Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Quan Tưởng

Chương 26: Quan Tưởng


Nửa tháng sau.

Trời chưa sáng, sương trắng còn giăng kín vườn tùng trước Lăng Thiên Điện.

Trong một tòa tiểu viện phía sau điện chính, Phụng Lăng Tuyết ngồi xếp bằng giữa đình nghỉ, bên cạnh là hồ nước tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng tàn.

Nàng đã tỉnh lại hoàn toàn, da dẻ trắng mịn như tuyết, thần sắc tuy vẫn có chút nhợt nhạt nhưng ánh mắt đã hoàn toàn khôi phục linh động, so với trước kia, khí tức của nàng dường như càng trở nên mờ ảo và sâu thẳm, không thể đoán định bằng linh thức thông thường.

“Tai nạn qua đi, sẽ là thiên phúc ban tới.”

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào giữa ngực, nơi trước kia ngón tay nàng từng khẽ chạm vào ngực trái Bùi Phàm.

Từ đó, nàng bị phản phệ.

Cũng từ đó, một thứ khí cơ không thuộc về thế giới này, mơ hồ in lại trong tâm hồn nàng, không phải là Hỗn Độn, mà là hình bóng Vô Thượng Chi Tôn kia.

Phụng Lăng Tuyết không nói với ai, càng không thể nói.

Bởi vì nàng biết rõ, đây là điều cấm kỵ, thiên cơ bất khả lộ, nếu như vẫn cố chấp nói ra, diệt hồn chỉ là điều sớm muộn.

Và từ khoảnh khắc ấy, trong tâm hải nàng, đã có thêm một đạo ảnh.

Không rõ ràng, không hình, không lời.

Chỉ là một bóng người áo đen, ngồi yên giữa tinh không vô tận thiên hà đạo vực chi thượng, ánh mắt sâu như vũ trụ nguyên thủy.

“Thiên Nhân Cảm Ứng… vốn là cảm nhận vạn vật.”

“Nhưng hắn…”

“Lại trở thành trung tâm vạn vật trong cảm ứng của ta.”

“Nếu ta có thể giữ được khí cơ của hắn trong tâm, đồng điệu với trời đất…”

“…vậy không phải, ta có thể mượn hắn… để tu hành?”

Đêm ấy, nàng bắt đầu thử, không tụ khí, không vận pháp.

Chỉ ngồi tĩnh giữa sương mai, khép mắt, tưởng niệm hình bóng kia.

Không phải tương tư, không phải chấp niệm.

Mà là một loại quan tưởng cao nhất, đặt đối phương vào trung tâm thiên địa, cảm nhận nhịp thở của hắn như nhịp đập của vũ trụ.

Và rồi…

Hiện tượng xảy ra, hồ nước bên cạnh đột ngột khẽ dao động.

Mặt hồ gợn sóng, nhưng không phải vì gió.

Mà là do từng tế bào trong cơ thể nàng cộng hưởng với một khí cơ xa xăm, như có người đang hít thở trong rừng, và nhịp thở ấy chạm đến linh hồn nàng.

Tâm niệm nàng trở nên vững chãi lạ thường.

Ý niệm tan biến.

Chỉ còn một đạo vận vô hình, kéo dài từ chốn sâu nơi Trúc Phong, vắt ngang qua tầng trời, nhập vào tâm mạch nàng.

“Đây là cảm giác... khi tu hành cùng trời đất.”

“Nhưng lần đầu tiên, ta thấy trời đất này... mang khuôn mặt hắn.”

Khi nàng mở mắt, ánh trăng đã biến mất.

Sương đã tan, trời sắp sáng.

Nàng không bước ra khỏi đình.

Cũng không dùng linh khí khôi phục thân thể.

Chỉ ngồi đó, lần đầu tiên từ khi nhập môn, nàng không cần vận công mà khí tức tự động tăng lên.

Mỗi hơi thở...là một bước nhỏ tới cảnh giới chưa từng có tên.

Tựa như, linh khí có linh, tự động được nàng thôn phệ mỗi giây mỗi khắc.

Thiên Nhân Cảm Ứng, thường thì cảm, sau đó thì hòa.

Nhưng nàng đang dẫn.

Dẫn lấy khí cơ của người kia, hòa nó thành một phần đạo vận của chính mình.

Một con đường không có ai mở, một loại tu luyện chưa từng xuất hiện, một thứ tu hành lấy người làm trời.

