Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 81 Sự hợp tác giữa Tác Giả và Fan Cứng
Trong văn phòng của Phạm Uyên Duyên tại Dược Đường, Mặc Phường.
Trần Võ Sâm và Phạm Uyên Duyên đang nhìn nhau khá ngại ngùng.
Phạm Uyên Duyên ngại vì cô hiện tại đang được gặp mặt vầng trăng sáng giữa ban ngày và là mặt trời giữa ban đêm. Nhân Vật Chính của bộ tiểu thuyết toàn cầu Tu Tiên Thời Đại, Trần Võ Sâm.
Phải nói cô coi sự trưởng thành của Trần Võ Sâm còn nhiều hơn số lần cô ăn cơm nữa.
Trong khi đó Trần Võ Sâm bất ngờ là nhìn Phạm Uyên Duyên rất giống quen biết mình dù hắn theo cốt truyện là chệch phải 180 độ chứ không đùa.
Sao mà cô ta có thể biết hắn được ?
Đây là câu hỏi Trần Võ Sâm rất muốn có lời giải đáp.
Trong khi đó Nhất Vệ nhìn hai đứa trẻ mà miệng cười rất tươi. Lão già này còn tưởng Trần Võ Sâm bản lĩnh thật không tệ. Cô gái vừa xinh đẹp lại lớn tuổi hơn hắn mà vẫn bị Trần Võ Sâm không biết dùng thủ đoạn gì chinh phục được.
Nhìn từ ánh mắt và cử chỉ đầy sùng bái của Phạm Uyên Duyên nhìn về phía Trần Võ Sâm. Nhất Vệ trong đầu không khỏi liên tưởng đến một số hình ảnh thiếu đúng đắn. Nhưng phần lớn là sự kính phục như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không hết về phía Trần Võ Sâm.
Phải biết Nhất Vệ vẫn độc thân c·h·ó a ! Hiện tại nhìn Trần Võ Sâm trẻ như vậy đã tán được gái lại còn cực phẩm như vậy hắn ghen tị lắm chứ.
Trần Võ Sâm mà biết suy nghĩ của Nhất Vệ chắc chắn sẽ ra lệnh cho hắn xem quá trình bắt đầu sinh sản của những còn gâu gâu ngoài đường.
Lúc này sau khi cả hai đều chọn im lặng hồi lâu, Trần Võ Sâm vẫn phải cất tiếng trước.
"Thật sự thì chị biết em sao ?" Trần Võ Sâm hỏi thăm dò.
Phạm Uyên Duyên với câu hỏi này cũng đã có dự tính từ lâu, cô nói.
"Phải ! Chúng ta từng tiếp xúc với nhau khi em còn rất nhỏ." Đây là một lời nói dối có thiện chí, Phạm Uyên Duyên tin ngày còn bé tí thì Trần Võ Sâm sẽ không có kí ức gì đâu nên cô bịa chuyện hắn nhất định sẽ tin.
Ai ngờ. . . . Trần Võ Sâm cũng đâu phải nguyên gốc là Trần Võ Sâm. Hắn là tác giả bộ truyện a.
Trần Võ Sâm lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ sự thất vọng.
"Chị nói dối. Chị quá thiếu hợp tác em sẽ rời đi đây." Nói xong Trần Võ Sâm đứng lên đi về phía cửa.
Lúc này Phạm Uyên Duyên vô cùng hoảng loạn chạy tới trước mặt hắn dùng hai hung khí to lớn của mình ngăn hắn lại.
"Chậm đã ! Em .. . Không Ngài không thể đi." Phạm Uyên Duyên hốt hoảng nói.
"Ồ ! Tại sao ?" Trần Võ Sâm mỉm cười hỏi lại. Hắn có linh cảm mình sắp có đáp án thật.
Phạm Uyên Duyên hơi lưỡng lự một chút sau đó đánh mắt nhìn về phía Nhất Vệ sau lưng, Trần Võ Sâm.
Hắn hiểu ý.
"Nhất Vệ Tiền Bối. Ngài có thể cho cháu và cô gái này chút không gian riêng không ?" Trần Võ Sâm nói.
Nhất Vệ nghe vậy chợt hiểu, đôi mắt đầy thâm ý có chút tà mị nhìn về phía Trần Võ Sâm mà nở một nụ cười quái đản hắn nói.
"Rõ thưa chủ nhân ! Tôi sẽ cách âm khu vực này và không để ai tiến vào khi ngài hành sự."
" ???" Trần Võ Sâm tuy không hiểu nhưng thôi cũng kệ.
Lúc này khi không gian chỉ còn cả hai, Phạm Uyên Duyên mới kể.
Cô kể rất chi tiết từ việc nghe thấy tiếng đánh nhau rồi chạy ra ngoài gặp được Trần Võ Sâm và thân phận chân thật của cô.
Khi nói điều này cô đã rất hồi hộp. Cô rất sợ Trần Võ Sâm vì e sợ cô sẽ tìm cách g·iết cô luôn nhưng Trần Võ Sâm chỉ ngồi đó âm trầm không nói.
Điêu này cũng làm Phạm Uyên Duyên thấy Trần Võ Sâm này rất khác với nguyên gốc.
Tuy vẫn vẻ sáng dạ và tài trí hơn người đó. Nhưng cô nhìn ra nó còn có nhiều hơn sự thành thục hơn xa tuổi.
Vốn theo mốc thời gian Trần Võ Sâm giờ phải như đứa trẻ trâu khắp nơi gây chuyện nhưng Trần Võ Sâm này lại rất lãnh đạm như một kẻ từng trải.
