Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Chênh Lệch

Chương 35: Chênh Lệch


Gió thổi nhẹ trên đỉnh Ngọc Vân Phong.

Trong bóng tối mịt mùng, đình đá nơi trung tâm trận pháp tỏa ra từng đợt sóng linh khí kỳ quái, méo mó, u trầm.

Trận pháp đã khởi.

Bạch trưởng lão tay bấm quyết ẩn, mười sáu đệ tử nội môn đã vào vị trí, ánh mắt lạnh băng, sẵn sàng đánh g·iết.

Tống Lạc Hàn, khách khanh của Bách Hải Tông, tay vuốt nhẹ Thiết Cốt Phi Châm, thấp giọng:

“Hắn đến.”

Quả nhiên, phía ngoài rừng trúc, một bóng xám nhẹ nhàng hiện ra giữa sương đêm.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, chiếu vào Bùi Phàm, y phục đơn sơ, không linh bảo hộ thân, không cờ hiệu tông môn, chỉ có ánh mắt như phản lại toàn bộ thiên địa.

“Bùi Phàm!” Một tiếng quát vang lên.

Tống Lạc Hàn giương châm, Bạch trưởng lão nhếch môi:

“Vào sâu thêm ba bước, là ngươi c·hết.”

Bùi Phàm không đáp. hắn chậm rãi bước tới.

Một bước gió ngừng.

Hai bước linh khí quanh trận rung nhẹ.

Đến bước thứ ba, không có sát trận bộc phát.

Chỉ có một tầng ánh sáng mỏng lan ra từ dưới chân hắn, như sóng nước tỏa vào không gian, ép linh khí trong trận phải lùi lại nửa trượng.

Bạch trưởng lão biến sắc:

“Hắn… phá được cảm ứng ngoại trận?”

“Không thể nào! Vạn Ảnh Trận không phải để ngươi phá bằng tu vi!”

Bùi Phàm dừng lại, hắn không nói lý, không hỏi nguyên.

Chỉ nói đúng một câu:

“Trận pháp này là của các ngươi?”

“Được.”

“Vậy để thiên địa trong ta, nuốt lấy thiên địa của các ngươi.”

ẦM!!!

Không cần vung tay, không cần ấn quyết.

Chỉ trong khoảnh khắc, thế giới đan điền trong người Bùi Phàm tự động mở rộng.

Một tia Hỗn Độn Khí xám tím từ giữa đạo cơ phóng thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, xuyên qua hư không, hoà nhập vào linh khí trời đất quanh Ngọc Vân Phong.

Trước mắt tất cả mọi người, một làn sóng vô hình bắt đầu lan rộng từ dưới chân hắn, như hư ảnh một vũ trụ cổ xưa đang xoay tròn trong bóng tối.

Trận pháp bắt đầu biến dạng.

Vốn là một kết cấu hỗn hợp dùng để mê loạn thần hồn và dẫn sát chiêu, Vạn Ảnh Trận cần một trung tâm ổn định, làm lõi điều khiển.

Nhưng giờ đây, linh khí trong thiên địa bị trật hướng.

Chúng không nghe lệnh của trận chủ.

Chúng đang hướng về phía Bùi Phàm.

Tống Lạc Hàn sắc mặt trắng bệch:

“Không phải hắn phá trận.”

“Mà là thiên địa hắn mang theo, mạnh hơn thiên địa trận pháp dựa vào.”

Bạch trưởng lão cắn răng, quát lớn:

“Chém!”

Mười sáu đệ tử nội môn đồng loạt lao ra!

Kiếm khí gào thét, linh hỏa cuộn trào, pháp trận phụ mở, sát khí ngưng tụ như biển.

Nhưng ngay khi sát chiêu chạm đến vòng ánh sáng quanh thân Bùi Phàm…

ẦM!!!

Tất cả tan rã.

Mà là tan thành linh khí.

Bùi Phàm không lùi một bước.

Chỉ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra.

“Vạn vật đều là khí.

Thiên địa trong ta, không bài xích bất kỳ đạo nào.

Nhưng nếu muốn sát ta, thì khí ấy, sẽ thuộc về ta.”

Từng sợi linh khí bị dẫn ngược lại, chảy vào đan điền Bùi Phàm.

Hắn không hấp thu như tu sĩ thông thường.

Mà là, dẫn nó nhập vào thế giới nội thể.

Tống Lạc Hàn hoảng hốt:

“Dừng! Lui lại!”

Nhưng quá muộn, mười sáu đệ tử bị rút cạn pháp lực trong vòng ba hơi thở, ngã rạp xuống đất, như bị hút khô nguyên khí.

Bạch trưởng lão gầm lên:

“Ngươi là ma?!”

“Ngươi hút khí, nuốt pháp, phá trời, ngươi là nghịch đạo!”

