Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 85 Hình phạt và lời đề nghị
Nhưng đòn t·ấn c·ông của Trần Võ Sâm còn chưa đủ để đánh gục Trương Bá, hắn biết. Chỉ thấy Trương Bá từ từ đứng lên, đôi mắt hắn điên cuồng và đầy sự phẫn nộ.
"Đánh đấm không tệ đâu nhỉ, đòn đó đau đấy nhưng không phải mày chỉ có thế thôi chứ ?" Trương Bá nói xong lại xông lên, khí tức bây giờ của hắn đã thay đổi, âm trầm như nước. Hắn giờ hệt một bóng ma ẩn khuất trong đêm, đòn đánh của hắn giờ đã có sự tối giản và khó xác định hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy ngay khi Trần Võ Sâm tưởng Trương Bá sẽ thụi cho hắn một cú vào bụng thì đường quyền của hắn lại thay đổi thành một cú móc hàm, tốc độ chuyển hóa vô cùng nhanh mà Trần Võ Sâm vô cùng vất vả mới có thể theo kịp.
Điều này tức là trong một tích tắc đó Trương Bá đã thay đổi lộ tuyến và chèn ép lực đòn t·ấn c·ông dựa theo cường đại ý chí lực và đổi nó phóng lên trên.
Kiểu t·ấn c·ông quỷ dị này đúng là lần đầu tiên Trần Võ Sâm thấy.
Đôi mắt Trần Võ Sâm hiện đầy lo âu.
Đây hẳn là một loại kĩ thuật đặc biệt trong Murim, Trần Võ Sâm ngờ ngợ nghĩ. Hắn biết Trương Bá không đơn giản nhưng thật không ngờ thực tế lại khó đối phó như thế.
Bỗng từ trên trời, một bóng người xuất hiện, khí tức kinh khủng của hắn tỏa ra chèn ép khiến cho Trần Võ Sâm và Trương Bá nằm bẹp xuống đất.
Thứ uy áp vô cùng to lớn này làm Trần Võ Sâm chỉ liên tưởng được tới một người đó là Bùi Cường Hoành.
Hiển nhiên vị thần bí xuất hiện này rất mạnh. Có thể gần bằng Bùi Cường Hoành hoặc ngang bằng.
"Thật là tuổi trẻ năng động. Dừng lại ở đây thôi hai em." Vị thần bí nhân cười hòa ái nói, tuy nhiên hắn còn chưa có triệt tiêu áp lực đè lên người Trần Võ Sâm và Trương Bá. Quả thật là một kẻ mồm miệng và chân tay không ăn nhịp với nhau.
Lúc này Trần Võ Sâm cũng mới nhìn được rõ mặt của vị này là ai, hắn cố tìm các điểm dễ nhận dạng để tìm ra nhưng tạm thời chưa có manh mối.
Chỉ biết vị thần bí nhân này nhìn tướng mạo không còn trẻ nữa nhưng bảo kiếm chưa già nên mới mạnh như vậy.
Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
"Buông ta ra, ngươi biết ta là ai không ?" Trương Bá gầm lên nói.
"Thằng này và nguyên bản vẫn giống hệt nhau vô cùng nóng tính và sốc nổi." Trần Võ Sâm viết ra tên này giống như một người bạn năm cấp 2 của hắn. Khá là tăng động và động tý lại muốn gây gổ đánh nhau.
"Ồ đứa em của Nữ Quỷ Herin. Ta biết chị của nhóc nhưng nhóc quên rằng mình đang ở đâu hả ?" Lão già vốn đang nói giọng điệu rất nhỏ nhẹ bỗng nghiêm mặt lại, khí tức trên người của lão trở nên vô cùng nguy hiểm, một cảm giác giống như hắn đang nhìn thấy một con Ma Hổ đang giương nanh về phía con mồi.
"Nhóc hãy nhớ một điều này. Ở trong khuôn viên của Học Viện không được có chủ ý g·iết người và đừng ra tay tàn độc với bạn học của mình ! Nếu không ta cũng không có nói lý mà ra tay tàn độc với nhóc đâu."
Vừa nói lão đã đẩy thứ uy áp và cái sát khí như đọng thành từng hạt trên không trung đó lên Trương Bá làm Trần Võ Sâm dù không phải người trực tiếp chịu ảnh hưởng nhưng trong lòng vẫn điên cuồng kêu hắn chạy ngay đi.
Trương Bá người trong cuộc thì khỏi nói. Tuy hắn lớn hơn Trần Võ Sâm một chút định lực cũng cao hơn nhưng bị sự tập trung của một cường giả cỡ này, Trương Bá chỉ biết co ro ngồi một góc chân tay bủn rủn, đấu chí mất hết chỉ còn lại sự sợ hãi đến từ tận sâu trong tâm can.
Đôi mắt hắn ngập tràn sự sợ hãi mà liên tục lùi về sau.
"Đừng lại đây . . . Tránh xa tôi xa !!!" Trương Bá la khản cả giọng lên trong ánh nhìn cười chê của đám đông lẩn khuất ra xa.
Lúc này thấy có vẻ dọa đủ, ông lão thần bí nọ mới triệt tiêu khí tức của mình, đôi mắt hắn như đại bàng vô cùng sắc bén nhìn về phía người bảo hộ của Trương Bá.