Dù sao dù là gì Phạm Uyên Duyên đã chọn sẽ nương tựa vào Trần Võ Sâm nên cô thấy thế này càng tốt.
. . ..
Trong khi đó trong đầu Trần Võ Sâm đang là Sóng Thần, Lũ Lụt, bão cấp F5. Hắn thật không ngờ vậy mà điều mình lo lắng đã xảy ra rồi.
Chuyện của hắn vậy mà không phải mình hắn là Nhân Vật Chính mà còn rất nhiều kẻ khác tới cũng có một dạng Ngón Tay Vàng hay gì đó đang có âm mưu muốn g·iết hắn để thành Nhân Vật Chính.
Điều này không phải Trần Võ Sâm không nghĩ tới. Ngay khi hán nhìn thấy lời tiên tri hắn đã biết rằng có gì đó rất sai rồi và hắn ngờ ngờ có kẻ không phải không bộ truyện của mình tạo ra đang can thiệp vào dòng lịch sử.
Tuy vậy chỉ khi nhìn thấy Phạm Uyên Duyên, Trần Võ Sâm mới chắc chắn nó là thật.
"Cô biết tới những kẻ khác giống cô không ?" Trần Võ Sâm khuôn mặt nghiêm trọng hỏi.
Phạm Uyên Duyên nghe mà có chút mơ hồ nhưng cô rất thông minh hiểu nghĩa sau câu hỏi của Trần Võ Sâm ngay, cô đáp.
"Không thưa ngài ! Tôi không biết họ là ai hay là như nào ? Tôi chỉ biết mình thôi." Phạm Uyên Duyên nói.
Điều này làm Trần Võ Sâm cộng một điểm phế cho cô trong thầm lặng. Nhưng hắn không trách cô. Dù sao cô xuyên không cũng chỉ là một cô gái thân phận tầm thường. Nếu như cô xuyên vào Tú Bà Minh Triểu hay Đỗ Meo Meo thì đã là câu chuyện khác.
Tất nhiên Trần Võ Sâm cũng không trông đợi gì nhiều từ cô.
"Thôi được rồi vậy giờ cô đang làm gì ở đây ? Lão bản, chưởng quỹ, bà trùm đứng sau chỗ này hả ?" Trần Võ Sâm dò hỏi mà đôi mắt hắn sáng lên.
Phạm Uyên Duyên gật đầu xác nhận.
"Được lắm vậy giờ chúng ta hợp tác." Trần Võ Sâm vui vẻ nói. Hắn giờ đang nhớ lại trong nguyên tác mình và Phạm Uyên Duyên cũng hợp tác như vậy mới quen biết nhau. Tuy cũng vì là hợp tác mà tan rã nhưng Trần Võ Sâm tin chắc lần này sẽ khác.
Trong khi đó Phạm Uyên Duyên giờ đã tự nhận mình là người của Trần Võ Sâm nên hắn bảo gì cô nghe đấy kẻ cả chuyện. . . . đó.
Nhưng Trần Võ Sâm giờ nào có tâm trạng nghĩ mấy chuyện phù du đó. Giấc mơ về lời tiên tri đó ám ảnh Trần Võ Sâm khiến hắn ngủ không ngon nên cho tới khi nào chưa giải quyết xong, Trần Võ Sâm không thể thoải mái được.
"Trước mắt cô hãy đảm bảo thông tin tôi g·iết c·hết Donur được phủ sóng khắp Học Viện, tôi biết cô có cách." Trần Võ Sâm nghiêm túc nói.
Phạm Uyên Duyên gật đầu. Trong nguyên tác là cô có nhưng ở một cách khác nhưng giờ lại khác. Nó thậm chí tốt hơn.
"Việc thứ hai chính là hợp tác của chúng ta. . . Tôi sẽ giúp cô thâu tóm toàn bộ Mặc Phường." Trần Võ Sâm vui vẻ nói. Đây mới là kế hoạch chính.
Trần Võ Sâm tứ cố vô thân, dù cho có Bùi Cường Hoành chống lưng nhưng cũng không phải thế lực của chính mình không dễ gì động dụng.
Trong khi đó Mặc Phường dù chỉ là một Công ty nhỏ chuyên bán sỉ lẻ và sản xuất Nguyên Vật Liệu Đan Dược. Nhưng tiềm năng của nó là rất lớn.
Sau đó cả hai trao đổi tới tận đêm. Trần Võ Sâm theo Phạm Uyên Duyên ăn ở một nhà hàng sang trọng xong cũng trở lại học viện, nằm vật trên giường Trần Võ Sâm ngủ th·iếp đi.
Đã rất lâu hắn không thể ngủ thoải mái như thế. Bởi lẽ giờ hắn không đơn độc.
Hắn bây giờ chính là Tác Giả cùng Fan Cứng của mình cộng đồng tác chiến chống lại cả thế giới.
Chưa kể biết mình có một fan trung thành tận tuỵ đến thế, Trần Võ Sâm rất hạnh phúc.
Mấy ai hiểu được cảm giác làm Tác Giả thời chiến là cỡ nào khổ sở. Độc giả thì ít, tiền ăn họ còn không đủ mấy ai dư dả mà bỏ cho hắn.
Dù vậy không thể phủ nhận công lao của Nhất Vệ góp một phần làm giấc ngủ của hắn thêm ngon giấc.
Trước giờ vì sợ bị g·iết trong đêm, Trần Võ Sâm không có dám chủ quan mà duy trì trạng thái cảnh giác.
Giờ có Nhất vệ thì yên tâm rất nhiều. Dù sao nếu kẻ thù g·iết được Nhất Vệ thì Trần Võ Sâm hắn cũng chỉ có nước quỳ xuống mặc người ta xâm chiếm.