Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 96 Cô gái Đa Nhân Cách

Chương 96 Cô gái Đa Nhân Cách


Trần Võ Sâm quan sát kỹ càng lại Thế Giới Đan của mình. Nó giờ đã trông sống động hơn, các mô đất cũng rõ ràng hơn khi thấy những điểm mấp mô lớn nhỏ. Chưa hình thành được sông núi, cỏ cây nhưng như thế này đã rất khá.

Dậy đi tắm rửa rồi sửa soạn Trần Võ Sâm đi học.

Những ngày vừa rồi cho Thế Giới Đan ăn, Trần Võ Sâm không quên học trực tuyến nên kiến thức không có bị bỏ sót.

Các tiết cần có sự liền mạch hắn vẫn hiểu và có thể học.

Trong khi đó một số môn như Thực Chiến Đường hay Luyện Đan Đường, Trần Võ Sâm tạm không tới.

Dù sao hiện tại đó chưa phải thứ Trần Võ Sâm ưu ái.

….

Cùng thời điểm đó ở một căn phòng bề bộn.

Một người đàn ông trung niên đang liên tục hì hục bấm chiếc điện thoại trên bàn của mình. Khuôn mặt ông hiện rõ vẻ không thoải mái nhưng vẫn cố gọi cho một số nào đó.

Khi số đó bắt máy thành công ông đã vội vã nghe.

“Alo ? Alo ? Ngài Thủ Trưởng hả ? Tôi muốn bàn với ngài về việc giảm cứu binh tới vùng 34, cụ thể là . . . Alo ? C·hết tiệt !!!”

Tuy vậy đầu dây bên kia dường như không quan tâm ông nói gì mà cúp máy rất nhanh chóng.

Điều này làm người đàn ông như muốn tức điên lên. Khí tức áp bách bao trùm cả căn phòng.

“Cộc cộc”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Người đàn ông mệt mỏi ngã ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Hiệu Trưởng ! Tôi tới báo cáo công tác chuẩn bị cho các sự kiện quý này cho ngài.” Một cô gái bước tới và đưa cho hắn một sấp tài liệu để trước mặt.

“Có gì đặc biệt không ?” Người đàn ông xem cũng không muốn xem chỉ hỏi.

“Không có thưa ngài ! Tuy nhiên năm nay chúng ta nhất định phải đưa thứ đó vào phần thưởng của một giải đấu tân sinh sao thưa Ngài ?”

Nghe cô gái hỏi như vậy, người đàn ông đứng lên nhìn cô với một ánh mắt đầy khẳng định.

“Nên. Đó là giải pháp cho thế hệ tương lai bọn nhỏ từ đó đạp mạnh mà vươn lên.”

Thế nhưng nghe người đàn ông nói, cô gái càng không hiểu. Tại sao là năm nay ? Mọi năm không thấy lần này lại thấy ? Năm nay có điều gì khác lạ ?

Tuy thế nhưng người đàn ông không nói thì cô cũng không biết.

“Thôi cô ra ngoài đi.” Người đàn ông lòng mệt mỏi nói. Ông giờ không có tâm tình đi giải đáp những thắc mắc này.

Cô gái cũng hiểu ý không nói nhiều hơn.

“Vậy tôi xin phép.”

Sau đó lại chỉ còn mỗi người đàn ông, hắn nhìn ra ngoài mà đôi mắt từ lâu luôn hừng hực ý chí nay như được nhen nhóm lại.

“Nhất định phải lần này. Khi trăm hoa đua nhau nở rộ thì đây sẽ là một hồi thịnh thế.”

. . .

Cùng lúc đó, người đàn ông của những chuyến phiêu lưu, Nguyễn Hữu Quang đã có mặt tại Học Viện Nhân Tinh.

Tuy nhiên Nguyễn Hữu Quang đã tìm khắp Học Viện hai ngày trời nhưng không tìm thấy bóng Trần Võ Sâm. Điều này làm Nguyễn Hữu Quang mệt gần c·hết.

Nhưng Nguyễn Hữu Quang vẫn rất vui vẻ. Mỹ nhân bầu bạn, dọc đường đi lại có thể đánh dấu khắp nơi, tu vi hắn đại phóng. Chưa kể có một kỹ năng tuyệt vời hắn mới lĩnh ngộ ra giúp hắn sau này đánh nhau cũng đỡ phải suy nghĩ.