“Bùi Phàm…”

“Ta không biết ngươi là ai.”

“Nhưng nếu thế gian không có ai sánh được với ngươi…”

“Vậy để ta mượn đạo của ngươi, tìm con đường sánh bước.”

Lăng Thiên Điện.

Đêm khuya, ánh sáng lờ mờ từ thiên tháp phía xa hắt qua cửa sổ đá, phản chiếu lên khuôn mặt uy nghi nhưng đầy lo toan của Phụng Thừa Thiên.

Hắn ngồi lặng trong tĩnh thất, thần niệm lặng lẽ phóng ra, như ngọn gió mỏng lướt qua biển linh khí.

Mỗi ngày, hắn đều âm thầm kiểm tra khí tức của Phụng Lăng Tuyết, không phải vì nghi ngờ, mà vì lòng cha không yên, sau đại nạn phản phệ kia.

Nhưng hôm nay...

Một tia khí tức cực kỳ quái dị khiến sắc mặt Phụng Thừa Thiên chợt biến đổi.

“Đây là…”

“Không phải đạo vận của thiên địa.”

“Càng không phải khí tức của Thiên Linh Căn”

“Một loại cộng hưởng, không thuộc về thế giới này này?”

Hắn lập tức tập trung thần niệm cường hãn từ Tử Phủ Cảnh, cẩn trọng dò sâu hơn, lần theo luồng khí nhè nhẹ từ tiểu viện nơi con gái đang tĩnh tu, xuyên qua từng tầng trận che giấu.

Và rồi

Hắn nhìn thấy.

Phụng Lăng Tuyết đang ngồi thiền giữa đình nghỉ, vẻ mặt an hòa, quanh thân không có linh lực vận chuyển rầm rộ, nhưng lại tỏa ra một tầng khí cơ nhè nhẹ, âm thầm, sâu kín, kỳ lạ đến rợn người.

Không giống bất kỳ dạng tu hành nào trong Thiên Địa

Không có vận khí, không có khẩu quyết, không có khí xoáy tụ linh.

Nhưng lại...có cộng hưởng.

Mỗi hơi thở của nàng giống như được đối ứng từ một lực lượng bên ngoài.

Không phải thiên địa, không phải pháp tắc.

Mà như một ý chí sống nào đó đang thầm đáp lại.

Phụng Thừa Thiên đứng bật dậy.

“Không lẽ... là dị vật ngoài thiên đạo?”

“Không, thứ này không giống tà khí, cũng không phải Ma Vật…”

“Mà là… thuần túy hơn…”

“…nhưng vượt khỏi trật tự.”

Từng nếp nhăn giữa chân mày hắn càng sâu, ánh mắt chớp động như sấm sét lặng lẽ trong trời đêm, hắn tu vi không nói vô địch thiên hạ, những đã đạt đến Tử Phủ, đã lĩnh hội đạo ý từ thiên cơ, siêu phàm nhập thánh, kết nối với thiên địa, ngộ ra pháp tắc, khai mở thần thông.

“Lăng Tuyết chưa từng tiếp xúc với pháp bảo cấm.”

“Cũng không ai trong tông có khí cơ tương tự.”

“Nhưng nếu vậy, thì…”

Hắn nhớ lại buổi sáng hôm đó.

Khi ngọc giản hộ thân tự động phát sáng, truyền tống khẩn cấp nàng về điện.

Vị trí, Trúc Phong.

Thời điểm, gần bình minh.

Tình trạng, thần hồn vỡ nát, nhưng không có dấu hiệu công kích.

“Phản phệ không do ngoại lực…”

“...là do nội cảm.”

“Tức là nàng đã chạm vào một điều gì đó, nằm ngoài khả năng tiếp nhận của chính mình.”

Ánh mắt Phụng Thừa Thiên lúc này lộ ra một tia sợ hãi rất mỏng.

Một người như hắn, đã từng đối đầu với lão tổ Bách Hải Tông, từng đối kháng cả dị thú Nguyên Cổ nơi Tuyệt Linh Vực, nhưng giờ đây, trong lòng hắn lại có một nỗi bất an không tên.

“Chẳng lẽ con gái ta”

“Đã chạm đến thứ mà thiên đạo cũng không muốn nhắc tên?”

Ngay lập tức, hắn hạ lệnh:

“Dư Lạc Hàn!”

Một luồng ánh sáng lóe lên, trưởng lão chấp pháp xuất hiện, khom mình:

“Tông chủ có lệnh?”

