Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Chương 30
Ta muốn tịnh tâm một thời gian.
“Nam nữ h**n ** vốn là chuyện tự nhiên, ngươi chưa từng trải qua nên ghen ghét người khác, đoạn tình tuyệt d·ụ·c, ngươi xứng là người tu đạo sao?!"
Cho đến một ngày, ta bắt được một kẻ điên trong đạo quán.
Ta không biết nên quyết thế nào, bèn đến hỏi lão đạo trưởng.
Hoàng thượng than nhẹ:
Nhưng lần săn b.ắ.n kia, khi ta bị Lục Trì ném vào rừng, người đầu tiên phát hiện và lập tức phái Ngự lâm quân đi tìm, là Hoàng thượng.
Ta nghĩ một lúc: “Thỉnh Hoàng thượng cho thần nữ về lại Tĩnh Tư Am.”
"Trẫm chỉ mong tác thành cho nhi tử của mình, vậy thì có gì sai?"
Ta hỏi: "Hồng trần vướng bận, vừa thương tâm vừa hại thân, cớ sao ai nấy đều mê muội chạy theo?"
Trước khi rời đi, ta vào cung cầu kiến Hoàng thượng.
Hứa lão quái kéo ta qua, thì thầm:
Hắn liền ngồi xuống bên ta, hai mắt sáng rực:
Chương 30: Chương 30
“Không phải đã khỏi rồi sao? Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy.”
Hắn thật sự rất “điên”, cơ bắp đầy mình, khiến không ít nữ đạo sĩ trong quán si mê.
“Tốt, tốt, chàng hơn hắn nhiều lắm.”
Ta đoán, ông sớm đã nắm đại cục trong tay, cho nên mới nhìn thấu từng hành động của mọi người.
“Lý đạo trưởng, ái tình ngọt ngào giữa nam nữ, sự thân thiết gắn bó giữa phụ mẫu và hài tử, sự cúng bái của thiên hạ, sự trả giá, từ bỏ và đạt được… nàng đều chưa từng nếm trải.”
Hắn v**t v* má ta, kề sát, hơi thở phả bên tai:
“So với tên điên kia, ta thế nào?”
Ông nhìn ta:
Ta gấp giọng hỏi: “Vậy còn việc thổ huyết thì sao?”
Hắn đẩy nhẹ vai ta, khiến ta ngã xuống giường:
"Về nói với Thái tử nhà ngươi, bổn cô nương đây không hầu hạ nữa!"
Ta mặc kệ, ngày ngày cầu tiên hỏi đạo.
Một lời của hắn khiến mọi người xung quanh trầm mặc.
Ta: “……”
“Nhưng ngoài kia ai cũng nói hắn sắp c·h·ế·t, thân thể suy nhược, bệnh tật triền miên.”
“Đến ngày nàng thành tiên, ban cho Cô một viên tiên đan trường sinh bất tử là được rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng thượng đang vẽ tranh, cười híp mắt nói: “Gặp trẫm có chuyện gì vậy?”
Ta không hiểu:
Lòng ta rối như tơ vò: “Thần nữ không biết.”
Ta làm quán chủ.
Ta: “……”
Ta tức đến không chịu nổi, quay người, đập thẳng đơn thuốc vào tay tiểu đồng bên cạnh.
Hoàng thượng cũng trọng sinh.
Hôm đó lời của Thôi Di có nhiều chỗ sơ hở, luôn thiếu đi một người then chốt.
Hắn để ta làm quán chủ, không sợ phiền, mỗi ngày đều gửi thiệp tới quấy rầy.
Là Hoàng thượng.
Cho nên kiếp này hắn không làm gì cả, chỉ làm một người con hiếu thuận, ngồi chờ Kỳ Vương tự mình phạm sai lầm.
Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu: “Chuẩn tấu.”
Ta trói hắn lại, giải lên quan phủ.
“Đó là tin do Hoàng thượng và Thái tử cố ý tung ra. Chuyện của quý nhân, chúng ta không dám nói lung tung đâu.”
Ông nhíu mày nhìn ta như thể ta bị ngốc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không ngừng truy vấn, ta chỉ đành qua loa đáp:
Ta vẫn quỳ không đứng dậy.
