Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 84 Đại Lễ Bầu Tân Chủ Tịch Hội Học Sinh Một Cánh
Vẫn như mọi ngày, Trần Võ Sâm lại rời giường với tiếng nói của Nhất Vệ còn văng vẳng bên tai cho đến tận khi hắn rời khỏi căn phòng thì mới chấm dứt.
Hôm nay Trần Võ Sâm sẽ được học tiết đầu tiên và một tiết trong Thời Khóa Biểu ba môn chính hắn đăng ký, Thực Chiến Đường.
Thực Chiến Đường là tên của một học cũng là tên của một vị trí, tòa nhà ở trong Học Viện Nhân Tinh.
Nó năm tọa lạc ở gần với sảnh tập trung nên Trần Võ Sâm rất dễ tìm thấy.
Lúc này ở đây đã vây kín người, đa phần là những đứa trẻ mang theo sự kiêu ngạo và tự tin hiện rõ trên khuôn mặt.
"Năm nay nhất định tao sẽ thành Tân Chủ Tịch. Tý mày nhớ vote cho tao đó."
"Cái ngữ mày mà đòi ? Nắm đấm mày cứng sao ? Mày còn thua thằng Nam ba đòn đấy ? Thực lực như thế cũng đòi tranh vị trí Chủ Tịch Tân Sinh với hai anh em song sinh Đào, Khế ?"
"Kìa ! Ở phía họ tới rồi. Anh em Đào và Khế."
Theo tiếng hô và tên kia chỉ đám đông nhìn thấy một cặp song sinh đang bước vào bộ dáng hổ báo. Hai anh em này hình dáng khá giống nhau đều theo kiểu đầu để mào gà, đôi mắt kẻ đen viền mắt mặc cùng một bộ đồng phục với bao học viên khác nhưng nhìn chúng bụi đời hơn rất nhiều. Y hệt hai tên theo đuổi dòng nhạc rock khoác áo học sinh vậy.
"Hừ đám này mà đụng phải Kiếm Tài, Thái Hoàng cũng chỉ có nước chịu thua phần."
Sau đó cứ như thuật triệu hồi, Thái Hoàng bước ra thật, tên này vẻ ngoài thanh thoát như thư sinh nhưng khí chất lăng lệ như kiếm, đi đến đâu cũng làm người khác lo lắng, bất an mà lùi ra để hắn bước qua.
"Nhưng năm nay có sự tham gia của Mãnh Hổ Đồng Hoang, Đông Thanh. Tên này chính là một trong những đứa con trai của bộ tộc thiện chiến ở miền núi Cao Nguyên. Thân thủ vô cùng bất phàm, lối đánh hoang dã khó ai mà có địch."
Đám đông gật gù cũng nhìn về một hướng. Ở đó Đông Thanh đang ngồi trên một vách đá nhắm mắt không để ý hết thấy xung quanh. Nhìn từ bề ngoài hắn là một người điềm tĩnh không giống người khác đánh giá.
Sau đó còn một số cái tên tiêu biểu khác được đám đông bàn luận nhưng Trần Võ Sâm không có nhiều quan tâm. Hắn thấy thế nào cũng được dù sao mình tới đây chỉ để học nên ai là Chủ tịch hội học sinh Trần Võ Sâm cũng không phiền.
Quả thật sau đó mấy tên loi nhoi này giống theo nguyên tác đã bắt đầu diễn ra một trận đấu. Với việc
Giảng Viên Bộ Môn đứng ra làm trọng tài thì các trận đấu diễn ra rất công bằng. Từ vòng bảng cho đến mãi tận chung kết khi Đông Thanh thành công thủ thắng trước Thái Hoàng kết quả mới ngã ngũ.
Chính lúc này trò hay mới bắt đầu.
Trần Võ Sâm từ trong đám đông hắn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó là Trương Bá hắn xuất hiện với biểu cảm ngông nghênh và cực kiêu ngạo.
"Ha ha, đánh với đấm thế đó hả ? Thế cũng gọi là đánh sao ? Ngươi một đấm thôi, ta sẽ cho ngươi đo đất."
Lịch sử lại tái hiện, Trần Võ Sâm nhìn mà lòng tràn đầy bất an.
Quả nhiên Đông Thanh nào chịu được sỉ nhục như thế cũng đáp ứng lời khiêu chiến của Trương Bá, cả hai lao vào nhau.
Nhưng Trần Võ Sâm nhìn cũng không muốn nhìn quay người tính rời đi, ai ngờ Trương Bá tên này không nói võ đức thế mà sút bay Đông Thanh về đúng vị trí của Trần Võ Sâm.
Sau đó hắn cất tiếng cười lớn.
"Ha ha, Yếu quá yếu. Đúng không hả thằng đệ ? Này đệ dẫm lên mặt nó cái đi, sảng khoái lắm." Trương Bá cười vang một cách điên dại nói về phía Trần Võ Sâm. Đôi mắt ngông cuồng của hắn như thách thức ai dám ngăn cản hắn.
Giảng Viên Bộ Môn tất nhiên nào có chịu được tính đứng chủ trì nhưng đã bị một bóng đen cản lại.
