Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Chuẩn Bị Cho Phía Sau

Chương 25: Chuẩn Bị Cho Phía Sau


Lăng Thiên Điện.

Mùi máu tươi tràn lan, sắc đỏ nhuộm tà áo trắng tuyết.

Phụng Lăng Tuyết nằm yên giữa trận pháp tam tầng, dung nhan tái nhợt như tờ giấy, thân thể không có v·ết t·hương, nhưng toàn bộ thần hồn vỡ vụn, linh trí rạn nứt từng phần.

Ánh mắt nhắm nghiền, nhưng lệ vẫn tuôn.

Tựa như nàng, vẫn đang mơ một cơn mộng kinh thiên, nhưng không thể tỉnh lại.

Phụng Thừa Thiên đứng bất động giữa điệnm ái tóc đen dài tung bay, nhưng không phải vì gió.

Mà là vì pháp lực khủng bố đang sôi trào trong thân thể ông, như ngọn lửa bị thiêu đốt bởi nỗi lo sợ đến từ tận đáy lòng.

“Ai làm con ta thành ra thế này…” Phụng Thừa Thiên đau lòng không thôi, hai mắt đỏ bừng nhìn lấy người quan trọng nhất cuộc đời hắn.

Hắn ngẩng đầu, giơ một tay chỉ l·ên đ·ỉnh điện:

“Mở Toàn Bộ Bảo Khố Tông Môn!”

ẦM!!!

Mệnh lệnh ấy vừa ra, chín mươi chín tầng cấm chế ở hậu sơn đồng loạt rung động, từng dãy linh quang từ các tòa tháp cổ lập tức sáng bừng.

Kho Bảo Khố Lăng Thiên Tông, tầng sâu nhất.

Một vị lão giả tóc trắng, sắc mặt nghiêm túc, vội mở từng ngăn khí tủ cổ, lấy ra những vật phẩm mà chưa từng được phép động tới hàng trăm năm nay.

Nguyên Hồn Chi Dịch, nước mắt thần linh, chỉ còn ba giọt.

Thái Huyền Tố Châu, tụ hồn linh thạch, luyện từ tim của rồng trời thời thượng cổ.

Sinh Mệnh Thụ Tâm, lõi tim của Thần Thụ, thứ dùng để chữa thương cho thần hồn đã tan rã.

Từng món bảo vật vừa được đưa ra, toàn bộ thiên địa trong phạm vi Lăng Thiên Tông đều chấn động.

Một canh giờ sau, bên trong Lăng Thiên Điện.

Phụng Lăng Tuyết đang được đặt giữa Trận Hồi Nguyên Cửu Cực, trung tâm trận pháp là Nguyên Hồn Chi Dịch đã được hòa tan, thấm sâu vào tâm hồn nàng.

Bảy trưởng lão nội môn, tất cả đều là Nguyên Đan cảnh hậu kỳ trở lên, đang ngồi xếp bằng quanh nàng, dốc toàn lực truyền linh hồn lực để giữ lấy tàn niệm thần thức còn sót lại.

Phụng Thừa Thiên tự mình đặt Thái Huyền Tố Châu lên đan điền nàng, dùng Sinh Mệnh Thụ Tâm áp vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Lúc này, hắn không còn là tông chủ uy nghiêm, mà là một người cha, sẵn sàng nghịch thiên để đổi lấy một hơi thở cho con mình.

“Ta không cần biết là đã khiến nó xảy ra…”

“Nhưng nếu còn một tia hy vọng…”

“Thì dù phải dùng hết cả căn cơ tông môn...”

“Cũng phải giữ con bé lại cho ta!”

ẦM!!!

Hắn nắm tay lại, ép ba phần huyết mạch bản thân dung hợp vào dòng pháp lực, thi triển cấm thuật tổ truyền "Hoán Nguyên Hồi Mệnh Thức."

Từng sợi ánh sáng như chỉ ngân từ đầu ngón tay ông chảy vào linh hồn Phụng Lăng Tuyết.

Kết giới lập tức nổ vang!

Cả tòa Lăng Thiên Điện bị nhấc bổng trong một sát na rồi lại rơi xuống nền đất.

Khí tức r·ối l·oạn khắp nơi, linh thạch bảo vệ tự vỡ nát.

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng nàng.

Rồi...

Đôi mi dài khẽ động.

Phụng Lăng Tuyết mở mắt.

Ánh mắt nàng trống rỗng một khắc.

Sau đó, bắt đầu rưng rưng, không phải vì đau.

Mà là vì nàng còn sống.

Nhưng... những gì nàng thấy, những gì nàng muốn nói...vẫn không thể thốt thành lời.

Phụng Thừa Thiên ngồi sụp xuống, đặt tay lên trán nàng, áp nhẹ trán mình vào trán nàng, giọng khàn khàn:

“Không sao rồi…”

“Con gái ngoan, phụ thân tới rồi…”

Ba ngày sau.

Lăng Thiên Điện, tầng thượng.

Gió lạnh thổi qua lan can đá ngọc, vạt áo Phụng Thừa Thiên bay phần phật, ánh mắt hắn nhìn xuống cảnh sắc toàn tông môn mà như chẳng thấy gì.

Phía sau, trưởng lão chấp pháp Dư Lạc Hàn bước lên, hơi cúi người:

“Tông chủ, toàn bộ thủ đoạn đã dùng, ba mươi sáu vòng điều tra, truy xét khí cơ, kiểm tra địa thế, quét linh thức tàn dư…”

“Kết quả vẫn như cũ.”

“Trước khi ngọc giản hộ thân được kích phát, không hề có dấu hiệu dao động không gian, không phát sinh giao chiến, càng không có cấm thuật nào lưu lại dấu vết.”

