Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 36: Thanh Trừ
Bạch trưởng lão thổ huyết quỳ rạp trên nền đá nứt vỡ của Ngọc Vân Phong.
Toàn thân hắn run lên từng đợt, đạo cơ đã vỡ, thần hồn bất ổn, không còn chút uy nghiêm của trưởng lão nội môn.
Mười ma tử cấm đ·ã c·hết.
Phong Giới Chi Sát phản phệ.
Thế giới trong người Bùi Phàm, không những chưa bị phong, mà còn nuốt trọn tất cả phản kích.
Giờ đây, thiên địa yên lặng, chỉ còn hắn Bùi Phàm, bước từng bước về phía Bạch trưởng lão.
Không nhanh, nhưng không ai ngăn nổi.
“Ngươi cấu kết ngoại tông.”
“Ý đồ phản nghịch.”
“Bày sát trận phong đạo trong tông môn.”
“Tội này, đáng trấn đạo ba trăm năm, sau đó tự đoạn thần hồn.”
Bùi Phàm giơ tay, một đạo ấn quyết ngưng tụ từ Hỗn Độn Thể, đạo vận hóa thành xiềng xích mờ ảo, quấn thẳng về phía Bạch trưởng lão.
Chỉ chờ một khắc, là lão bị thu vào đạo giới, trấn phong trong thiên địa hắn tự lập.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thở dài như sấm ngầm vang lên giữa không trung.
“Đủ rồi.”
“Chuyện này nên dừng lại.”
ẦM!!!
Một luồng ánh sáng đen trầm trầm giáng xuống giữa trời đất.
Một bàn tay ẩn hiện như từ giữa tầng trời thứ bảy chụp xuống, không nhằm vào Bùi Phàm, mà ngăn đạo ấn của hắn giữa không trung.
Pháp tắc chấn động, thiên địa nội thể khẽ co lại.
Một giọng nói vang vọng qua linh khí:
“Đệ tử thì vẫn là đệ tử.”
“Cho dù lập nên thế giới, tu ra thiên đạo, cũng không có quyền xử trưởng lão.”
“Nếu để ngươi hành động hôm nay, thì ngày mai ai còn dám đứng trong tông môn?”
Từ trên trời, một đạo ánh sáng hạ xuống, không phải phi hành, không phải độn quang.
Là thiên địa tự động tách ra nhường bước.
Một người áo xanh ngọc, tóc dài buộc cao, ánh mắt sâu thẳm như biển, đứng giữa hai người.
Sau lưng hắn, một đạo phủ ảnh lơ lửng, khí tức mênh mông như sao trời chuyển động.
Tử Phủ Cảnh.
Thái Thượng Trưởng Lão, Lâm Chiêu Viễn.
Người từng trấn giữ Huyền Phong Trì, nay đã bế quan hơn hai mươi năm, không can dự sự vụ nội môn.
Hắn đột ngột xuất hiện, chỉ để ngăn Bùi Phàm ra tay với Bạch trưởng lão.
Cả Ngọc Vân Phong chìm vào yên lặng.
Ánh mắt bao người dao động, không ai ngờ, Bùi Phàm vừa định trấn người, đã lập tức bị Tử Phủ đại năng ép dừng.
Bùi Phàm đứng thẳng người, ánh mắt không giận, không bối rối.
Chỉ bình thản hỏi:
“Ngài muốn ngăn ta?”
Lâm Chiêu Viễn đáp:
“Không phải ngăn.”
“Là nhắc quyền định tội, không nằm ở ngươi.”
“Nếu ngươi vượt quyền hôm nay, chẳng khác gì chính ngươi cũng đang phản đạo.”
Ánh mắt hai người giao nhau.
Một bên là đạo giới sơ thành, một bên là Tử Phủ vững như thiên mệnh.
Trên đỉnh Ngọc Vân Phong, một trụ sáng đen thẩm vẫn lơ lửng giữa trời.
Lâm Chiêu Viễn đứng giữa hư không, bàn tay giơ ra ngăn đạo ấn của Bùi Phàm, pháp tắc vờn quanh thân như những dòng chảy thần thánh, tượng trưng cho uy nghiêm của Tử Phủ.