"Thả thầy ấy ra đi hoặc ngươi không còn tồn tại nữa." Ông lão nói rất nhẹ nhưng ai dám coi thường ông ấy sau khi chứng kiến màn vừa rồi ông ấy làm với Trương Bá ?
"Thứ lỗi cho tôi thưa ngài !" Nói xong tên này vội vã thả Giảng Viên Bộ Môn ra rồi biến mất vào khoảng không.
Vị giáo viên được thả ra cũng vội vã nói. "Cảm ơn thầy."
Ông lão gật nhẹ đầu đáp lại sau đó quay lại nhìn về phía Trương Bá rồi nhìn tới Trần Võ Sâm.
"Hai em tới phòng Giám Thị đi." Ông lão lại nở nụ cười hòa ái nói.
Trần Võ Sâm nghe vậy thầm than số mình thật nhỏ. Tự nhiên nằm cũng dính đ·ạ·n giờ phải lên phòng Giám Thị uống nước chè. Ngẫm lại Trần Võ Sâm không biết sáng bước chân nào xuống giường trước mà để vậy. Biết thế sáng mai xuống chân khác.
Tuy nhiên nghĩ mãi không hiểu tại sao bản thân mình phải lên cùng trong khi mình phòng vệ chính đáng và rất nhiều người có thể làm chứng cho hắn. Thế mà ông lão này lại chả hỏi dò xung quanh chỉ chăm chăm bắt người. Điều này làm Trần Võ Sâm nghi ngờ ông có mục đích khác.
. . .
Lúc này ở một căn phòng với bài trí đơn giản với ghế hàng ghế gỗ dài và một cái bàn tròn. Trần Võ Sâm và Trương Bá ngồi cạnh nhau, phía trước mặt họ là ông lão vừa rồi.
Ông hòa ái, khuôn mặt đầy ý cười nhìn Trần Võ Sâm và Trương Bá, ông từ từ nói:
"Hai em biết lỗi mình không ?"
Trần Võ Sâm nghe xong thì kiểu giơ hai tay lên, khuôn mặt rất đáng thương, hắn nói: "Em có làm gì đâu thầy ? Em là phòng vệ chính đáng mà ?" Trần Võ Sâm cố giải thích. Đám nước bẩn này hắn tuyệt nhiên không muốn nhận.
Thế mà ông lão lại nghiêm mặt nói tiếp nhưng lời lẽ có vẻ không đúng đắn cho lắm.
"Em sai rồi ! Em có thể chạy nhưng em lại lựa chọn tiếp chiến trong khi mình biết rõ luật là không được đánh nhau trong Học Viện đó là em sai !"
"..." Trần Võ Sâm nghe một hồi mà trong lòng muốn chửi bậy.
Giờ hắn có thể chắc chắn ông lão này muốn kiếm chuyện gì đó với bọn hắn chứ không đơn thuần là kéo lên phòng Giám Thị uống nước chè thôi nữa.
"Được rồi. Trẻ hư thì cần bị phạt, tôi biết hai em cũng là người có gia thế nói tiền bạc với các em có chút phàm tục nên các em sẽ không thích nên tôi sẽ phạt cách khác." Ông lão từ tốn nói.
"Phạt tiền đi ạ." Trần Võ Sâm và Trương Bá hai miệng một lời nói.
Trần Võ Sâm thì luyện đan bán kiếm tiền nên hắn tự tin có thể trả được.
Còn Trương Bá thì khỏi nói. Chị gái hắn cưng chiều đến nỗi gửi cả cận vệ bảo kê hắn hai mươi tư trên bảy thì mấy đồng này thì hắn chả nhẽ thiếu ?
"Không không !!! Tục quá các em. Mình là người Tu Tiên, những người cầu Đạo Trường Sinh chúng ta không nên để những đồng tiền phàm tục quấn thân."
"…" Trần Võ Sâm.
"…" Trương Bá.
"Thầy hay hót lắm hay sao thầy ? Nghe thầy ca hay quá em bỗng tưởng mình là Adam." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
Trong khi đó Trương Bá thì đã cáu kỉnh rồi, vẻ ngang tàng thường ngày dù ẩn nhẫn đi nhưng là bản tính nên nó cứ thế lộ ra.
"Vậy thầy muốn như nào ? Bọn em cần phải làm gì ?" Trương Bá có chút khó chịu hỏi lại.
"Không gì nhiều ! Tham gia giải đấu Liên Đoàn lần thứ 266 đi. Cả hai em."
"Đây là ?" Trần Võ Sâm nhìn mà ngờ ngợ. Hắn dường như nhớ ra điều gì đó về phần thưởng nên đôi mắt hiện lên ý vui ngập tràn.
Ông lão tinh tế nhận ra hỏi.
“Sao ? Em hứng thú hả ? Vậy tốt rồi.” Nói xong lão đầy tán thưởng nhìn Trần Võ Sâm.
Còn tất nhiên Trần Võ Sâm hứng thú là thật rồi.
Giải thưởng của giải đấu Liên Đoàn lần nào cũng rất hậu hĩnh nhưng lần thứ 266 thì càng cao hơn cả.
“Em tham gia.” Trần Võ Sâm nói nhanh.
“Tốt ! Em có thể về lớp trước đi.” Ông lão thấy thuyết phục Trần Võ Sâm dễ ngoài mong đợi thì cũng thả hắn đi, để lại Trương Bá còn đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì.
Hắn đâu thích mấy cái cuộc thi khỉ gì ? Hắn chỉ muốn g·iết người thôi được không ?