Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Lại đến Thành Uyên Lãnh.

Chương 94: Lại đến Thành Uyên Lãnh.


Chương 94: Lại đến Thành Uyên Lãnh.

Thành Uyên Lãnh hiện tại đã trở thành toà thành ma. Vết cháy xém từ cuộc chiến vẫn còn đó, mùi thối từ chất thải cùng máu trộn lẫn để nhiều ngày đã tràn ngập các nẻo đường. May mắn hiện tại nơi đây đã không người ở, nếu không thì quan phủ nơi đây mỗi ngày sẽ phải tiếp nhận hàng ngàn lời phàn nàn từ người dân mất. Thây ma xuất hiện tràn ngập các nẻo đường, mặc dù tất cả hiện tại chỉ đứng yên như những con robot hết pin. Nhưng khung cảnh này cũng thừa sức doạ sợ bất kỳ tên nào dám đi tới đây.

Ở phía xa đó, một nhóm người đang cầm trên tay bó đuốc nhìn về phía toà thành trì. Trong mắt của vài người còn toát lên vẽ bi thương cùng phẩn nộ, hiển nhiên nơi đây từng là nhà của bọn hắn. Hiện tại đã đổ nát hoang tàn như thế này, thử hỏi có ai k·hông k·ích động như thế chứ. Một người đi ra khỏi hàng, bó đuốc trong tay đã đưa cho người khác. Tên ấy nhảy xuống ngựa rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn biến ra một cây đại đao nằm trong tay mình. Cây đao có chiều dài gần 2m, ngang 50cm nhìn vào hình dáng bên ngoài thôi đã cảm nhận được sức nặng của thứ này.

Vậy mà tên kia lại như cầm một thanh kiếm gỗ, vung qua vung lại mà không hề nháy mắt. Đám đồng bạn của hắn khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng tràn đầy bất ngờ, nhưng cảm giác an toàn lại tăng lên vài phần. Dù sao đồng đội càng mạnh, thì chuyến đi sắp tới lại dễ dàng hơn chút ít. Lúc này Đại Lực đang liên tục luyện tập sử dụng đại đao, mặc dù v·ũ k·hí hắn thường dùng cũng là đao. Nhưng mà là trường đao về kích thước nếu so với thứ trước mắt này thì không khác gì trẻ em với người lớn.

Cơ mà đối với một tên luyện ngạnh công như Đại Lực, thì không ngại v·ũ k·hí có trọng lượng lớn. Trái lại hắn càng ưa thích chúng, đang mãi mê chơi đùa với cây đao của mình. Đại Lực liền nghe thấy Thái An đi lên gọi mình:

''Có nắm chắc sao? Mặc dù tính huống có chút nát nhưng không thể tệ đến như ngươi nói đi.''

'''Xuỳ.'''

Đại Lực liếc hắn một cái rồi lắc đầu, ngón tay hắn chỉ vào Thành Uyên Lãnh:

''Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thì ta không cần nhắc lại cho ngươi nhỉ? Ngươi so với ta còn rõ hơn. Nhìn thấy bức tường kia không, ngoài việc có một chút cháy xém cùng v·ết m·áu. Ngươi có nhìn ra chỗ nào trên bức tường kia có dấu hiệu đổ vỡ không? Không tìm ra phải không, vậy ngươi có đi vào bên trong nhìn khung cảnh chưa. Ta không dám nói tất cả, nhưng gần một nửa đ·ống đ·ổ n·át trong thành trì ấy là do một tay ta làm nên. Ngươi biết ta cho nổ bao nhiêu ngôi nhà nằm gần tường thành không. Ngươi nhìn thấy hiện trạng của nó chưa, mà bức tường kia như thế nào. Không có một chút dấu vết bị hỏng, vậy điều này chứng minh cái gì?''

Đại Lực liên hoàn bắn rap không hề ngừng nghĩ, Thái An lúc đầu còn muốn trả lời lại nhưng sau đó đành nhận mệnh chịu trận.

''Chứng tỏ cái thằng xây dựng nên thứ này tay nghề rất cao, mà lại vật liệu làm nên cũng không hề rẻ. Ngươi nghĩ bởi vì bên trong có thây ma nên khiến nơi này trở thành cấm địa sao? Ngươi tin điều đó không? Hiện tại ngươi thử quan sát xem có bao nhiêu tên đang ẩn nấp quanh đây quan sát tình hình nơi này? Một khi tên thây ma mạnh nhất bị hạ gục vậy ngươi biết tình huống tiếp theo sẽ là gì chứ? Ngươi nghĩ trại của chúng ta có thể chen chân vào nơi này sao? Mặc dù thực lực của chúng ta mạnh đấy nhưng nghĩ kỷ đi. Có vài tên chưởng môn phái cũng đang chạy nạn qua đây đấy, một khi triều đình bắt đầu thanh lính quân phản loạn. Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ đi qua đâu chứ, ngươi trả lời ta đi?''

Thán An bị ép tới không nói được cuối cùng chỉ có thể im lặng xem như chịu thua. Mà Đại Lực không nghe được phản hồi về sau thì chỉ có thở dài, hắn lẫm bẩm trong miệng:

''Xem ra tên này cấp bậc cũng không hề cao, hoặc là đám người kia là không có kế hoạch cho việc này.''

