Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 80 Bốn mắt nhìn nhau
"Thật là câu hỏi ấu trĩ." Trần Võ Sâm lầm bầm. Hắn cũng không tận lực che giấu thanh âm.
Quả nhiên tên to lớn này giận dữ rồi, cánh tay lớn của hắn như muốn túm lấy đầu Trần Võ Sâm mà bóp.
Tuy nhiên nó lại ngừng lại giữa không trung. Không phải Trần Võ Sâm làm gì hắn mà do tên này chợt nhớ ra mình đang ở đâu.
"Nhóc ! Chúng ta lên Lôi Đài ở đằng kia được chứ ? Nếu không ta sé không tha cho ngươi mà bám theo ngươi tới tận nhà rồi ban đêm c·ứa c·ổ ngươi trong giấc ngủ." Tên to lớn mở miệng h·ăm d·ọa nhưng sát khí hắn ngưng thành thực chất nên Trần Võ Sâm có rắm tin hắn đang nói đùa.
Thế nhưng Trần Võ Sâm lại rất bình tĩnh hỏi lại hắn.
"Ngươi chắc chứ ? Đụng tới ta ngươi sẽ c·hết rất thảm đấy." Trần Võ Sâm cười một nụ cười rất hiền lành nói.
Tên to lớn nghe vậy mà như thể đang bị nghe chuyện cười lớn nhất trần đời.
"Ngươi ? Một thằng nhóc Kết Đan Kỳ nho nhỏ mà muốn g·iết chêt một Nguyên Anh Kỳ lâu năm như ta ? Ngươi đây là nói với vũng nước tiểu đó hả ? Soi vào đó chưa ? Ha Ha Ha" Tên to lớn cười phá lên khinh thường nói.
"À thì. . . Ta đang soi vào vũng nước tiểu đó đây." Trần Võ Sâm rất bình tĩnh đáp.
Điều này làm đám đông cười phá lên. Trong khi đó mãi sau tên to lớn mới nhận ra mình bị Trần Võ Sâm đùa giỡn, khuôn mặt như phát điên, trán nổi đầy gân xanh, mắt hắn trợn ngược lên trên.
Hắn gầm lớn: "Cút lên lôi đài ! Ta sẽ cho thằng ranh mày một bài học về sự hỗn láo."ỗn láo."
Trần Võ Sâm nhìn vào mắt tên to béo một cái nhìn thật sâu rồi thở một hơi thật dài.
"Đây là ngươi tìm c·hết đó nhé."
Hai người cùng đi tới Lôi đài lớn dược đặt ở đằng xa.
Còn vì sao phải vậy thì do Học Viện Nhân Tinh cấm đánh nhau ở nơi công cộng, tất cả các hành vi g·iết người hay vi phạm luật đều sẽ bị camera 360 độ ở khắp nơi ghi lại và có thể sẽ b·ị b·ắt và xử phạt rất nặng.
Chính thế tên to lớn lúc nãy dù rất tức giận những vẫn phải kìm xuống không bóp c·hết Trần Võ Sâm mà ép hắn lên lôi đài.
Còn về phía lôi đài thì chính là nơi duy nhất không có camera để mọi người giải quyết mâu thuẫn trong đó.
Lúc này khi Trần Võ Sâm và to lớn kia lên trên sàn thì đám đông đã vây kín đây như nêm và thu hút không thiếu mấy tên ngửi thấy mùi kiếm tiền mà mở bàn đặt cược.
Tỉ lệ cược thì không cần nói. Hạng cân ruồi đấu với Siêu Hạng Nặng thì chả ai tin Trần Võ Sâm sẽ thắng.
Trong khi đó lên được lôi đài rồi thì tên to lớn lại ung dung không ít. Hắn không sợ Trần Võ Sâm chạy trốn vì kiểu gì tốc độ hắn cũng sẽ nhanh hơn mà bóp c·hết Trần Võ Sâm.