Bùi Phàm mở mắt, ánh mắt hắn không có giận.

Cũng không có sát ý, chỉ có đạo vận mơ hồ như thiên địa khởi nguyên.

“Ta không nghịch đạo.”

“Ta chỉ có, đạo của riêng ta.”

Bùi Phàm đứng giữa đỉnh phong, tay không binh khí, không hộ pháp.

Chỉ có một vòng khí hỗn độn xám tím như sương mờ, lặng lẽ xoay quanh thân.

Mỗi vòng xoay, đất dưới chân hắn rạn nứt.

Mỗi hơi thở, linh khí thiên địa đều rút về.

Không theo hắn? Vô ích.

Bởi vì thiên địa, đã nhận hắn làm trụ tâm.

Bên kia.

Bạch trưởng lão toàn thân chấn động.

Mười sáu đệ tử nội môn đã ngã quỵ, khí hải cạn khô, mạch pháp vỡ vụn.

Có kẻ khóc không thành tiếng, có người nôn ra máu, đạo tâm sụp đổ tại chỗ.

Không phải vì bị t·ấn c·ông.

Mà là vì, chênh lệch quá lớn.

Tống Lạc Hàn run tay nắm chặt phi châm, nhưng ngón tay co rút, máu chảy thành từng sợi, hắn là trưởng lão của Bách Hải Tông, tu luyện hơn 800 năm, từng chiến tử 13 tên nguyên đan địch thủ.

Nhưng giờ đây…

Chỉ nhìn một lần vào đôi mắt Bùi Phàm…

Là tựa như nhìn vào đáy vũ trụ.

Bạch trưởng lão rống lớn:

“Ngươi không phải Trúc Cơ!”

“Ngươi là gì?!”

“Ngươi dựa vào đâu phá được trận pháp của Bách Hải Tông?!”

“Dựa vào đâu, hút khô nguyên khí mà không gây phản phệ?!”

Bùi Phàm khẽ nghiêng đầu, hắn bước một bước về phía Bạch trưởng lão.

ẦM.

Cả quảng trường rung lên, không phải vì lực chân.

Mà là vì thiên địa đang nhún mình theo bước chân hắn.

Một người, một thế giới.

Hắn bình thản nói:

“Ngươi dùng linh khí ngoài thân, bày trận.

Nhưng khí có nguồn, nên trận có hạn.”

“Còn ta, dùng khí sinh ra từ thân thể.

Trận không thể hút, không thể khóa, không thể đảo nghịch.”

“Không phải vì ta mạnh hơn các ngươi.”

“Mà vì các ngươi, chưa từng hiểu thế giới của ta là gì.”

Bạch trưởng lão siết răng:

“Ngươi là ma! Là dị loại! Là nghịch đạo…”

ẦM!!!

Hắn chưa dứt câu, một cơn gió nhẹ lướt qua.

Là gió từ thiên địa đan điền của Bùi Phàm tỏa ra.

Chỉ một tia, linh lực trong người Bạch trưởng lão nghịch chuyển.

Máu đen phun ra từ bảy khiếu.

Chỉ là khí của thế giới hắn mang theo, không cho phép ngươi tồn tại như cũ.

Tống Lạc Hàn gào lên, thi triển bí pháp, dùng linh hồn tế mạng, triệu hồi pháp thân Bách Hải Cốt Ảnh cao mười trượng, một tượng nhân bằng xương, tay cầm đao linh hồn.

Một đao chém xuống Bùi Phàm.

Bùi Phàm không động, chỉ khẽ nâng tay.

Ngay khoảnh khắc ấy, thiên địa trong thân hắn tự động sinh ra một bức đạo màn.

Không phải pháp trận, không phải hộ pháp.

Mà là một lớp khí lưu hội tụ bởi đạo cơ bản thể, như sợi tơ đan thành.

Đao chém xuống.

Tan.

Không vang tiếng, chỉ hư vô hóa.

Bùi Phàm nhẹ giọng:

“Đây là chênh lệch.”

“Không phải vì ta mạnh hơn.

Mà vì ta đã không còn nằm trong giới hạn mà các ngươi hiểu là tu sĩ.”

“Ta không cần phá trận.”

“Vì trận các ngươi dựa vào không thuộc về thế giới của ta.”

Gió đêm vẫn lạnh, nhưng trên Ngọc Vân Phong, không ai còn cảm thấy được hơi thở của thiên nhiên.

Mùi máu, linh khí vỡ vụn, và sự im lặng của xác người tạo nên một thứ áp lực khác, như có một cõi u minh vừa bước qua nơi này.

Giữa đỉnh phong, Bùi Phàm đứng yên, ánh mắt lặng như gió ngừng, từng bước chân dẫm trên nền đá thấm máu mà không để lại dấu vết.