Dưới chân hắn, Bạch trưởng lão quỳ gối trong máu, thần hồn yếu ớt như ngọn lửa trước gió.
Phía đối diện, Bùi Phàm đứng yên, hắn không lùi, cũng không tiến.
Chỉ lặng lẽ giữ đạo giới đang mở nửa vòng sau lưng, từng lớp khí hỗn độn tụ thành xoáy, giống như thiên địa đang chờ phán xét.
Một luồng khí trầm trầm đổ xuống.
Tầng mây trên bầu trời bị xé rách thành hai nửa.
Một thân ảnh áo bào vàng tím xuất hiện giữa vầng dương chói rọi, bước từng bước từ trời xuống đất, khí tức không cường bạo, nhưng ép đến mức linh hồn toàn bộ Ngọc Vân Phong phải cúi đầu.
Phụng Thừa Thiên.
Tông chủ Lăng Thiên Tông.
“Trầm Hàn sư huynh bế quan chưa từng xuất thế hai mươi năm.”
“Không ngờ hôm nay, lại vì một kẻ phản nghịch, bước ra ngăn tay một hậu bối trấn đạo?”
Lâm Chiêu Viễn khẽ nhíu mày:
“Phụng sư đệ cũng đến thật nhanh.”
“Chuyện hôm nay, ngươi biết nên dừng ở đâu.”
“Một đệ tử, cho dù tài thông thiên, cũng không thể thay quyền tông môn.”
Phụng Thừa Thiên không đáp, chỉ quay đầu nhìn Bùi Phàm.
Ánh mắt hắn sắc như kiếm, nhưng bên dưới lại là một tầng sâu như đang dò xét thiên địa trong thân một kẻ không ai nhìn thấu.
Sau đó hắn mỉm cười nhạt.
“Ngươi muốn trấn phong hắn?”
“Đúng.” Bùi Phàm đáp không do dự.
“Vậy ta hỏi ngươi…” ánh mắt Phụng Thừa Thiên quét qua toàn trận.
“Với một tên trưởng lão phản đạo, bắt tay ngoại tông, s·át h·ại đồng môn, bày phong trận trong tông, chém đệ tử nội môn”
“Nếu không trấn, thì để hắn tiếp tục ngồi đó mà dạy người?”
Không khí dao động dữ dội.
Lâm Chiêu Viễn hít sâu một hơi:
“Tội hay không, phải do tông chủ và chấp pháp điện xét.”
“Bùi Phàm chưa từng qua đạo khảo, chưa đăng môn chính thức.”
“Lại dùng lực lượng không thuộc pháp lộ của tông, cưỡng ép trấn trưởng lão.”
“Đây là phá giới.”
Phụng Thừa Thiên gật đầu.
“Đúng, là phá giới.”
“Nhưng không phải Bùi Phàm phá.”
“Là Bạch trưởng lão, phá trước.”
“Hắn cấu kết ngoại tông, chính là đem tông pháp rao cho người ngoài.”
ẦM!!!
Lời vừa dứt, khí tức trên người Phụng Thừa Thiên thay đổi, không còn là tông chủ bình lặng.
Mà là đế vương trên ngai cao.
“Từ hôm nay, Bùi Phàm dưới danh nghĩa của ta, hành sự thay mặt tông chủ, trong phạm vi nội môn.”
“Bất kỳ ai ngăn trở, đều chống lại ý ta.”
“Dù là Tử Phủ.”
Lâm Chiêu Viễn giật mình, một khắc sau, hắn không nói thêm.
Chỉ thu tay, xoay người:
“Đạo lộ không còn đồng hành.”
“Hy vọng, ngươi đã chọn đúng người.”
Hắn biến mất giữa tầng mây tan.
Phụng Thừa Thiên đứng yên, lặng nhìn thiên không vài hơi thở.
Sau đó quay lại nhìn Bùi Phàm.
“Ngươi còn chờ gì?”
Bùi Phàm khẽ chắp tay, ấn quyết hoàn tất.
ẦM!!!
Đạo giới mở toàn phần, Bạch trưởng lão bị trấn phong, kéo thẳng vào trong không gian hỗn độn, khóa dưới tầng thứ sáu, thiên đạo không dò tới.
