duyên đã ngủ th·iếp đi lúc nào không biết.
Lúc này ở phía ngoài, một cậu bé trạc mười tuổi đang ngắm nghía vào cửa hàng, miệng lẩm bẩm.
"Thế mà Mặc Phường ở đây vẫn là nơi bán đan dược và dược liệu tốt nhất đó hả ? Cũng tốt thôi thì chịu khó xếp hàng tý mua dược liệu tốt cũng được." Cậu bé đứng nghiêm chỉnh vào hàng cũng không có ý định chen lấn xô đẩy.
Mà cậu bé ấy chính là Trần Võ Sâm.
Trần Võ Sâm trong lúc phiền chán có mở điện thoại ra chơi mấy trò chơi giải trí như bắn gà và xếp hình.
Tuy vậy mấy trò chơi này Trần Võ Sâm cũng gà lắm. Kiếp trước hay kiếp này hắn vẫn như thằng một sách chỉ chăm vào viết truyện và đọc truyện xem phim để lấy tư liệu.
Chơi game ? Gần như không.
Bỗng lúc này một chiếc xe thể thao phóng nhanh tới làm rất nhiều người kinh sợ nhảy ra khỏi hàng tuy nhiên Trần Võ Sâm lại ung dung tiến lên.
Thế nhưng chiếc xe đó vẫn giữ nguyên tốc độ phóng tới, điều này làm Trần Võ Sâm rất khó hiểu. "Không lẽ chủ xe đang muốn đ·âm c·hết đám người ở đây sao ?"
Tuy nói là vậy khi chiếc xe càng lúc càng tới gần thì người có thể b·ị đ·âm chắc chắn chỉ có Trần Võ Sâm vì đám người kia sợ quá đã bỏ chạy tứ tán.
Chỉ có đám trong nhà thì nhìn Trần Võ Sâm như nhìn thằng đần không hiểu sao hắn vẫn còn đứng đó xếp hàng.
Zéooooooooooooooooooooooo
Tiếng động cơ càng lúc gần và lớn tuy nhiên Trần Võ Sâm vẫn rất bình thản, nói đúng hơn Trần Võ Sâm đang muốn xem thử tên chủ xe kia có thực sự sẽ đ·âm c·hết hắn không.
Trần Võ Sâm rất tự tin vào bản thân và hắn cũng không tin tên chủ xe kia dám đ·âm c·hết n·gười nơi công cộng như thế.
Quả nhiên khi chiếc xe còn cách Trần Võ Sâm chỉ nửa cây số, chiếc xe đã Drift một cú ngang với mặt đường tạo nên khói mù vây kín cả con phố.
Lúc này Trần Võ Sâm mới mỉm cười tiến lên trên thay vị trí của những kẻ đã bỏ chạy tứ tán nọ.
Tuy vậy cái kiểu Trời không sợ, Đất không lo của Trần Võ Sâm đã làm một người rất tức giận.
Hắn chính là tên chủ xe thể thao.
Chỉ thấy tên này bước xuống từ chiếc xe vàng óng ánh kim như được mạ vàng và các nguyên liệu quý hiếm trên đó.
Thân hình hắn to lớn, cánh tay cơ bắp và một bộ vest đỏ chói như lá cờ của đất nước nào đó.
Hắn bước tới Trần Võ Sâm mà thân hình hắn cao to mà như thể gấp ba lần Trần Võ Sâm vậy.
Cho nên khi cánh tay lực lưỡng của hắn túm lấy cổ áo của Trần Võ Sâm cũng giống như đang túm lấy lông của một gà mà nhấc lên vậy.
Trần Võ Sâm cũng chưa có phản ứng để tên này nhấc mình lên.
"Thằng nhóc con này ! Mày đang cản đường tao đó hả ? Mày biết bố mày là ai không ?" Tên to con quát lớn vào mặt Trần Võ Sâm mà nói. Khuôn mặt hắn có biểu cảm như mấy tên giang hồ mạng hay dùng.
Trong khi đó Trần Võ Sâm đang thầm nghĩ.
"Tại sao mấy thằng phản diện cứ thích ra vẻ rồi hỏi mấy câu não phẳng như bố mày, mẹ mày và ông bà mày. Chả nhẽ chúng muốn biết ? Biết làm gì ? Lại tính như mấy đứa con nít tiểu học lôi tên bố mẹ nhau ra để trêu hả ?"