Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chương 29
Vậy là dễ như trở bàn tay, liền tìm được nơi ẩn thân của Thôi Di. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cửu đệ đã thuộc Tam Tự Kinh rồi đấy, ta lập nó làm Hoàng thái đệ, giao cho nàng nuôi có được không? Tứ Âm, hứa với ta, đừng bỏ cuộc…”
“Ta thừa nhận, lúc đầu chàng lạnh nhạt với ta, ta thật sự rất đau lòng. Nhưng sau đó ta cũng rất vui vẻ. Nếu không vì quá nhiều hiểu lầm và tiếc nuối, có lẽ chúng ta đã là một đôi oan gia hạnh phúc, một cặp vợ chồng cãi cọ suốt đời mà sống bên nhau đến già.”
Tất cả là nhờ Giang Nghĩa Hàm đã sớm ẩn mình trong bóng tối, đến thời khắc then chốt mới ra tay, khiến Thôi Di mất lực.
Ta vừa nói vừa cảm thấy sống mũi cay xè, những tâm tư đè nén suốt hai kiếp hóa thành nước mắt, trào ra khỏi khóe mi.
"Chán ghét cái miệng độc địa của chàng, nhưng cũng thích chàng dí dỏm chọc cười.”
Nàng ta trừng to mắt, không cam lòng nhìn chằm chằm về phía mái vòm u tối.
Không trách được Kỳ Vương lại gan lớn như vậy, nhìn dáng vẻ hắn nửa sống nửa c.h.ế.t thế kia, ai mà không động lòng dạ?
Khuôn mặt Tiêu Lẫm đầy lo lắng hiện lên trước mắt ta.
Thực ra ta chỉ quá mệt, mệt đến mức không mở nổi mắt.
27
“Tứ Âm, đợi nàng khỏi rồi, ta dẫn nàng vi hành, cùng nhau xuất cung chơi. Nàng chẳng phải rất thích Cửu đệ sao?”
“Cuộc sống trong cung thật tẻ nhạt, phải giữ lễ nghi, phải đoan trang cung kính suốt ngày. Mỗi lần đấu khẩu với chàng thua, đám cung nữ đều rất vui. Bởi vì mỗi lần ta thua, chàng sẽ tặng quà. Về sau, chàng không phát hiện sao, ta đều cố ý thua chàng đấy.”
Nam nhân mà nàng ta chọn, không ai là kẻ đáng để nương tựa.
Hứa lão quái hiếm khi xuất hiện, bắt mạch kê đơn.
Tiêu Lẫm cúi đầu, giọng trầm đục:
Mùi m.á.u tanh tràn ngập nơi chóp mũi.
Hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, hàng mi dài phủ bóng đôi mắt, chợt thấy bi thương dâng lên.
Ta bị hắn giữ chặt, hôn đến gần như nghẹt thở, nhưng vẫn nhớ rõ vết thương của hắn, vội vàng đi gọi thái y.
Cảm thấy tình hình bất ổn, họ lập tức báo tin cho Thái tử.
“Ta nghĩ, công chúa thì chàng cũng sẽ thích đúng không? Ta muốn chàng dẫn con đi săn, tận tay dạy con b.ắ.n cung.”
Nụ hôn của hắn sâu đến nghẹt thở, môi lưỡi quấn quýt chẳng rời.
Cổ ta đau nhói, chợt nghe một tiếng “vút” vang lên.
Hai người gõ cửa phòng, chỉ thấy một mảnh hỗn độn.
Thôi Di cười khẩy: “Ta muốn ngươi cưới ta, ta muốn làm hoàng hậu. Ngươi làm được không?”
“Chẳng lẽ là ảo giác sao?”
“Tứ Âm nhìn ta… Tứ Âm!”
Môi hắn mở ra, khép lại, ta nghe hắn gọi:
“Lý Tứ Âm, nàng đang khinh bạc ta đấy.”
"Cho nên ngươi bận rộn lo tang sự cho Hoàng hậu, suốt bảy ngày không nhớ tới ta, đúng không?!"
Nàng cúi đầu, ghé sát tai ta thì thầm, ánh mắt trở nên hung ác:
Về phần Kỳ Vương, hắn có lòng làm phản mà không có gan, bỏ thuốc chưa xong đã bị hoàng thượng nhìn ra sơ hở, ngay tại chỗ bị bắt.