Hứa lão quái kê đơn xong, đưa cho ta:
Mà người phát hiện ra điều đó không chỉ có mình ta, Tiêu Lẫm nhất định cũng biết.
Ta quỳ xuống, dập đầu thật sâu: “Phụ hoàng.”
Kẻ điên kia giận dữ gào lên:
“Này, mang đi sắc thuốc đi.”
Hồi lâu sau, Hoàng thượng thở dài: “Ngươi biết từ khi nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không phải Tĩnh Tư Am, mà là một đạo quán mới tên là Vân Hư Quán.
Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu người âm thầm bảo vệ ta là ai.
“Cô nguyện giúp nàng, nếm đủ mùi vị của trần gian, lĩnh hội nỗi khổ của chúng sinh.”
Nhưng có vẻ lại hiểu sai trọng điểm.
Lúc Tiêu Lẫm lại đến, ta vẫn còn canh cánh chuyện kẻ điên kia trong lòng.
“Hứa lão tiên sinh, bệnh của Thái tử có chữa được không?”
Ta đáp: “Hôm bị nhốt trong địa cung.”
Không bao lâu sau, các sư huynh sư tỷ trong quán cũng lần lượt xin xuống núi để cảm ngộ hồng trần.
Ta bị câu hỏi của lão đạo trưởng làm cho sững người.
Nào là sống chẳng còn bao lâu, nào là bệnh tật triền miên, tất cả chỉ là kế sách để đối phó Kỳ Vương!
Lợi dụng lúc Tiêu Lẫm uống thuốc, ta lén đi theo sau, thấp giọng hỏi:
Hoàng thượng cười khẩy:
Ta c.h.ế.t trân: “Vậy tức là thân thể hắn rất khỏe mạnh sao?”
Hắn nghe xong, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Ông vỗ đùi một cái: “Là ta cố ý hạ thuốc mạnh giúp hắn giải độc đó. Trong thời gian ngắn sẽ khiến khí huyết suy kiệt, nhìn như sắp c.h.ế.t thôi.”
Tiểu đồng ngẩn người: “Dạ?”
Cái tên Tiêu Lẫm đáng c.h.ế.t kia, lại dám lừa ta!
"Khỏe chán! Vài hôm trước còn chạy nhảy khắp nơi, có hơi tổn hao chút nguyên khí, bồi bổ hai ngày là lại khỏe ngay."
Hắn cởi ngoại bào, để lộ vóc dáng cao gầy rắn chắc, nghiêm túc hỏi:
“Vậy, nàng có muốn thử một lần hồng trần không?”
Không phải Tiêu Lẫm.
Cụ thể bắt đầu từ khi nào, ta không rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tình yêu, thù hận, hiểu lầm chằng chịt của kiếp trước, dù có tiếc nuối, cũng chẳng rõ là yêu nhiều hơn hay chấp niệm nhiều hơn.
28
Càng ngày ta càng cảm thấy làm Thái tử phi chưa chắc đã vui bằng làm thần tiên.
Lão đạo trưởng vuốt râu hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự đã bước vào hồng trần chưa? Thật sự đã nhập thế, rồi lại xuất thế được sao?”
Người truyền tin cho Đường Ngự Phong đến địa cung, còn cho cả Ngự lâm quân đi cùng, cũng là Hoàng thượng.
“Chưa từng bước vào, sao có thể thành tiên?”
Tiêu Lẫm sau khi khỏi bệnh đã nhiều lần mời ta quay về, thấy ta quyết tâm tu đạo, liền xây một đạo quán đối diện Tĩnh Tư Am, trên ngọn núi bên kia.
“Kiếp trước trẫm tùy tiện chỉ hôn, khiến hai đôi vợ chồng đều thành oán lữ, trẫm cũng rất hối hận. Nhưng trẫm thấy ngươi và Thái tử duyên nợ chưa dứt, trong lòng nóng như lửa đốt. Kiếp này trẫm không dám chỉ hôn bừa nữa, ngươi có tính toán gì không?”
“Con nha đầu không biết xấu hổ này, còn chưa gả vào Đông cung đã gọi trẫm là phụ hoàng rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta lại trở về núi.
Ta ngẩn người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.