Phụng Thừa Thiên không quay đầu, chỉ lạnh giọng hỏi:

“Vậy vị trí cuối cùng trước khi Lăng Tuyết bị phản phệ là đâu?”

Dư Lạc Hàn hơi ngập ngừng:

“Là bãi đất trống sau Trúc Phong…”

“Gần khu tạp dịch.”

Ánh mắt Phụng Thừa Thiên hơi lóe sáng.

“Khu tạp dịch?”

“Một thiên kiêu như Lăng Tuyết lại xuất hiện ở đó?”

“Không lẽ có liên hệ gì?”

Ngay lập tức, hắn phái ra một nhóm nội môn chấp pháp giả, mang theo linh bàn truy tung, pháp khí cảm ứng, tiến hành lục soát toàn bộ Trúc Phong.

Từng viên đá, từng cọng cỏ đều được quét qua bằng thần niệm cấp cao nhất.

Toàn bộ đệ tử tạp dịch, từng người một bị điều tra bối cảnh, đo linh căn, xét khí tức còn lưu lại.

Kết quả...Trắng trơn.

Không ai khả nghi, không ai có dấu vết dị thường, không ai chạm qua cấm kỵ.

Ngay cả một sợi tóc, một tia linh khí chấn động, một hạt bụi chứa đạo vận bất thường, cũng không có.

Tựa như toàn bộ không gian hôm ấy đã bị rửa sạch bằng thứ quy tắc vượt qua nhận biết của trời đất.

Phụng Thừa Thiên siết tay, ngón tay hắn hơi run.

Không phải vì tức giận, mà là... lo lắng.

“Có thể khiến Lăng Tuyết suýt m·ất m·ạng mà không để lại dấu vết…”

“Vậy đối phương là ai?”

“Hoặc là... chuyện này vốn không do ai gây ra?…”

“Mà là thứ gì đó, mà cả ta cũng không đủ tư cách nhìn thấy?”

Hắn chắp tay sau lưng, lặng lẽ bước vào trong điện, nơi Phụng Lăng Tuyết vẫn đang bế quan khôi phục thần hồn.

Ánh mắt nàng đã tỉnh táo hơn, nhưng thần trí vẫn mơ hồ, cứ mỗi lần nhắm mắt lại, nàng lại run rẩy không ngừng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng thật lâu, rồi thấp giọng:

“Con không cần nói.”

“Phụ thân sẽ điều tra.”

“Sẽ tìm ra thứ đã khiến con ra nông nỗi này.”

Phụng Lăng Tuyết khẽ lắc đầu.

Rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng.

“Phụ thân không tra ra được đâu.”

Phụng Thừa Thiên sửng sốt. “Tại sao?”

Nàng không đáp.

Chỉ đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh qua song cửa.

Ánh mắt xa xăm, như nhìn xuyên qua thiên không, nhìn về nơi mà câu trả lời không tồn tại trong thế giới này.

Ngoài kia tại Trúc Phong.

Bùi Phàm đang rửa mặt bằng nước suối.

"Xem ra thế sự không ổn rồi" Hắn ngẩng lên, nhìn bóng mây trôi trên trời, rồi khẽ cười nhạt.

Hắn đứng dậy, quay người đi về phía sau núi.

Nơi đó, có một khe đá nhỏ ẩn sau mấy tảng đá bám đầy địa y, bên ngoài phủ kín dây leo và rêu mốc, ngay cả người trong tông cũng không ai để ý.

Chỉ có hắn biết, phía sau lớp rêu ấy là một lối đi nhỏ dẫn xuống tầng đất âm, mà hắn đã bí mật mở ra trong nhiều ngày.

Bước vào bên trong, nơi đó là một mật thất chỉ rộng ba trượng, bên trong được phong bế bằng trận văn cổ đại, khắc tay từng nét lên đá suốt nhiều đêm không ngủ.

Giữa mật thất là một tòa trận nhãn hình xoắn, bốn góc đặt bốn viên linh thạch tán quang.

Bên trên là một chiếc giới phù được hắn đoạt được từ kho cũ năm xưa, không biết ai làm, k·hông r·õ n·guồn g·ốc, nhưng bên trong có không gian riêng biệt, gấp khúc như túi trời.

Hắn khẽ chạm tay lên bề mặt phù văn, một làn khí mỏng từ đầu ngón tay tản ra, ánh lên trận văn cổ:

“Một ngày nào đó…”

“Nếu tất cả đều vỡ lở…”

“Ta sẽ biến mất khỏi địa phương này, như chưa từng tồn tại.”

Trong căn phòng nhỏ, hắn bắt đầu bố trí lại các pháp vật dự bị.

Một bộ y phục ngoại môn cũ, để ngụy trang nếu cần nhập vai khác.

Một viên Trúc Cơ đan lỗi thời, có thể dùng để dựng giả cảnh tu vi khác.

Một chuỗi phù văn đổi khí tức, viết bằng đạo văn giản cổ, khiến người khác khó dò ra khí tức.

Đặc biệt nhất, hắn lấy ra một vật, một mảnh vỡ lam ngọc.

Nhỏ như mắt cá, nhưng phát ra khí tức cổ xưa.

Đây là mảnh đá hắn trao đổi mua bán ở Hắc Mạch Hội, bên trong khắc chữ Phản Tổ.

“Không biết là thứ gì… nhưng cảm ứng với ta rất rõ.”

“Nếu thực sự có biến… nơi này có thể là điểm neo duy nhất để ta ẩn thân giữa thiên địa.”

Bố trí xong, hắn đứng dậy, ánh mắt trầm như nước.

Tựa như đã sẵn sàng cho một cuộc rút lui khỏi nhân gian bất cứ lúc nào.

Chương 25: Chuẩn Bị Cho Phía Sau