Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Bùi Phàm Ta, Cam Nguyện Dưới Trướng

Chương 32: Bùi Phàm Ta, Cam Nguyện Dưới Trướng


Gió đêm lặng lẽ lướt qua mặt hồ trong suốt của Thanh Huyền Đài, từng đợt sóng nhỏ lan ra thành vòng, phản chiếu ánh trăng bạc lạnh và bóng người bất động. Bầu trời không mây, ánh sáng trắng phủ xuống từng cánh thông cổ xưa, tạo nên một bức tranh tịch mịch mang theo cảm giác không thuộc về thế gian.

Trong đình đá cổ, Bùi Phàm vẫn đứng thẳng người, hắn không tránh né cũng không phản ứng cứng rắn trước lời chất vấn lạnh như băng của Phụng Thừa Thiên, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng không còn lạnh lùng như ban đầu.

Qua một hồi trầm mặc, hắn khẽ cúi đầu, giọng nói chậm rãi vang lên, mang theo một thứ trầm ổn khiến người khác không thể xen vào:

“Ta biết, ngài có quyền nghi ngờ, bởi vì tất cả dấu vết đều chỉ thẳng về ta.”

Một câu mở đầu, không phản bác.

Không phủ nhận.

Chỉ đơn giản là thừa nhận, không phải lỗi, mà là mối liên hệ không thể cắt đứt.

Phụng Lăng Tuyết khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia ngỡ ngàng, nàng vốn cho rằng hắn sẽ chọn cách im lặng đến cùng như mọi lần, không hé răng nói nữa lời, nhưng lần này hắn lại lên tiếng.

Bùi Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Thừa Thiên, giọng hắn không quá cao, nhưng rõ ràng từng chữ, không mang theo khí thế mà chỉ là một loại chân thành khó gọi tên:

“Ngày đó, ta không cố ý xâm nhập Hàn Ngọc Phong.

Mà là ta bị ép phải vào.”

“Ta muốn xâm nhập vào mạng lưới ngầm của tông môn.

Từ trong đó tìm kiếm tài nguyên và tin tức giúp cho bản thân an toàn, phát triển hơn.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Ngài nghĩ một tạp dịch có thể dễ dàng vượt qua pháp giới hộ phong của một ngọn linh phong cấp cấm sao?

Ta không thể, nhưng có thứ gì đó trong người ta đã làm được điều đó thay ta.”

Lời nói ấy, không ai có thể coi là dối trá.

Bởi vì bất kỳ ai chứng kiến những gì xảy ra trên Thánh Quang Tràng cũng hiểu, Bùi Phàm không thể dùng tu sĩ để hình dung nữa.

Cả thiên đạo né tránh hắn, Thủy Tổ Quang Trụ tự nghiêng về hắn.

Vậy thì việc một pháp giới hộ phong tự động mở ra khi hắn đến gần, chẳng phải quá khó hiểu.

Phụng Thừa Thiên không phản ứng, nhưng đôi mắt vốn lạnh như băng lại khẽ nheo lại, tia sáng lóe lên như đang cân nhắc điều gì trong lòng.

Bùi Phàm tiếp tục nói, ánh mắt lúc này khẽ chuyển sang Phụng Lăng Tuyết, hắn không hề né tránh, không kiêu ngạo, chỉ là muốn nói rõ.

“Ta chưa từng có ý hại nàng.”

“Lúc đó nàng tự động vào cơ thể ta, sau đó bỗng nhiên phản phệ, ta cũng có ý định cứu nàng, nhưng trên người nàng linh phù lại truyền tống đi"

Phụng Lăng Tuyết run nhẹ, nàng nhớ rõ, trong khoảnh khắc cuối cùng khi hồn phách nàng như tro bụi bị gió cuốn đi, có một bàn tay vô hình từ trong bóng tối kéo nàng trở lại.

Bùi Phàm cúi đầu.

“Ngài có thể cho rằng ta xâm nhập.

Ngài có thể cho rằng ta gián tiếp gây ra chuyện đó.”

“Nhưng có một điều ta muốn ngài biết”

“Nếu lúc ở Tối Huyệt Cổ Lâm ta không có mặt ở đó thì Phụng Lăng Tuyết, đã không còn tồn tại.”

Không có ai lên tiếng, cả Phụng Thừa Thiên lẫn Phụng Lăng Tuyết đều đứng lặng như đá.

Gió đêm vẫn lướt qua đình cổ, khiến rèm ngọc bay nhẹ, chạm vào nhau kêu leng keng như chuông sứt.

Qua một lúc lâu, giọng Phụng Thừa Thiên mới chậm rãi vang lên, lạnh như tuyết đầu đông:

“Nếu ta tra ra ngươi có bất kỳ ác tâm nào với Lăng Tuyết…”

“Dù ngươi là ai, dù ngươi bước ra từ đâu

Ta, cũng sẽ khiến ngươi đoạn tuyệt đạo mệnh.”

Bùi Phàm không đáp, chỉ im lặng cúi đầu.

Không phải khuất phục, cũng không phải thừa nhận.

Mà là một loại cam kết không cần lời thề.

Phụng Lăng Tuyết nhẹ giọng:

“Phụ thân...”

Phụng Thừa Thiên không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt. “Ta biết.”