“Này anh bạn ! Cậu biết người nào tên Trần Võ Sâm không ?” Nguyễn Hữu Quang vẫn như mọi ngày đi khắp nơi với Lệ Lệ hỏi han người qua đường xem ai biết Trần Võ Sâm là ai không.

Cho đến một ngày vô tình Nguyễn Hữu Quang đụng mặt một cô gái xong hắn đã đinh ninh cô gái này nhấn định biết gì đó nên luôn theo sát, tán tỉnh cô gái.

“Này em ! Anh đang tìm một người. Một hảo hữu rất quan trọng. Em có thông tin em cho anh biết nhé ? Với em cho anh số của em nhé ? Có thông tin gọi anh.”

Nguyễn Hữu Quang lúc đó Lệ Lệ kêu đau bụng ở nhà mà hắn đi trên đường gặp được cô nên nói như thế.

Cô gái bị hắn hỏi có mái tóc xù màu cam, thân hình nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và ánh lên sự nhút nhát khiến đàn ông muốn lao lên bảo hộ.

Đối diện với câu hỏi của Nguyễn Hữu Quang, cô gái có chút rụt rè mà co lại người theo bản năng.

“Em không biết ạ ! Anh lên thử Phòng Đoàn Trường xem. Ở đó có danh sách tất cả học viên đó ạ.”

“Nghe thế đôi mắt Nguyễn Hữu Quang sáng lên.

Thông tin này quá giá trị. Cô gái đã giúp cho Nguyễn Hữu Quang đỡ công phải tìm kiếm không có mục đích.

“Cảm ơn em ! Em giúp anh nhiều lắm đó. Cho anh số để anh mời em bữa cơm coi như quà cảm ơn nhé.”

Nguyễn Hữu Quang tiếp tục nói. Lời hắn rất chân thành không tìm ra sơ hở.

Tuy nhiên cô gái rất ngại ngùng, khéo léo từ chối.

“Thôi ạ ! Không đáng là bao. Em xin phép.” Cô gái nói xong dứt khoát chạy bay biến đi để lại Nguyễn Hữu Quang sững sờ đứng đó.

“Mình thế mà bị từ chối rồi ? Tình Thánh như mình sao ? Chắc cô chỉ hơi ngại mà thôi.” Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nguyễn Hữu Quang luôn là sự phủ nhận. Hắn là một con người lạc quan nên nghĩ rất thoáng và lạc quan.

Trong khi đó cô gái chạy được một đoạn không thấy chàng trai kia đuổi theo cũng thở phào một hơi, khuôn mặt nhút nhát của cô lúc này vậy mà thay đổi thành một khuôn mặt đầy sắc bén.

“Thằng khốn kia tính tán tỉnh chúng ta phải không ? Loại như hắn ? Sao chúng ta buổi đêm không đột nhập chỗ hắn ở rồi thiến hắn nhỉ ? Không phải rất tuyệt sao ? Đỗ Meo Meo.” Khuôn mặt gian tà cô gái nói với bản thân.

“Không nên đâu. Dù sao anh ta cũng không hại gì đến chúng ta. Anh ta là một người tốt nhưng không có phương hướng. Với lại anh ta cũng sắp tìm được rồi. Chúng ta có thể bám theo anh ta.” Khuôn mặt cô gái lại trở lại bộ mặt yếu đuối và nhút nhát cô tự nói với bản thân.

“Có thể ! Nhưng phải cách xa hắn ta ra. Trên người hắn có cái mùi của đám quỷ sắc d·ụ·c. Hắn ta là một người thường nhưng bản chất là một quỷ.” Khuôn mặt cô gái lại đổi mà tự nói.

Cứ thế cô gái lại lẩn khuất vào trong góc nhỏ rồi biến mất.

Một lúc sau từ vị trí cô gái một người đàn ông trùm kín người xuất hiện, đôi mắt liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó.

"Lại mất dấu ! Không thể cứ mãi thế này được. Phải tìm ra tên Trần Võ Sâm trước chứ không con ả cứ biến mất mãi thế này không phải cách." Miệng hắn liên tục lẩm bẩm như đang tính toán gì đó.

