Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Làm một cái thí nghiệm nhỏ (2).

Chương 103: Làm một cái thí nghiệm nhỏ (2).


Chương 103: Làm một cái thí nghiệm nhỏ (2).

Đại Lực để ý thấy đầu trâu yêu cứ liên tục nhìn xung quanh như cảnh giác điều gì, hắn suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tên này kiên kỵ điều gì. Đại Lực lắc đầu cầm trên tay đĩa đồ ăn mà hắn đã chuẩn bị từ trước, đưa cho đầu trâu kia.

''Nơi này bí mật lắm, không có ai phát hiện ra đâu.''

Trâu yêu không hề đáp lại, mà cầm lấy miếng thịt trong chiếc đĩa bỏ vào miệng. Nó chậm rãi nhai nuốt lấy như muốn cảm nhận rõ hương vị của món ăn, miệng chóp chép một cái:

''Thịt không được tươi lắm nhỉ, 6,5/10 nhé!''

''Woah cao vậy sao, ta đã nghĩ phải thấp hơn nữa đấy.''

Đâu trâu lại bỏ một miếng thịt vào miệng nhấm nháp, rồi mới liếc mắt nhìn về cánh tay cụt của Đại Ngưu đang nằm trên bàn mổ. Nó sau đó liền thổi một làn hơi màu đen về hướng chỗ cụt. Ngay lập tức Đại Ngưu liền lập tức thống khổ, phần tay cụt bắt đầu mọc ra xương mới mạch máu cùng thịt bắt đầu tự mọc ra. Hắn đến sắp ngất đi nhưng mà cảm giác được phần tay gãy kia của mình, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cũng không mất nhiều thời gian cho cánh tay mới của hắn mọc lại, Đại Ngưu lúc này đã mệt đến rả rời cơ thể đầm đìa mồ hôi. Hắn cũng không kịp cảm nhận được cánh tay mới của mình đã liền kiệt sức ngủ thiếp đi.

Đại Lực một bên nhìn lấy cũng chỉ gật đầu, sau đó hắn chuyển đề tài nói chuyện:

''Trâu ngươi có biết nơi này là nơi nào không?''

''!#!$!@$!@$'' (Một mãnh không gian bị phong toả) Đầu trâu yêu trả lời cực kỳ ngắn gọn, lưỡi của nó lúc này còn đang liếm láp đĩa thức ăn. Món ăn vừa rồi mặc dù không tươi, nhưng thắng ở cái hương vị đậm đà a. Nó quay đầu nhìn về phía Đại Lực:

''Còn nữa không?''

Đại Lực nghe vậy liền cười, trong tay hắn đã xuất hiện một đĩa thức ăn như trước để ngay trước đầu trâu yêu. Mà nó cũng không nhiều lời liền cầm trực tiếp ăn, một bên tay còn ra hiệu Đại Lực mau đưa ra yêu cầu. Hắn cũng thành thật cầm ra một cặp song đao có gắn đầu dây xích ở mỗi chuôi đao, để ngay trên bàn. Cặp song đao này là do thanh đại đao lúc trước được Đại Lực cải tạo qua, lưỡi đao làm từ 2 mãnh cắt của thanh đại đao có thể ghép lại nếu cần.

''Không yêu cầu gì nhiều, ta chỉ cần chúng có khả năng bắt hồn là được.''

Đầu trâu lườm hắn một cái, đúng là không yêu cầu gì nhiều nha mỗi tội một cái yêu cầu của ngươi đã đủ ta điên cản. Khả năng bắt hồn đây cũng chỉ có địa phủ mới có đặc quyền như này, tên này mở mồm đã đòi thứ này khiến cho đầu trâu cảm thấy đĩa thức ăn trở nên không thơm. Nhưng đã lỡ nuốt vào mồm rồi cũng không thể nhả ra, nó chỉ có thể đành tăng thêm điều kiện:

''Vậy ngươi phải chuẩn bị cho ta thêm đồ ăn, hơn nữa ta muốn nó còn tươi. Với lại bắt hồn là đặc quyền chỉ địa phủ mới có, ngươi cũng biết được đi nên là muốn có được thứ này cũng phải được địa phủ cho phép. Nhưng ta có thể cho ngươi nếu như hàng tháng ngươi có thể nộp 10 linh hồn đã bị ô nhiễm hàng tháng.''