Gió đêm lùa qua mái đình, mang theo mùi linh hương nhàn nhạt từ hồ bên dưới, Bùi Phàm khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Phụng Thừa Thiên, ánh nhìn không mang vẻ khiêu khích hay cầu cạnh, chỉ có sự bình tĩnh đã thấm sâu vào tận cốt tuỷ.

Hắn chắp tay, cúi người thật sâu, lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian từ khi bước vào Lăng Thiên Tông, Bùi Phàm chủ động.

Giọng hắn trầm ổn, rõ ràng từng chữ:

“Bùi Phàm ta… nguyện tự thân quy phục, xin được đi theo dưới trướng tông chủ.”

Câu nói vừa ra, cả trời đất như lặng đi trong chớp mắt.

Phụng Thừa Thiên hơi híp mắt, trong ánh nhìn lộ ra một tia kinh ngạc hiếm có, với thân phận của hắn, đã gặp qua vô số thiên tài, kẻ tự nguyện muốn theo hắn nhiều không kể xiết, nhưng không ai trong số đó là loại người như Bùi Phàm.

Một kẻ mà hắn không nhìn thấu, một kẻ mà ngay cả thiên đạo cũng không dám dò xét, một kẻ có thể khiến cả Thủy Tổ Quang Trụ nghiêng mình.

Vậy mà giờ đây, lại cúi đầu trước hắn, xin được theo sau làm người dưới trướng.

Phụng Lăng Tuyết giật mình, quay sang nhìn Bùi Phàm, ánh mắt khó tin, nàng không hiểu vì sao?

Ngươi không cần phải cúi đầu, ngươi không cần phải dựa vào ai, ngươi rõ ràng có thể đi con đường của riêng mình.

Thế nhưng, người kia vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay, không một chút miễn cưỡng, không mang vẻ buộc phải, mà là… tự nhiên, yên lặng, kiên định.

Phụng Thừa Thiên trầm mặc rất lâu.

Lâu đến mức linh khí quanh núi bắt đầu ngưng tụ thành sương trắng dưới chân.

Cuối cùng, hắn hỏi, giọng trầm như sấm xa:

“Ngươi thật sự muốn theo ta?”

“Biết rõ ta từng nghi ngờ ngươi, biết rõ ta có thể bất cứ lúc nào cũng trở mặt với ngươi.”

“Ngươi vẫn muốn đi theo?”

Bùi Phàm đáp, giọng vững như đá tạc: “Chính vì biết, nên mới càng muốn.”

“Ngài là người duy nhất trong tông có quyền, có tâm, có tầm.

Muốn giữ vững đại thế, dám đứng trên mọi phe phái.”

“Ta không thích tranh giành, cũng không quen làm khách qua đường.”

“Nếu không thể đứng ngoài, vậy thì ta chọn đứng phía sau người đủ tư cách làm chủ cục diện.”

Phụng Thừa Thiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không còn nghiêm khắc, mà là đang đánh giá lại toàn bộ con người trước mắt mình.

Không phải với ánh mắt của một tông chủ.

Mà là của một người đứng đầu đang nhìn người kế cận.

Hắn quay người đi, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng tròn trên đỉnh trời, khẽ nói:

“Ngươi không phải người đơn giản, ta càng không thể yên tâm để ngươi ở sau lưng.”

“Ngươi xin theo ta, không phải là hạ mình.

Mà là tự chọn gông xiềng cho chính ngươi.”

“Ngươi biết điều đó?”

Bùi Phàm đáp, thanh âm dứt khoát:

“Biết.”

“Nhưng ta chọn.”

Phụng Thừa Thiên khẽ cười, nụ cười khó thấy, mỏng như sương, mà sắc như đao:

“Tốt.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta.”

“Thân phận vẫn là ngoại môn đệ tử, nhưng bất kỳ ai muốn động đến ngươi, phải hỏi qua ta.”

“Còn ngươi ta sẽ cho ngươi quyền, cho ngươi tài nguyên, cho ngươi cơ hội.”

“Nhưng cũng đừng quên, một khi đã chọn theo ta thì sống hay c·hết, vinh hay nhục, đều không còn là chuyện của một mình ngươi nữa.”

Gió thổi mạnh qua núi, tiếng chuông đá treo trên mái đình khẽ ngân vang.

Một lời đồng thuận, một quan hệ mới.

Không phải thầy trò, không phải chủ tớ.

Mà là một thỏa thuận của những kẻ đàn ông, cùng nhau đánh cược vận mệnh.

Phụng Lăng Tuyết đứng bên cạnh, đôi mắt lấp lánh, nhìn người vừa cúi đầu trước phụ thân mình.

Nàng không biết vì sao hắn làm vậy, nhưng trong lòng nàng hiểu, từ giờ phút này trở đi, Bùi Phàm sẽ không còn là kẻ ngoài cuộc trong Lăng Thiên Tông.

Hắn đã bước vào dòng chảy ngầm, nơi tranh đoạt và dối trá quẩn quanh dưới lớp vỏ đạo tông.

Và nếu có một ngày gió nổi, hắn sẽ là người xoay chuyển càn khôn.

Chương 32: Bùi Phàm Ta, Cam Nguyện Dưới Trướng