Một bước, một thiên địa.

Tưởng rằng trận đã xong, người đã lui.

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng vỗ tay nhàn nhạt vang lên.

Từ giữa màn sương, Bạch trưởng lão, vốn đã b·ị đ·ánh trọng thương, lại đứng thẳng người dậy, thần sắc không hề suy yếu như ban nãy, ánh mắt thâm hiểm như rắn độc phục suốt mùa đông.

“Bùi Phàm.”

“Ngươi thật đáng khen.”

“Đáng tiếc, ngươi đã quá xem thường bọn ta.”

Bùi Phàm khẽ xoay người, ánh mắt hắn không dao động.

Chỉ nói một câu:

“Ngươi đang giữ một lá cờ cuối?”

Bạch trưởng lão cười nhẹ:

“Không phải một.”

“Mà là cả một trận, ta đặt từ ba mươi năm trước.”

Hắn giơ tay, một đạo ngọc phù vỡ nát.

Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng, mười bóng áo đen lao tới, khí tức tà dị, thân mặc trang phục Lăng Thiên Tông nhưng mi tâm hiện rõ từng chữ cổ tà ngữ.

Tử Cấm Ma Tử.

Bạch trưởng lão cười lạnh:

“Từ lúc ta kết giao Bách Hải Tông, đã bắt đầu cấy họ vào Lăng Thiên Tông.”

“Không để t·ấn c·ông.”

“Mà để có ngày như hôm nay dùng ngươi, tế giới!”

ẦM!!!

Mười Ma Tử rơi xuống đất, đứng thành thế đại trận, miệng đồng loạt tụ chú, máu đen tuôn từ cổ, tạo nên Phong Giới Chi Ấn, một loại đại cấm pháp đã tuyệt truyền hơn tám trăm năm.

Trên trời, từng đạo phù văn lớn như dải ngân hà xoay tròn, khí tức ép xuống khiến linh khí cả một vùng bị đóng băng.

Mục tiêu Không phải g·iết.

Mà là phong thiên địa đan điền của Bùi Phàm.

Bùi Phàm nhắm mắt một khắc, Nguyên Nhãn trong đạo cơ chấn động.

Không phải vì sợ, mà là vì lần đầu tiên, có kẻ dám dùng cấm pháp toàn tông chỉ để phong một người.

Bạch trưởng lão hét lớn:

“Ngươi mang theo một thế giới?”

“Vậy hôm nay, ta phong cả thế giới đó.”

ẦM! ẦM! ẦM!

Mười luồng phong xích cắm xuống đất, từng sợi ánh sáng đen ngòm bắt đầu kéo thẳng vào giữa ngực Bùi Phàm.

Không hề t·ấn c·ông thân thể.

Chúng xuyên thẳng vào đan điền, cố gắng khóa lấy thế giới Hỗn Độn bên trong.

Cả thế giới hắn mang theo, rung chuyển dữ dội.

Lần đầu tiên, hắn thấy được, có thứ có thể bóp nghẹt đạo cơ.

Tất cả là do.

“Phong Giới Chi Sát, dùng máu sống của tử cấm, khóa đạo thai chưa viên mãn.”

Nhưng…

Ngay khoảnh khắc mười sợi phong xích sắp khóa chặt đạo tâm…

Bùi Phàm mở mắt.

“Các ngươi tưởng đây là thế giới chưa hoàn tất?”

“Nhưng các ngươi quên mất.”

Thế giới của ta, vốn không đi theo định nghĩa của các ngươi.

ẦM!!!

Trong đan điền, Hỗn Độn Khí tầng mười đột nhiên nghịch chuyển.

Đạo cơ rung lên, Nguyên Nhãn mở toàn phần, ánh sáng tím xám bắn thẳng ra ngoài thân thể, hóa thành một vòng đạo giới nghịch thiên, nuốt sạch toàn bộ phong xích trước khi chúng chạm vào tâm giới.

Trên trời, phong trận nứt.

Mười Ma Tử, toàn bộ thân thể b·ốc c·háy, máu tươi hóa khói tím, nguyên thần kêu gào nhưng không thể phản kháng.

Thế giới Bùi Phàm mang theo, không chỉ không bị phong, mà còn phản phệ!

Bạch trưởng lão sững sờ.

“Không thể nào…”

“Trận này… là do tổ đạo Bách Hải Tông đích thân truyền xuống…”

“Ngươi đã làm gì?!”

Bùi Phàm ngẩng đầu, chỉ một câu đơn giản, cuồng vọng đến cực điểm:

“Ta là thiên địa.”

“Ngươi không thể phong ta.”

“Bởi vì, không có đạo nào đủ lớn để làm gông xiềng cho đạo ta.”

Chương 35: Chênh Lệch