Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 97 Tập luyện rồi lại nghỉ ngơi
Tại sân luyện tập cho thuê của Học Viện Nhân Tinh.
Võ Thuật khác với Tiên Thuật nói nó dễ hơn cũng có thể. Nói nó khó hơn cũng có.
Tùy vào từng cách cảm nhận, thiên phú và ngộ tĩnh của một người mà điều đó quyết định người đó với Võ Thuật phù hợp hơn hay Tiên Thuật phù hợp hơn.
Như Trần Võ Sâm thì không loại nào cả.
Đọc Vị mà Trần Võ Sâm lĩnh ngộ được hoàn toàn là may mắn.
Dung Cảm Thuật đã giúp Trần Võ Sâm rất lớn để hắn có thể dễ dàng hơn đạt được cảnh giới đó.
Nhưng Đọc Thế thì không chắc. Nếu như Trần Võ Sâm không có một nền tảng về Võ Kĩ thì hắn đừng hòng có ngày lĩnh ngộ được.
Điều này Jun có thể đứng ra đảm bảo. Bởi lẽ. . . . Ngay từ ngày đầu hai người gặp mặt nhau, Jun đã thấy được Trần Võ Sâm đang kẹt ở giai đoạn Đọc Vị.
Tuy Trần Võ Sâm dùng Đọc Vị đến lô hỏa thuần thanh, tay nhanh lẹ mắt. Nhưng thế lại không thể đẩy Trần Võ Sâm chiến thắng được những thiên tài đã tu tiên lại có luyện Võ Thuật. Ví dụ như trường hợp của Trương Bá.
Ngày đó nếu Trần Võ Sâm có nền tảng võ thuật dù chút ít hắn sẽ biết đòn đánh của Trương Bá có bao biến chiêu và đọc được chiêu thức để đón đỡ hay phản công.
“Cậu biến chuyện này không phải một sớm một chiều sẽ có kết quả ngay rồi chứ ?” Jun nghiêm túc hỏi. Cô đã luyện võ từ nhỏ nhưng giờ cũng chỉ ở giai đoạn cao hơn Đọc Thế một bậc. Chưa kể Võ Thuật là cô chủ tu. Tu Tiên cũng chỉ là thứ yếu. Để mà nói thời gian Jun luyện Chân Khí còn nhiều hơn luyện Linh Khí gấp vạn lần.
Trần Võ Sâm hiểu ý Jun. Về bản chất Tiên Thuật và Võ Thuật là hai trường phái khác nhau. Một thứ tập trung vào sáng tạo không ngừng để ra sức mạnh rồi sở hữu. Một cái thì lại từ tự thân mà tôi luyện lên qua con đường rèn luyện và ứng dụng kĩ xảo.
Nghe thì hơi phức tạp nhưng nó tuyệt đối không hàm hồ. Làm cho rõ thì Trần Võ Sâm mới có thể tập trung luyện tập một cái cho đàng hoàng được.
“Không vấn đề. Tôi sẽ nỗ lực. Thời gian này các tuyển thủ thi đấu đều được nghỉ phép để tập trung phát triển sức mạnh. Mình sẽ dành trọn 2 tháng này dành cho cậu.” Trần Võ Sâm nói với ý chí chiến đấu cao ngất. Hắn tự tin rằng cần cù bù siêng năng.
Trần Võ Sâm đấu chí hừng hực nói nhưng mặt ngẩng lên trời. Hắn không có thấy Jun nghe mà đỏ mặt khi nghe hắn nói thế.
“Cậu có quyết tâm là rồi. Nắm vững nền tảng võ thuật căn nguyên cũng giúp cậu đạt tới Đọc Thế.”
Trần Võ Sâm gật đầu. Đây mới chính là ý hắn muốn nói.
“Bắt đầu đi. Dùng Đọc Vị của cậu quan sát chuyển động của tôi.” Jun nói dứt lời, chân ngọc khẽ nhấc lao tới Trần Võ Sâm. Khi bắt đầu vào chiến đấu cô chưa từng qua loa.
Trần Võ Sâm dùng Đọc Vị quan sát chuyển động của Jun, mũi chân cô khi phát lực, Trần Võ Sâm đã thấy uy lực dư thừa ở trong đó.
“Đây hẳn là một đòn đá vòng cầu trái cánh !” Trần Võ Sâm ngẫm.
Lúc này Jun lao lên giơ chân lên đá một cú vòng cầu y như Trần Võ Sâm nghĩ. Tuy nhiên không để Trần Võ Sâm kịp hiểu chuyển gì thì một dư ảnh từ dưới cằm đá văng hắn lên trời mà ngã ra đất.