Lúc này Trương Bá nhảy xuống vị trí của Trần Võ Sâm, hắn cao hơn Trần Võ Sâm một chút nên khi cả hai đứng cạnh nhau khí thế của Trương Bá áp đảo Trần Võ Sâm khá nhiều.
"Nào, cậu có muốn làm tiểu đệ của anh không ? G·i·ế·t hắn ! Từ giờ chúng ta là huynh đệ." Trương Bá cười nói với một nụ cười tà mị.
Trần Võ Sâm lông mày nhíu chặt. Trương Bá quả thật điên ngoài cả tưởng tượng của Trần Võ Sâm.
Tuy Trương Bá điên là thế nhưng không phải Trần Võ Sâm sợ gì hắn. Cái người mà Trần Võ Sâm sợ là chị gái hắn ta, một người xuyên không khác.
Bà cô đó đến từ thế giới Murim nơi mà ra đời rất nhiều hảo thủ đấm nhau, Trần Võ Sâm thực sự sợ khi gặp kẻ đó.
Cái thứ võ thuật của cô ta được Trần Võ Sâm bật hack cho đến tận Thánh Nhân cũng phải kinh hãi. Theo nguyên tác Trần Võ Sâm sau khi g·iết Trương Bá xong đã kéo bà cô đó xuất hiện mà g·iết hắn bảy bảy, bốn chín lần. May có thân bất tử khiến người ta hứng thú không thì kết truyện sớm. Còn giờ Trần Võ Sâm mạng chỉ có một, c·hết là hết hắn thật không muốn trêu chọc Trương Bá tí nào.
"Anh trai ! Chúng ta có thể dĩ hòa vi quý ?" Trần Võ Sâm lại dùng chiêu cũ lấy ra một lọ có ba viên Tinh Thần Đan cấp ba.
Nhưng lần này Trương Bá liếc nhìn cũng không thèm liếc chỉ nói với giọng rất lạnh.
"G·i·ế·t hắn hoặc đối nghịch với ta."
Trần Võ Sâm thở dài. Hắn thấy dường như mọi phiền phức cứ như bị hút về phía hắn vậy. Đảo mắt nhìn về phía Giảng Viên Bộ Môn thì thấy hắn đang đứng đờ đẫn ở đó chắc là thủ đoạn của đám tay sai của bà chị tên Trương Bá phái tới bảo vệ em trai hắn.
Điều này khiến Trần Võ Sâm rơi vào trạng thái bị vây hãm. Nếu hắn khuất phục tức là hắn sẽ phải g·iết một mạng người vô tội và trở thành đồng lõa với tên điên này. Thậm chí việc g·iết người này sẽ bắt hắn phải nghỉ học.
Chưa học được gì mà đã phải thôi học thì làm sao Trần Võ Sâm chịu ? Chưa kể đạo tâm của Trần Võ Sâm khi cúi người khuất phục kẻ khác sẽ khiến hắn sinh ra bóng mờ tâm lý mất.
"Nếu tôi nói không thì sao ?" Trần Võ Sâm đã không thể mềm giọng nói chuyện với Trương Bá nổi nữa, giọng hắn đanh lại, khí tức trên người cũng thay đổi.
Trương Bá nghe vậy thì cười lớn.
Ha Ha Ha !!!
"Vậy mày đi c·hết thay nó đi." Trương Bá dứt lời, một cỗ sát khí kinh thiên tỏa ra như thực chất phóng tới Trần Võ Sâm tựa như một đầu A Tu La bước ra từ Địa Ngục.
Hắn điên cuồng t·ấn c·ông Trần Võ Sâm, tay hắn hóa trảo như binh khí sắc bén cứa vào da thịt khiến người đau nhói.
Trần Võ Sâm vẫn bình tĩnh, tâm cảnh hắn như nước, Đọc Vị được Trần Võ Sâm triển lộ ra.
Những đòn t·ấn c·ông dày đặc của Trương Bá hiện rõ mồn một trước mặt của Trần Võ Sâm.
Không có nhiều khoảng trống để Trần Võ Sâm né tránh nhưng điều đó không ảnh hưởng, Trần Võ Sâm chỉ cần vung tay ra đã chụp lấy cả hai cánh tay Trương Bá trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Chưa dừng ở đó, Trần Võ Sâm kéo cả người Trương Bá về phía mình bằng một lực lượng nhỏ thôi nhưng theo quán tính, Trương Bá cắm đầu về phía Trần Võ Sâm từ đó Trần Võ Sâm chỉ cân giơ chân lên tung một cước đã đá văng Trương Bá ra xa.
Về kĩ xảo chiến đấu từ đây có thể thấy Trương Bá đã thua một bậc. Hoặc có thể Đọc Vị Thuật của Trần Võ Sâm quá bá đạo, Trương Bá bị lép vế hoàn toàn.
Đám đông thấy vậy thì mắt tròn mắt dẹt mà quan sát. Họ không ngờ Trương Bá kẻ vừa ngông cuồng như vậy đánh Đông Thanh như một miếng giẻ lau giờ lại dễ dàng bị một cậu bé khác quật ngã ra đó.
Điều đó khiến họ nhận ra những thiên tài yêu nghiệt thực sự đang ẩn giấu trong họ chứ không cần họ tôn lên làm Chủ Tịch Hội Học Sinh gì.