Bùi Phàm không chỉ thắng một trận, mà đã bước một chân, vào quyền cục cao nhất của Lăng Thiên Tông.
Phụng Thừa Thiên, đã chọn đặt hắn bên mình.
Ba ngày sau, trời mưa nhẹ trên đỉnh Lăng Thiên Điện.
Từ tầng cao nhất, nơi linh nhãn hội tụ thiên địa, ánh sáng trầm tĩnh phủ xuống những bậc đá phủ rêu, nhưng trong lòng cả tông môn, là một hồi phong ba sắp sửa càn quét.
Phụng Thừa Thiên ngồi một mình trong Điện Huyền Thiên, yên lặng nhìn bản đồ linh mạch khắc ngọc treo giữa chính điện.
Trên đó, mười ba điểm đỏ nhàn nhạt phát sáng, là nơi trọng điểm do phe Bạch trưởng lão nắm giữ, bao gồm:
Ba ngọn linh phong phụ trách luyện dược, vận chuyển tài nguyên.
Hai trung tâm phân phối nhiệm vụ nội môn.
Bốn phòng pháp bảo, có chấp sự thân tín lâu năm, và bốn đường dây ngầm liên lạc với ngoại tông, đặc biệt là Bách Hải Tông.
Phụng Thừa Thiên vuốt nhẹ ngọc giản truyền lệnh, ánh mắt lạnh như băng sâu đáy vực.
“Một đám mọc rễ quá sâu, đã đến lúc nhổ sạch.”
ẦM!!!
Chỉ một câu nói, toàn bộ tầng trời phía trên Lăng Thiên Tông run lên một nhịp.
Mệnh lệnh tối cao được truyền qua Thập Tông Ấn, toàn bộ các phong chủ, trưởng lão chấp pháp, hộ điện, thậm chí cả đội nội thị đều nhận được một chỉ dụ duy nhất:
“Thanh trừng toàn bộ hệ thống do Bạch Trường lão kiểm soát.”
“Truy bắt toàn bộ người liên quan đến vụ phản đạo Ngọc Vân Phong.”
“Không phân tu vi, không kể thân phận, kháng lệnh xử tử tại chỗ.”
Lệnh vừa ban xuống, đệ tử khắp tông môn chấn động.
Trong vòng một canh giờ, mười bảy chấp sự b·ị b·ắt giữ, năm trưởng lão cấp thấp bị cách chức, giam linh đài.
Hơn ba trăm đệ tử nội môn bị giam giữ để tra xét thần hồn.
Tất cả các trận pháp phụ được kích hoạt.
Truy linh trận, Tàng Huyết đồ, Hồn Mạch khóa…
Lăng Thiên Tông từ yên bình thành chiến địa.
Tại điện giam Linh Hư:
Một nam tử áo đen bị ép quỳ dưới sàn, máu nhỏ giọt từ trán xuống miệng.
“Ta chỉ là truyền tin, không biết gì…”
“Tha ta, ta là người của Phong Trì Phong…”
“A!”
Một chưởng ấn đánh thẳng vào tâm hồn hải, khiến hắn lập tức ngất lịm.
Chấp pháp điện không hỏi nhiều, chỉ hành lệnh.
Phía xa, Bùi Phàm lặng lẽ đứng trên một đài đá ẩn bên Thần Cơ Phong.
Hắn nhìn xuống, thấy từng nhóm đệ tử bị áp giải, từng chấp sự gào khóc.
Không phải bi thương, chỉ là lặng lẽ nghĩ:
“Thanh trừng là cần thiết.”
“Nhưng nếu chỉ diệt người mà không trừ được ý, vậy thì sau này, kẻ phản đạo sẽ lại mọc lên.”
Phụng Thừa Thiên đứng phía trước hắn, chắp tay sau lưng.
“Ta không g·iết sạch bọn chúng.”
“Nhưng sẽ khiến tất cả hiểu, tông môn này, từ nay trở đi, không có đất cho kẻ hai lòng.”
“Kẻ nào còn mang ý phục thù thì cứ đến.”