''5 linh hồn, ta còn có nhiều việc không thể đi ra ngoài săn tìm ác vật được. Nhưng ta có thể đảm bảo chất lượng linh hồn ở hạn mức cao.'' Vừa nói Đại Lực liền ném ra một đồng xu chứa đầy năng lượng linh hồn từ [Tụ Hồn Pháp] truyền vào. Đầu trâu kia tiếp nhận về sau liền kiểm tra một chút chất lượng, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu.

Đầu trâu yêu kia lập tức thổi ra một ngọn lửa đen bao trùm lấy cặp song đao, chẳng mấy chốc một luồng khí âm trầm từ thanh đao phát ra hơn nữa còn mang theo tiếng gào thét của nhiều linh hồn. Đại Lực nhanh chóng cầm lấy cặp thanh đao, huýt sáo một tiếng:

''Ngươi cũng ra sức thật đấy trâu, lập tức đẩy nó trở thành linh dị đồ vật cấp hoàng kim trở lên nha.''

Hài lòng trước kết quả này, hắn lại đảo mắt một cái: ''Ta còn một chuyện nữa muốn nói...''

---------------------

Đại Ngưu từ trong cơn mê tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu mình hiện tại như một cái đinh bị ai lấy búa đập liên tục vào vậy. Cơn đau đầu dữ dội khiến hắn không thể làm gì khác ngoài 2 tay ôm đầu, lúc này một giọng nói vang lên:

''Oi! Ngươi tỉnh rồi đấy hả, làm hơi nước cho tỉnh táo đầu óc đi.''

Đại Ngưu cũng không kịp phân biệt là ai, mà vội vàng cầm lấy ly nước uống lấy một ngụm. Thần kỳ cơn đau đầu của hắn đã từ từ hạ xuống rồi biến mất, Đại Ngưu mới thở ra một hơi nhìn lại người vừa mới nói chuyện với mình. Đại Lực lúc này trên tay đã cầm lấy bảng ghi chép cùng bút than, miệng không ngừng đưa ra câu hỏi:

''Trong người cảm thấy như thế nào?''

''Cánh tay kia có cảm giác gì không?''

''Thử xem một chút phản ứng của ngươi?''

Không để Đại Ngưu kịp trả lời, Đại Lực đã cầm một thanh dao nhỏ đâm thẳng vào cánh tay mới lành của hắn. Mọi việc xảy ra quá nhanh làm cho Đại Ngưu ngơ ngác, nhưng cơn đau ập tới làm cho hắn phản ứng trở lại. Hắn run rẩy chỉ ngón tay vào mặt Đại Lực miệng thì thào:

''S·ú·c· ·v·ậ·t!!!''

Nhưng Đại Lực lại không hề để tâm mà lăm le nhìn vào vết thương, khe hở vừa nãy do con dao tạo ra lấy một tốc độ mà mắt thường có thể lấy được nhanh chóng khép lại ngay lập tức. Vị trí hồi nãy còn chảy máu đầm đìa vậy mà giờ đây đã hoàn toàn biến mất, nếu không phải vết máu còn dính trên tay Đại Ngưu nãy giờ đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.

''Không đây có khi là một giấc mơ, mọi thứ không có thật.'' Hắn lẫm bẩm như bị điên, sau đó nhảy dựng lên khỏi cái ghế làm cho Đại Lực cũng bất ngờ. Nhanh chóng vào tư thế chiến đấu, Đại Ngưu mới hò hét:

''Tới đi yêu quái! Ăn một quyền của lão phu.'' [Thiết Ngưu Quyền] thức thứ 3 nhanh chóng bay ập tới thẳng vào mặt Đại Lực, do cũng đã luyện tập với [Hô Hấp Pháp] quyền pháp của Đại Ngưu lúc này cũng đã sinh ra một loại thế biến. Nếu lúc trước quyền của Đại Ngưu tung ra mang tới cảm giác áp bách nhưng lại chậm chạp, thì hiện tại nó đã như ánh chớp. Ập tới tốc độ không thể lường trước được mà còn mang theo uy lực huỷ duyệt. Nhưng ý cảnh có ghê gớm tới cỡ nào thì cũng phải xem thực lực người thi chuyển và kẻ đối mặt với nó.