Trần Võ Sâm thật sâu ngạc nhiên. “Cái quái gì vừa xảy ra ?”
Lúc này, Jun mới điềm nhiên nói. “Cậu ỷ lại vào Đọc Vị không có cảm nhận được rõ ràng Khí đang chuyển vận trong người đối phương. Cậu hẳn nghĩ tôi sẽ tung ra một cú đá vòng kiềng phải không ?”
Trần Võ Sâm lồm cồm bò dậy gật đầu.
Jun mỉm cười khẽ. “Quan sát lại hãy bắt đầu từ tổng quát rồi hẵng tới chi tiết.”
Nói xong cô lại chủ động lặp lại t·ấn c·ông lần nữa.
Jun như một cô giáo tận tuỵ liên tục thị phạm cho Trần Võ Sâm cách t·ấn c·ông của mình.
Nó vẫn vậy nhưng Trần Võ Sâm nghe theo lời của Jun không để ý tới chuyển động của cô nữa mà mang một cái nhìn tổng quát hơn. Hắn nhìn vào Đan Điền Jun cảm nhận dòng Chân Khí là chủ đạo của cô đang vận chuyện tới những đâu.
Ban đầu Trần Võ Sâm còn không có cái nhìn rõ lắm vì Chân Khí của Jun là vận chuyển toàn bộ cơ thể nên hắn liên tục bị quật ngã ra đất với chị một kiểu thế đánh.
Dù Trần Võ Sâm có khôn lỏi chặn trước nhưng vô dụng vì kiểu gì chân còn lại cũng có thể cùng một nhịp đá hay quật hắn xuống đất.
Điều này làm Trần Võ Sâm chỉ có thể thành thật mà quan sát hơn nữa, cố tìm hiểu xem bản thân mình sai ở đâu. May mắn đến khi trong một chớp nhoáng lấy mặt tiếp xúc thân mật với đất, hắn đã thấy một điểm sáng.
Trần Võ Sâm đã thấy một sự tích tụ Chân Khí trong chớp nhoáng trước khi phát lực của Jun.
Tuy chỉ là cái lờ mờ đó nhưng khi Jun t·ấn c·ông một lần nữa, Trần Võ Sâm đã nắm chắc khoảng cách mà giơ tay ra đỡ. Đồng thời cũng nhìn ra được điểm tụ Chân Khí của cô ở đòn thứ hai rồi đỡ thành công.
Trần Võ Sâm vô cùng vui mừng khi đỡ thành công thế công của Jun. Tuy nhiên hắn vẫn đo đất.
Lúc này Trần Võ Sâm mới nhận ra Jun thật đúng không phải người. Ai đời đòn t·ấn c·ông liên tiếp đã quá đáng rồi cô còn có thể đánh liên tục đòn thứ ba, đòn thứ sáu thậm chí có thể nhiều hơn nữa ?
Trong lối đánh của Jun, Trần Võ Sâm thấy cô đúng là con quái vật khi vừa đánh bằng chân, tay mà thậm chí cả đầu lẫn lưng cũng được cô lôi ra sử dụng.
Điều này khiến Trần Võ Sâm luôn phải tập trung lại còn phải đưa ra cách xử lý kịp lúc không cũng bầm tím cả người.
Đúng không sai ! Chính là b·ị đ·ánh cho tới bầm tím !!! Nhìn bề ngoài có khi Jun cảnh giới còn thấp hơn Trần Võ Sâm nhưng đó không phải cô chủ tu. Nếu so về thành tích Võ Thuật cô cảnh giới có khi còn cao hơn Trần Võ Sâm một bậc.
Nói nôm na là Trần Võ Sâm gặp Nguyên Anh còn rén ngang rén dọc. Jun thì lại khác. Cô coi Nguyên Anh Kỳ không khác gì là một đối thủ cùng cảnh giới và thậm chí có thể miểu sát nếu hắn sơ suất.
Trần Võ Sâm trong truyện nhắc tới Võ Thuật rất ít vì hắn không hiểu rõ cho nên giờ trật tự cảnh giới trong truyện của hắn đang bị Jun cày nát cho nhìn không ra hình thù gì hết.
Nhưng như vậy cũng tốt vì cái thế giới của chính hắn như nào, hắn tự biết. Giờ nó quá đảo điên rồi thêm hay bớt một Jun cũng không phải đáng kể. Chưa kể cô hiện là bạn không phải thù, Trần Võ Sâm có thể vui vẻ vì nó.