Hắn ngẩng đầu: “A Di, ta chưa từng gạt ngươi.”
Trong lúc cuống cuồng tìm kiếm như ruồi mất đầu, bỗng có người bí mật báo tin, bảo đến tra xét cung điện bỏ hoang.
Kiếp trước, lúc ta hấp hối, không chịu gặp hắn.
“Lúc mang thai, mọi người đều cầu là hoàng tử. Họ hy vọng ta sinh ra đích trưởng tử để củng cố địa vị. Nhưng có một tiểu ngự y nói nhỏ với ta, có lẽ là một công chúa.”
Ta lập tức nghiêng người, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
“Tứ Âm, ta yêu nàng.”
“Chiếu chỉ đã được viết sẵn, nhưng hôm đó, hoàng hậu băng hà…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Di càng thêm hận, tay nàng ta siết chặt, lưỡi d.a.o cắt một đường trên cổ ta, m.á.u rỉ ra, lạnh buốt.
Hắn không yên lòng, liền quay lại theo Đường Ngự Phong.
Hắn tưởng ta đang ngủ.
Sự im lặng kéo dài ấy khiến Thôi Di nổi giận, nàng bật cười chua chát: “Ta biết ngay mà.”
Chương 29: Chương 29
Ta định đứng dậy thì lại bị một bàn tay giữ chặt gáy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta bị thương không nặng, trái lại Tiêu Lẫm lại bị khí huyết công tâm mà lại ngã bệnh một lần nữa.
“Thật ra ta rất thích chàng.”
Ánh sáng trong đôi mắt dần tắt.
Lần này, ta dốc lòng dốc sức, không dám lơ là nửa phần.
Nàng ta là một nữ nhân rất thông minh, đáng tiếc mắt nhìn người lại không tốt.
Hoàng thượng lại ra lệnh cho ta chăm bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một d.a.o mà Thôi Di đ.â.m ta không hề nhẹ, nhưng may mắn không trúng chỗ hiểm.
“Đừng!” Tiêu Lẫm hoảng hốt, lảo đảo nhào tới:
“Ta yêu nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngón tay hắn khẽ lướt qua chân mày ta, dịu dàng si mê:
Thôi Di c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rất thảm.
“Trên đường xuống hoàng tuyền, đi cùng ta một chuyến nhé.”
“Lý Tứ Âm, ngươi xem đi, đây chính là lời hứa của nam nhân!”
“Ngươi thả Tứ Âm ra, ta có thể đồng ý với ngươi mọi điều."
Ban đầu Giang Nghĩa Hàm thật sự bị người của Thôi Di lừa rời đi.
Thôi Di bị một sợi tơ mảnh như sợi tóc móc ngược lôi đi, thân thể bị kéo bay ra xa một trượng, vài mũi tên lông vũ cắm xuyên tim từ sau lưng nàng.
Tiêu Lẫm c.h.ế.t lặng.
“Ghét là thật, nhưng thích cũng là thật.”
Không có ai.
“Cho nên chàng mau khỏe lại nhé. Ta còn rất nhiều, rất nhiều nguyện vọng, đang chờ cùng chàng đi thực hiện.”
“Ta biết chàng nghe được, nên hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần.”
Hắn chỉ có thể nhân lúc ta ngủ, len lén vào phòng, cũng nắm lấy tay ta như thế, cúi đầu cầu xin bên giường:
Đêm khuya không có người hầu hạ, ta nắm lấy tay hắn.
Ta giật mình, lắp bắp phủ nhận: “Ta không có.”
Ta không nhịn được, liếc nhìn xung quanh một vòng.
Nhưng trùng hợp thay, vừa xuống chân núi, hắn liền thấy Đường Ngự Phong dẫn người đến tìm ta.
Nói rằng Lục Trì đã khai, hoàng thượng triệu ta vào cung đối chất.
“……”
Lúc này, ta nắm tay Tiêu Lẫm, áp lên má mình, giống như vô số lần hắn từng nhẹ nhàng v**t v* ta vậy.
Vạn tiễn xuyên tim.
Hắn ấn chặt sau đầu ta, ngẩng đầu hôn tới: “Ta không tin, thử lại lần nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.