. . .

Trong khi đó Trần Võ Sâm vẫn hồn nhiên không biết bây giờ có rất nhiều người đang kiếm hắn mà ung dung chọn quần áo.

Chính xác hơn là chọn đồ cho Jun không phải Trần Võ Sâm hắn.

Cụ thể là hôm nay Trần Võ Sâm thấy có một lịch rảnh nên hẹn Jun ra ngoài. Nhưng xin hãy đừng nghi oan cho hắn.

Trần Võ Sâm hẹn Jun ra ngoài là vì thứ cô đã hứa hẹn không phải là một buổi đi chơi mua sắm, hẹn hò như đôi uyên ương như vậy.

Nhìn Jun ở trong phòng thay đồ tung tăng như con chim sẻ chọn tới, chọn lui những bộ áo, Trần Võ Sâm chỉ có thể biết tủm tỉm cười.

Jun là một đại mỹ nhân nhưng vì tuổi còn trẻ nên phát d·ụ·c cũng chưa đầy đủ nên nhìn trông giống cô gái thắt tóc đuôi san nhà bên hơn là một thiếu nữ trưởng thành.

"Này này ! Cậu thấy tớ mặc chiếc xường xám này được không ?" Jun từ trong phòng thay đồ đi ra, cô khoác lên mình một bộ xường xám đỏ ôm sát cơ thể nhỏ nhắn của mình, khoa ra một rãnh Tử Thần khiến ai nhìn vào cũng phải xịt máu mũi với đôi chân dài lấp ló trong đó.

Trần Võ Sâm nhìn mà mắt không cả chớp. Cằm hắn muốn nhỏ giãi ra nền nhà của cửa tiệm.

Tuy nhiên hình tượng bản thân, Trần Võ Sâm không muốn mất giá như vậy, hắn nói: "À ừm cũng được đấy. Lấy hai bộ đi Đỏ với Trắng từ từ thay cho các dịp lễ."

Bỗng Nhất Vệ từ đâu xuất hiện vỗ vào vai Trần Võ Sâm.

"Cậu chủ ! Ngài Đại Tướng gọi tới." Nhất Vệ nói xong đưa chiếc điện thoại cho Trần Võ Sâm khiến hắn sợ suýt thì làm rơi xuống.

"Sư Phụ ! Thầy ! Ngài gọi con à ? Có việc gì người bận rộn như Thầy lại gọi con vậy ?"

Hừ ! Bớt giỡn đi. Nhóc phải không đang thả lỏng đi chơi này kia ? Tập trung tu luyện vào. Thời gian không có nhiều đâu biết chưa hả ?"

Bùi Cường Hoành thông qua điện thoại liên tục rầy la Trần Võ Sâm.

Mà Trần Võ Sâm để ý dạo này cường độ Bùi Cường Hoành gọi hắn rất nhiều như thể hắn có phiền muốn gì đó.

"Thầy ở đó có sao không vậy ? Mọi thứ ở đó ổn chứ ạ ?" Trần Võ Sâm vẻ mặt có hơi trầm ngâm hắn hỏi. Trong lòng luôn có dự cảm không tốt.

"Có gì ? Nhóc đang trù yểm gì ta vậy ? Ta nói rồi đấy tập trung vào tu luyện đi. Yêu cầu của ta vào nhóc cao lắm đừng làm ta thất vọng. Trong hai năm không thể lĩnh ngộ ra một tia Pháp Tắc đừng trách ta cắt đi tình nghĩa Sư Đồ."

Bùi Cường Hoành đe dọa.

Trần Võ Sâm nghe mà áp lực ngang.

"Vâng ạ ! Con biết rồi, người nói mãi." Trần Võ Sâm tỏ ra rất ngoan đáp lại.

Lúc này hắn mới thực sự không còn tâm trí để đi lượn nói với Jun.

"Về thôi. Tôi cần nhanh chóng đạt được cấp độ tiếp theo của Đọc Vị."

"Mà nó gọi là gì nhỉ ? À đúng rồi Đọc Thế."

Chương 96 Cô gái Đa Nhân Cách