Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 82 Ngày đầu tiên tại học viện Nhân Tinh
Khi mặt trời vừa mới mọc, tiếng chuông báo thức còn chưa reo, Nhất Vệ đã đến bên Trần Võ Sâm đứng đó đợi sẵn.
Hắn đã dần quen với vai trò của mình trong đời sống của Trần Võ Sâm hay nói hơn hắn đang hưởng thụ nó.
“Cậu Chủ ! Dậy thôi nay là buổi đầu ngài cần đi học.” Tiếng Nhất Vệ văng vẳng bên tai Trần Võ Sâm như tiếng mẹ ru làm Trần Võ Sâm ngủ càng thêm ngon.
Thế nhưng chỉ sau đó chưa đến một khắc.
“CẬU CHỦ !!!! Dậy ! Dậy ! ĐI HỌCCCCCCC.” Hay lắm, Nhất Vệ đã biết chơi chiêu hắn hét thật to làm Trần Võ Sâm phải bật dậy vì vừa giật mình lại thêm siêu cấp ồn ào.
“C·hết tiệt ! Im lặng đi. Ta dậy rồi !!!” Trần Võ Sâm không nhịn được mà la lên. Để lại Nhất Vế ảnh mắt hớn hở đứng bên cạnh.
Sau đó trải qua hết các công tác vệ sinh buổi sớm, Trần Võ Sâm mặc đồng phục được chuẩn bị sẵn đeo lên chiếc huy hiệu Một Cánh quen thuộc. Trần Võ Sâm vui vẻ đón một môi trường mới.
Tâm tình Trần Võ Sâm lúc này tựa như cô bé Khăn Đỏ tung tăng giữa vườn hoa khi mãi giờ hắn mới có cảm giác mọi việc thuận lợi theo ý muốn.
Bỗng một người tới từ sau vỗ lên vai Trần Võ Sâm làm tâm tình còn đang tốt đẹp của hắn bỗng biến mất sạch không chút tì vết.
“Yo bạn hiền, chúng ta lại gặp.”
Giọng nói vang lên đầy đột nhiên khiến Trần Võ Sâm theo bản năng quay người chào lại.
“Chào." Khi Trần Võ Sâm thấy rõ khuôn mặt của đối phương, tâm tình của hắn trở nên không hề vui vẻ cách chào cũng trở nên ngắn gọn xúc tích hơn và nếu được hắn còn muốn thay lời chào đó thành lời từ biệt.
Cậu thiếu niên này chính là người nhận mình đỗ Thủ Khoa đầu vào chuyên ngành Lý Luận Học. Một ngành gì đó mà Trần Võ Sâm có thể sẽ muốn tìm hiểu nếu không gặp được người như tên này.
"Ầy đừng lạnh lùng thế. Chúng ta đều đang sống trong một kỉ nguyên của sự hỗn loạn nơi ngập tràn tai ương và sự cô đơn không thể khiến cậu đi xa. Cậu cần một chiến hữu, một người bạn như tôi nè." Nói xong tên đó lại chỉ vào mình như thể mình rất giá trị cần được Trần Võ Sâm công nhận và cúng bái vậy.
Trần Võ Sâm xin khiếu lách người đi qua kẻ mà hắn thấy rất phiền phức này.
Tên kia theo Trần Võ Sâm lải nhải không ngừng, Trần Võ Sâm rất bực bội đánh dở trò cũ chạy đi.
Lúc này Trần Võ Sâm cũng tới phòng tiếp đón tân sinh. Nơi này đã chật kín người và đang chờ đợi tới lúc đăng kí nguyện vọng mà ai cũng biết là một buổi ra oai phủ đầu cho đám tân sinh biết ở đây phải biết thu liễm. Kiêu ngạo quyền mà chỉ những kẻ mạnh mới được phép có.
Từ trên bục, một vị trung niên bước ra, hắn mặc một bộ quân phục đen, trên người có rất nhiều huy hiệu đại diện cho bản lãnh không tầm thường của hắn.
Năm nào chào đón tân sinh cũng là hắn nên Trần Võ Sâm không cần nghĩ ngợi cũng biết đó là Phạm Thành Úy, một trong những Giảng Viên Bộ Môn của khoa Thực Chiến và Độc Dược Học. Một kẻ nghiêm khắc có tiếng trong trường.
Theo như kịch bản đã được biên thì Trần Võ Sâm sẽ tới muộn và b·ị đ·ánh cho hôn mê ngay buổi đầu nhập học và quen biết Dương Mỹ Chi.
Tuy nhiên giờ Trần Võ Sâm không phải nguyên bản Trần Võ Sâm nên hắn xin khiếu kịch bản đó lặp lại.
Phạm Thành Úy vẫn tiếp tục màn diễn thuyết khai giảng của mình cùng những lời đe dọa và đôi mắt từ đầu tới cuối tăm tia xem ai sẽ là con mồi để hắn lôi lên làm con dê tế thần mà chắc chắn không phải Trần Võ Sâm. Hắn là đứng ngoan như cún đợi lão thất vọng vì không có ai thì bắt đầu đến tiết mục chọn ba bộ môn chính mà mình muốn theo học.