Dẹp bỏ mấy dòng suy nghĩ linh tinh, Đại Lực đưa mắt nhìn về phía thành Uyên Lãnh. Hắn xách lấy thanh đại đao của mình, rồi lao thẳng một mạch tới cửa thành Uyên Lãnh. Lúc này Đại Lực không khác gì một chiếc xe tải xúc tuyết, hai bên tuyết đều bị luồn khí do hắn tạo ra thổi bay tạo thành một con đường bằng phẳng. Đám người Thái An quay qua nhìn nhau một cái, rồi sau đó thúc ngựa chạy theo tuyến đường.

Trở thành tiên phong Đại Lực lúc này đã mở hết tốc lực phi thẳng tới cửa thành. Con đường này hắn lúc trước đã đi một lần qua, nên số lượng thây ma quanh đây cũng không nhiều như những chỗ khác. Đại Lực bắt đầu vung đao thanh lý đám thây ma một lần nữa, tiện thể làm quen với phong cách chiến đấu mới của mình.

Dù hắn ưa thích chiến đấu bằng v·ũ k·hí nặng, nhưng từ lúc xuất đạo tới nay hắn chưa từng cầm qua một cây v·ũ k·hí lấy trọng lượng làm chủ. Kể những thanh đao hắn cầm trước kia cũng là như vậy, giảm trọng lượng tăng sắc bén là tiêu chuẩn đúc đao tại nơi này. Thành thật mà nói sinh tồn tại khí hậu khắc nghiệt như này, đống v·ũ k·hí nặng nề kia thật không có đất diễn võ. Chưa nói đến khó khăn trong việc di chuyển, tốc độ ra đòn đã là một vấn đề khó cho đám người giang hồ kia sử dụng thứ này.

Khan hiếm là vậy những không có nghĩa là không có kẻ dùng, vẫn có rất nhiều tên tự tin vào thực lực của mình mà sử dụng chúng. Đại Lực là một tên như vậy, hơn nữa gã này lại còn có ý nghĩa điên cuồng hơn nữa. Nhìn đống dây xích đang buộc vòng quanh tay hắn cùng thanh đao nếu Bạch tiêu đầu có ở đây hắn chắc chắn sẽ hô ''Tiểu tử ngươi khá lắm''. Thanh đao nặng thôi đã là chưa đủ, tên này còn muốn dùng dây xích điều khiển nó như một cây roi. Gặp ai không hợp mắt là quất tên đấy, thử hỏi có tên nào có tư duy vl tới như vậy cơ chứ. Nhưng Đại Lực có nha, sau 2 lần xém đầu thai chuyển kiếp tư duy của tên này cũng đã xuất hiện biến đổi.

Mặc dù người khác chưa phát hiện ra, nhưng chính bản thân hắn đã cảm nhận được. Nhưng Đại Lực không hề hoảng sợ, trái lại hắn còn cảm thấy đây là điều đương nhiên. Con người sau khi thoát c·hết về sau đều sẽ có sự biến đổi về mặt tư duy, không nhiều cũng là ít. Trường hợp Đại Lực thì lại càng đặt biếc, từ khi nhận ra mình là một con rối của người khác rồi lại nhìn thấy mấy đứa bị quyết định sai lầm của mình mà c·hết. Điều này ảnh hưởng ít nhiều tới tâm lý cùng nhận thức của hắn, khiến cho một số hành động cùng lời nói thường có xu hướng đi tới cực đoan.

Cơ mà Đại Lực không cảm thấy đây là sai, hắn còn cảm thấy đây là điều tất nhiên. Nếu không phỏng đoán mọi thứ theo hướng xấu nhất, vậy nếu nó xảy ra thì sao? Không lẽ lại như lúc trước tới muộn làm cho đám trẻ c·hết hơn phân nữa, đến cả người nuôi nấng cũng vì đó mà c·hết. Bạn bè tình huống cũng không lạc quan, kẻ tàn tật người thì bị ảnh hưởng tâm lý. Mấy thứ này Đại Lực muốn sao, cái thư viện trong đầu hắn không phải chính là bàn tay vàng của hắn sao. Không phải chỉ cần có nó là thực lực sẽ tăng cao nhanh chóng, không gì cản được cùng trở thành kẻ đứng đầu chúng sinh sao. Vậy cuối cùng hắn đã đạt được gì, ngoài việc ăn đất 2 lần???

Càng nghĩ tới biểu hiện bản thân, cơ thể Đại Lực lại càng run rẩy giữ dội. Đôi chân đang leo lên nóc tường thành cũng bắt đầu loạn choạng, may mắn hắn vẫn leo lên được tới tường. Nhưng trạng thái của hắn lúc này cực kỳ khác biệt, đôi mắt đã đỏ thẩm khoé miệng không khỏi giương lên nụ cười ma quái. Nội lực của hắn bắt đầu rỏ rĩ sang xung quanh, một màu tím nhạt lượn lờ tạo thành một mảng sáng đặc biệt trong màn đêm nhưng không hề có người nhìn thấy. Một giọng nói đặc sệt cùng tiếng khan ma quái vang lên trong toà thành trì ảm đạm này.

''Hãy đề toà thành trì này được thanh tẩy tội lỗi mà nó phải chịu nào!''

Chương 94: Lại đến Thành Uyên Lãnh.