Nhưng tên to lớn không thấy biểu cảm e sợ trên khuôn mặt Trần Võ Sâm, điều này làm hắn vô cùng khó hiểu và có chút giận dữ.
Lần này hắn lại đổi một câu hỏi.
"Mày biết ta là ai không nhóc ?"
Trần Võ Sâm nhìn hắn như nhìn thằng đần.
"Ta cần phải biết hả ?" Trần Võ Sâm ung dung đáp.
"Thằng ranh con ! Nghe cho rõ đây. Tao chính là Hội Trưởng của Mặc Phường, Quý Ngài Donur. Mặc Phường mà mày định vào mua hàng đó là một trong các chi nhánh của công ty tao trên toàn thế giới."
Nói đến đây đám đông ồ lên. Có nhiều người không tin nhưng chả ai dám đi mạo danh ngay trước cửa của một doanh nghiệp cả như vậy không khác gì tự đặt mình vào danh sách đen của doanh nghiệp đó.
Cho nên mọi người không khỏi nghĩ Donur tên này một là kẻ điên hay là nói thật.
Còn về Trần Võ Sâm hắn lại không quan tâm mà chỉ ngáp một hơi hỏi lại.
"Thế con Gấu Xám Ngu Ngốc mày có đánh không ? Hay đứng đó ba xàm ?" Trần Võ Sâm chán ngán nói.
Donur tức đến phát điên, tay rút ra một chiếc búa lớn xông tới.
Lúc này Trần Võ Sâm mới mỉm cười rất vui vẻ.
"Ngoan lắm ! Phải thế chứ. Giờ thì. . . Tiền bối Nhất Vệ ngài thấy đó, có kẻ muốn g·iết ta nè." Trần Võ Sâm nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai.
Từ trong bóng tối, một thân ảnh chậm rãi bước ra, khuôn mặt hắn rất già nua nhưng phần nhiều là biểu cảm bất đắc dĩ.
"Được lắm nhóc con. Ta phục nhóc rồi đấy." Hắn nói xong thì ve vẩy tay về phía Donur, tên này còn chưa kịp định thần thì thân hình mình đã chia thành hai nửa.
Trước lúc Donur c·hết đi hắn chỉ thấy hình ảnh ông lão rất mạnh vừa g·iết mình kia thế mà quỳ một gối trước mặt Trần Võ Sâm hô lên "Chủ Nhân"
Đến lúc c·hết đi, Donur mới biết mình đã chọc tới người không nên chọc.
. . .
Quay trở lại trước đó khi Trần Võ Sâm định rời khỏi khuôn viên nhà trường, một bóng ảnh từ không khí xuất hiện ngay cạnh hắn.
Tên này khí tức ẩn giấu rất kĩ, Trần Võ Sâm không tài nào có thể cảm giác tới nếu hắn không chủ động xuất hiện bên cạnh mình.
Trần Võ Sâm đầy cảnh giác nhìn đối phương.
"Ngươi là ai ?" Trần Võ Sâm hỏi.
"Đừng sợ ! Đại Tướng kêu ta tới bảo vệ nhóc. Ta là Nhất Vệ, Quân Đoàn Trưởng của Hổ Đoàn, tọa số một." Người thần bí nói rất cặn kẽ sợ Trần Võ Sâm nghĩ nhiều lại phiền tới chủ tướng của mình là Bùi Cường Hoành.
Thế mà vốn tưởng Trần Võ Sâm sẽ tỏ ra ngạc nhiên hỏi kĩ hơn ai ngờ Nhất Vệ chỉ thấy Trần Võ Sâm "Ồ" một tiếng sau đó không còn gì cả.
Điều này ngược lại làm Nhất Về tò mò.
"Cậu không hỏi chi tiết hơn về ta và tước hiệu của ta sao ?" Nhất Vệ hỏi.
"Không ! Tại sao phải thế khi ta biết rõ về ngài rồi cơ chứ ?" Trần Võ Sâm nói một cách rất hồn nhiên.
Điều này làm Nhất Vệ phá lên cười.