Sau vài phút giao tranh.

Đại Ngưu nằm chổng vó trên sàn với cái mặt xưng phù như quả bóng, hai bên trán của hắn còn ra cục u to bằng quả táo. Giờ phút này hình dạng Đại Ngưu mới xứng đáng với cái tên của hắn. Đại Lực một bên quần áo có chút xộc xệch, nhưng tổng thể mà nói vẫn bình tĩnh ghi chú lấy mọi thứ. Viết xong về sau, hắn ném xuống một tờ giấy rồi tung một cược đá Đại Lực ra khỏi phòng.

''Tình trạng của ngươi ta ghi ở trên hết rồi đấy, cầm về mà đọc không hiểu thì đưa cho con ngươi đọc cho nghe. Tiền khám bệnh cũng có trong đó, nhớ trả đúng hạn.''

Đánh không lại nên Đại Ngưu đành im lặng đi ra khỏi phòng thí nghiệm, miệng thì không ngừng chửi rủa Đại Lực. Mà khi về tới nhà, tốc độ chửi rủa của hắn ngày càng nhanh hơn. Bởi mọi người trong gia đình đều sợ hãi tránh xa hắn, không thể nói hình tượng của Đại Ngưu lúc này có chút ác liệt. Mặt hắn xưng tới biến dạng thành hình thù khác, cực kỳ giống với một con trâu cũng may đây chỉ ra ở phần thịt xưng lên mà thôi không hề động tới gân cốt. Đại Lực ra tay vẫn xem là nhẹ nhàng hơn nữa một tên tu luyện ngạnh công như Đại Ngưu, chút thương này không là gì chỉ cần ở nhà tỉnh dưỡng 1 2 ngày là xong.

Chỉ là, vào ban đêm bởi vì ngoại hình quá doạ người, nên vợ hắn không chịu ngủ chung với hắn. Nàng lấy lý do sợ buổi tối lên cơn đau tim mà c·h·ế·t, nên Đại Ngưu chỉ có thể đi ra ban công nhà cùng với mấy con c·h·ó ngủ chung. Ít nhất là đám con vật này không hề sợ hãi khi thấy hắn, mà vẫn như bình thường vẫy đuôi liếm mặt. Tâm hồn của Đại Ngưu được chữa trị đôi chút, nhưng khi cơn gió lạnh thổi tới mấy đầu c·h·ó cũng chạy đi tránh rét để lại hắn một mình.

Đại Ngưu cảm thấy hôm nay mọi thứ đang nhắm vào mình, hắn chỉ có thể thở dài cầm lấy tờ đơn Đại Lực đọc mà giải sầu. Khi đọc những dòng đầu tiên, Đại Ngưu không khỏi bất ngờ mà sau đó lại biến thành kinh hỉ miệng không ngừng tấm tắt khen:

''Xem ra ta hiểu lầm Lực huynh rồi, tên ấy mặc dù hơi khốn nạn nhưng là một cái người tốt a. Mình thật là có mắt như mù.''

Một phen tán dương cùng ca ngợi Đại Lực về sau, Đại Ngưu cảm xúc cực kỳ hưng phấn đưa mắt nhìn xuống dòng dưới. Mà ngay tại lúc này cảm xúc huân hoan mới ban nãy liền lập tức dập tắt, Đại Ngưu con mắt trừng lớn miệng không thể khép lại được. Bàn tay không ngừng run rẩy, trên trán hắn đã bắt đầu xuất hiện gân xanh. Lấy hết khí lực cùng tích tụ của mình, hắn gào thét:

''Con s·ú·c· ·v·ậ·t Đại Lực, lão tử liều mạng với ngươi!!!''

Chương 103: Làm một cái thí nghiệm nhỏ (2).