"Tiếp tục đi ! Hôm nay tôi nhất định phải đỡ được đòn liên công thứ mười ba của cậu không thì không nghỉ." Trần Võ Sâm hừng hực khí thế nói. Hắn đấu chí giờ kéo lên căng hơn bao giờ hết.
Jun chỉ mỉm cười gật đầu. Nhưng trong mắt cô hiện lên sự lém lỉnh không rõ. "Vậy để xem."
Cứ thế hai người cứ vậy trưng dụng cái sân luyện tập của trường như nhà riêng mà dùng từ rạng sáng cho tới tối khuya xong rồi trong sự ngỡ ngàng đến ngu ngơ, Trần Võ Sâm lại được lặp lại thế thêm một vòng nữa, rồi lại một vòng nữa.
Lúc này Trần Võ Sâm đã hoài nghi nhân sinh rồi. Gần ba ngày không ngủ, không nghỉ, không ăn, không nói mà chỉ liên tục lặp đi lặp lại các hành vi như: Quan sát, đỡ, quan sát rồi lại đỡ. . . Cứ thế lặp đi lặp lại như cái máy khiến Trần Võ Sâm c·hết lặng.
Tuy vậy cứ ở đòn thứ mười hai hay đòn thứ mười một Trần Võ Sâm lại bị một cú đánh kì dị quật ngã ra đất.
Nó có thể là tay, có thể là chân, có thể là đầu hoặc đôi khi chỉ là một lời nói nhẹ của Jun cất lên bên tai làm Trần Võ Sâm thoáng xao nhãng rồi tạch.
Giờ Trần Võ Sâm mới thầm hiểu sao mấy bộ phim đánh nhau đám người dù cảnh giới thấp hay cao đều thích nói ba xàm nhiều như vậy. Thì ra đó cũng là một loại đòn đánh và nó còn thốn hơn các loại đánh khác vì không có lựa chọn đỡ mà chỉ có thể linh hoạt tiếp nhận.
"Thôi ! Nay dừng ở đây đi. Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Nghỉ một ngày rồi lại tới tiếp tục."Jun đột nhiên dừng lại lùi về sau.
Lúc này Trần Võ Sâm cả người đã te tua không chỗ nào lành lặn. Chân Khí cương mãnh của Jun dù không mang theo sát khí nhưng nó bạo phạt ra đôi khi làm Trần Võ Sâm bị rách áo và gây bàm tím khắp cơ thể.
Tuy không sưng vì Trần Võ Sâm liên tục dùng Hồi Huyết Đan để máu không đông lại nhưng không phải giải pháp tận gốc.
Dần dà cả cơ thể Trần Võ Sâm đã tràn đầy mệt mỏi, đứng không vững. Tinh thần tuy ổn định nhưng cơ thể đã không còn theo kịp được phản xạ của não bộ.
"Không ! Tôi vẫn còn tiếp tục được mà ! Không phải đã nói rồi sao ? Đánh tới khi nào đỡ được đòn t·ấn c·ông thứ mười ba của cậu chúng ta mới ngừng."
Jun trợn trắng mắt nhìn Trần Võ Sâm. Giờ cả hai đã thân hơn sau một thời gian tập luyện với nhau nên cô cũng không kiêng nể mà nói.
"Với cái thể trạng hiện tại của cậu thì đánh ai ? Cậu đứng được vững chắc ? Chưa kể ba ngày liên tục chiến đấu đã đủ. Cậu nên để cơ thể có thời gian nghỉ ngơi. Đó cũng là một cách tập luyện. Giờ thì tôi phải về đây. Hôm nay tôi có một tiết học." Jun nói xong cũng rời đi luôn. Trước khi đi cô không quên động viên Trần Võ Sâm.
"Mấy ngày qua cậu đã cố gắng rất nhiều rồi, để cơ thể nghỉ ngơi đi. D·ụ·c tốc bất đạt, cậu hiểu chứ."
Thậm chí đến Nhất Vệ cũng nhịn không được từ trong tối bước ra an ủi Trần Võ Sâm vài lời mong muốn hắn không nên quá vội vã.
Trần Võ Sâm cũng tiếp nhận lời khuyên của cả hai dù trong lòng không cam.
Tuy vậy đúng là cả cái cơ thể của hắn giờ chỉ muốn gục xuống thật.
Cứ thế Trần Võ Sâm lững thững đi về phòng của mình mà ngất ra đó. Hắn dành cho mình một ngày mà không động đậy đến một cái cho tới hôm sau mới dậy ăn uống rồi lại tìm tới Jun.
Cứ thế trong hai tháng chuẩn bị diễn ra giải đấu, Trần Võ Sâm không làm gì ngoài ăn đòn lại nghỉ ngơi.