Ha Ha
"Thật sao ? Quân Đoàn Hổ dù rất nổi danh nhưng không phải người chỉ mới Kết Đan Kỳ như cậu biết tới thì phải ?"
Trần Võ Sâm chỉ nhún vai.
"Đó còn là tùy người đó là ai. Thậm chí ta còn viết cảnh giới ngài rất rõ ràng và có thể sai khiến ngài dù lần đầu tiên gặp mặt là đằng khác."
Trần Võ Sâm nói rất tự tin, trên khuôn mặt hắn không viết chữ "Kiêu ngạo" nhưng Nhất Vệ như thấy hình bóng của các chữ đó.
"Thật buồn cười ! Ta chỉ theo lệnh của Đại Tướng tới bảo vệ nhóc chứ không phải làm nô bọc cho nhóc sai khiến. Nhóc tin ta chỉ cần muốn là có thể rời đi ngay không ?" Nhất Vệ mở miệng đe dọa.
Trần Võ Sâm bĩu môi.
"Không tin ! Ngài chắc chắn không dám." Trần Võ Sâm hổ báo nói.
Nhất Vệ nghe mà á khẩu. Hắn không dám thật. Quân Sĩ rời khỏi cương vị được cấp trên phân phó là tối kị trong q·uân đ·ội. Giờ mà hắn trở về Quân Doanh thì đầu cũng bay thành quả bóng dưới đất.
Tuy nhiên vì mặt mũi của mình Nhất Vệ vẫn cắn răng nói.
"Nếu như ta không nghe lời nhóc thì sao đây ?"
Trần Võ Sâm nghe vậy cười xùy. "Đó là không thể nào. Ta ra lệnh ngài phải bảo vệ ta." Trần Võ Sâm nói.
Nhất Vệ nghe thấy một điều quá hiển nhiên nhưng lại nhịn không được nói bổ sung.
"Không ! Ta sẽ không làm. Ở nơi này nhóc không thể nào chịu đến nguy hiểm được ta không cần ra mặt." Nhất Vệ nói kiên quyết.
Trần Võ Sâm thấy hắn thế thì cười nhẹ.
"Vậy ngài có muốn cược không ? Ai thua phải nghe lời người thắng vô điều kiện." Trần Võ Sâm hiếm hoi nở một nụ cười ranh mãnh.
Nhất Vệ dù lưỡng lự nhưng ngẫm lại Trần Võ Sâm không thể chạy đến nơi nào nguy hiểm nổi trong bán kính mười ngàn km nên cũng rất vững tin.
"Được ! Chúng ta cược."
Sau đó thì kết quả đã rõ. Donur c·hết, Trần Võ Sâm có một tiểu đệ sai vặt cảm xúc lúc này của Trần Võ Sâm ngoài sự mỹ mãn không còn gì hơn cả.
Thậm chí Trần Võ Sâm thấy đây đã là đỉnh cao của vui sướng.
Thế nhưng thật đúng là bị Trần Võ Sâm nói trúng rồi vẫn còn kinh hỉ nữa ập tới Trần Võ Sâm.
Kinh hỉ này rất tròn, rất mềm và mang mùi thơm ngào ngạt.
"Cờ lờ dờ tờ !!! Cái lề gì thốn !!!" Trần Võ Sâm chỉ kịp la lên đã bị vật ra đất bằng sức nặng của hai ngọn đồi lớn.
Nhất Vệ đứng ngoài chỉ dưng dửng. Dù sao không phải ra lệnh cho hắn nên hắn sẽ tỏ ra mắt điếc tai ngơ.
Lúc này trong sự giận dữ Trần Võ Sâm đã muốn chửi bậy thì ánh mắt chợt dại ra bật thốt lên.
"Phạm Uyên Duyên."
Cô gái cũng ngạc nhiên. "Ngài biết ta ?"
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, thời gian lúc đó như ngừng lại vì cuộc gặp gỡ này thật thú vị nhưng không toé lửa tình khiến Nhất Vệ rất thấy đáng tiếc.