“Từ nay, tất cả tin tức liên quan đến Phụng Lăng Tuyết, về tu hành, khí cơ, pháp cảm không được truyền ra ngoài nửa chữ.”

“Đồng thời, cho người theo dõi sát toàn bộ tông môn, nếu có người nào nghi hoặc, lập tức báo cáo. ”

Giữa đêm canh ba.

Sương rơi dày đặc, rừng trúc vắng lặng như c·hết, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích từ xa vọng về.

Trong túp lều đơn sơ nơi tạp dịch phong, Bùi Phàm ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, thân như tượng đá.

Đột nhiên…

Một sợi cảm ứng mờ nhạt, như có như không, khẽ lướt qua tầng da hắn, rồi lập tức biến mất.

Không hàn khí, không sát niệm.

Chỉ là một cái nhìn nhưng sâu đến tận cốt tủy.

Ngay khoảnh khắc ấy

Bùi Phàm mở mắt, không một tia dao động cảm xúc, nhưng trong đáy mắt hắn, một mảng u quang hỗn mang thoáng chớp rồi tan.

“Có người đang tìm.”

“Không phải tầm thường.”

“Khí cơ này bị pháp tắc thiên địa bao phủ, không thuộc về cấp bậc quan sát thông thường.”

Hắn biết rõ, loại quan sát này không đến từ linh thức quét ngang, mà là kiểu truy tung bằng đạo vận, thứ thường chỉ có Tử Phủ Cảnh Giới, các tông chủ, đại nhân vật.

“Là ai…”

“Phụng Thừa Thiên?”

“Hừ, đúng là không dễ qua mắt.”

Không hề chần chừ, Bùi Phàm thu tay, đứng dậy, một luồng khí mỏng tự động lưu chuyển quanh thân, đứt toàn bộ liên hệ với linh khí xung quanh.

Hắn không thi triển pháp thuật, càng không dùng độn pháp.

Chỉ là dời bước vào bóng đêm, nhưng khi bóng hắn khuất sau tảng đá

Tất cả khí cơ nơi hắn từng ngồi, lập tức hóa trống rỗng.

Không có khí tức, không có linh vận, không một tia sót lại.

Tựa như người ấy chưa từng tồn tại.

Dưới một gốc tùng già nơi rìa núi.

Bùi Phàm mở ra một khe đất nhỏ, phía dưới là một lối đi chật hẹp do chính tay hắn âm thầm đào mấy tháng qua.

Lối đi dẫn đến một hốc núi cạn, nằm sát khe suối ngầm, kín đáo, ẩm ướt, không có linh khí, nhưng lại là nơi lý tưởng để giấu mình khỏi tất cả thiên địa cảm ứng.

Hắn không ngồi ngay xuống.

Mà lấy ra một viên đá đen xám, vẽ một vòng pháp trận mờ.

Không để ẩn mình.

Mà để phản chấn lại đạo vận, khiến bất kỳ kẻ nào tìm theo khí cơ đều bị lạc hướng, hoặc nhìn thấy những hình ảnh giả dựng sẵn, một Bùi Phàm khác đang ngủ yên trong căn phòng cũ.

“Từ giờ không còn ai được cảm ứng ta.”

“Không thiên đạo.”

“Không Phụng Thừa Thiên.”

“Càng không Phụng Lăng Tuyết.”

Hắn lặng lẽ ngồi xuống, tay kết thủ ấn.

Linh hồn chìm vào trạng thái tĩnh như vực sâu.

Hắn không còn tu luyện theo cách thông thường.

Mà là đang ngủ đông, linh vận giam mình trong Hỗn Độn Vô Tướng, biến mất khỏi tất cả cảm ứng, như một mảnh đá chìm đáy hồ.

Cùng lúc đó tại Lăng Thiên Điện.

Phụng Thừa Thiên ngồi giữa điện, thần niệm vừa rút về, ánh mắt khẽ nhíu.

“Lạ…”

“Rõ ràng còn cảm ứng được một tia khí tức mơ hồ nơi tạp dịch”

“Vậy mà trong khoảnh khắc toàn bộ bị cắt đứt.”

“Không phải ẩn giấu…”

“Mà là hoàn toàn không tồn tại?”

Hắn lặng lẽ nâng chén trà, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống.

Ánh mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói:

“Chuyện này…”

“Đã không còn là chuyện của một đệ tử tạp dịch nữa.”

Chương 26: Quan Tưởng