Lúc này từ đâu, Dương Mỹ Chi xuất hiện bên cạnh Trần Võ Sâm và chào hỏi hắn.
"Chào cậu ! Một buổi sáng tốt lành." Dương Mỹ Chi cũng từ ngoài mới vào trong như Trần Võ Sâm nên cô rất dễ nhìn thấy Trần Võ Sâm trong đám người nên tiến tới chào hỏi.
Dù cả hai không phải thân thiết gì nhưng có duyên gặp mặt vẫn là quen hơn những người xa lạ ở đây.
Trần Võ Sâm thấy Dương Mỹ Chi hơi ngạc nhiên mà lịch sự chào hỏi lại.
"Chào cậu ! Buổi sáng tốt lành."
Trần Võ Sâm nói xong cả hai lại rơi vào không khí im lặng đầy ngại ngùng.
Lúc này Dương Mỹ Chi chợt hỏi Trần Võ Sâm.
"Cậu đã chọn được ba môn học cơ sở cho mình chưa ?"
Trần Võ Sâm nghĩ cũng chả cần nghĩ trả lời luôn. "Thực Chiến Đường, Luyện Đan Đường và Y Khoa Viện."
Trong đó hai bộ môn Trần Võ Sâm chọn lại là lối đi chỉ toàn là cạnh tranh giữa các học sinh. Có mỗi Y Khoa Viện là chân chính dạy học một cách thường quy.
Điều này làm Dương Mỹ Chi bất ngờ. Cô toàn lựa chọn các bộ môn có "Viện" ở đằng sau như là: Tâm Lý Viện, Lịch Sử Viện và Dược Viện.
Điều này cũng là do phân loại dạy học trong Học Viện chia thành hai loại là "Đường" và "Viện"
Trong khi Viện tập trung vào việc học tập, trao đổi những kiến thức và giải trình lý thuyết về các vấn đề bên trong nó thì Đường lại giống như một lôi đài khổng lồ của những sự cạnh tranh. Người giỏi đỗ, người kém thì trượt thi lại.
"Đường" rất ít tân sinh dám chọn vì rủi ro lưu ban là rất cao, ảnh hưởng tới tàn nguyên nhận được khi đi học.
Nhưng Trần Võ Sâm mới không sợ. Hắn có tự tin của hắn nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải giải trình với Dương Mỹ Chi.
Trần Võ Sâm chỉ mỉm cười nói với cô hắn đã cân nhắc.
Sau đó cả hai cũng tuần tự lên đăng kí, khi vừa xong Trần Võ Sâm đã không nhịn được muốn trở lại phòng Luyện Đan một lúc thì Dương Mỹ Chi lại mời hắn đi ăn sáng và trao đổi thêm về việc học tập.
Trần Võ Sâm nghe thôi là thấy lịch sử sắp lặp lại vội vã né tránh.
"Để lúc khác đi, hôm nay mình bận rồi." Trần Võ Sâm từ chối một cách lịch sự. Hắn thật không muốn dây dưa chuyện tình yêu nam nữ gì ở thời điểm mà rất nhiều kẻ rình rập muốn cắt cái đầu của hắn xuống.
Trần Võ Sâm bỏ chạy đi như thể Dương Mỹ Chi là một thứ tà vật gì cần phải tránh làm cho cô rất ngại ngùng và tức giận.
Cô ngẫm lại bản thân cũng đâu phải xấu xí khó coi gì đâu sao Trần Võ Sâm thấy cô lại phải sợ hãi và tỏ ra xa lánh như thế ?
Điều này một cỗ ngọn lửa trong cô bị thắp lên. Cô quyết định sẽ khiến Trần Võ Sâm coi mình là bạn mà tử tế đối đãi.
"Cậu chờ đấy !" Dương Mỹ Chi hung hăng nói về hướng Trần Võ Sâm đã đã đi xa.
Trần Võ Sâm thì chắc chắn không nghe được lời của cô rồi. Hắn đang suy nghĩ tiếp theo Đan dược gì mà mình có thể luyện chế khi tới Mặc Phường nơi Phạm Uyên Duyên hiện đang là quản lý.
Phạm Uyên Duyên lúc này cũng ở đây, mắt cô thâm đen mà ngồi trên bàn làm việc của mình nhìn ra hướng cửa như chờ đợi ai đó.
Phải nói là cô đã có một đêm không thể ngủ khi lần đầu tiên trong suốt nhiều năm chờ đợi cô đã được gặp nhân vật chủ chốt của truyện cũng là cây cột đình to chà bá để cô thoải mái dựa vào.
Một chỗ dựa mà theo như Phạm Uyên Duyên đánh giá là uy tín nhất thế giới.
Mà Trần Võ Sâm cũng đúng là sẽ đến như cô chờ mong. Khi hắn tới hắn đã nói ngay những đan dược mình sẽ luyện chế hôm nay và hỏi cô những thứ hắn cần cô chuẩn bị đã có chưa.
Phạm Uyên Duyên chỉ đợi có thể mà vội vã đưa Trần Võ Sâm tới phòng Luyện Đan ở đây trong căn phòng tốt nhất.
Trần Võ Sâm cũng vui vẻ tiếp nhận và thầm ghi nhớ lại. Hắn là kẻ mà hiểu rất rõ câu: "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây."