Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 38: Tông Môn Luận Đạo
Lăng Thiên Quảng Trường.
Không khí trang nghiêm, mười hai tiếng chuông vừa dứt, gió cũng như ngừng thổi.
Hôm nay, là toàn tông môn cấp bậc từ trên xuống dưới xuất hiên, trong đó sẽ không thiếu Phụng Lăng Tuyết.
Phụng Lăng Tuyết, như bước ra từ một giấc mộng giữa cõi hồng trần u tịch.
Dáng người nàng mảnh mai mà uyển chuyển, mỗi bước đi nhẹ nhàng tựa sương khói, khiến người ta có cảm giác chẳng phải nữ tử phàm trần, mà là tiên tử bước lạc giữa nhân gian.
Mái tóc đen dài như tơ lụa, buông rũ qua bờ vai ngọc, lấp lánh dưới ánh nắng như được phủ một tầng sương bạc.
Đôi mắt nàng trong trẻo như mặt hồ thu thủy, mỗi khi khẽ liếc qua cũng như mang theo cả vầng trăng non cùng ánh sao đêm, khiến lòng người lặng đi một nhịp.
Mũi cao thanh tú, môi mỏng hơi nhếch, nét cười như chẳng vương bụi trần, khiến hoa đào cũng phải thẹn thùng, tuyết ngọc cũng phải nhạt màu.
Làn da nàng trắng hơn tuyết đầu đông, mịn màng như gốm ngọc, dưới ánh sáng linh quang lại mơ hồ tỏa ra khí tức băng thanh ngọc khiết.
Khoác lên người bộ bạch y thuần tịnh, vạt áo phấp phới theo gió, không điểm trang rực rỡ nhưng mỗi đường nét đều tinh tế tuyệt luân, như được tạo tác bởi thiên công chi thủ.
Chỉ một ánh mắt nàng lướt qua, cũng đủ khiến kẻ có đạo tâm kiên định nhất phải chấn động.
Kẻ si mê gọi nàng là tiên tử, người ngưỡng mộ thì xưng nàng là đệ nhất mỹ nhân của Lăng Thiên Tông.
Nhưng dù là ai, chỉ cần đã từng gặp nàng một lần, đều không thể quên được bóng hình tuyết trắng ấy, như băng phong ngàn năm, vừa đẹp đến ngỡ ngàng, vừa lạnh lẽo đến thấu tâm.
Bùi Phàm đứng giữa đài đạo, phía sau là đạo giới chưa mở, thân khoác áo tro, ánh mắt như phản chiếu cả thiên địa lặng im.
Phụng Thừa Thiên chưa nói gì.
Các trưởng lão trung lập chưa lên tiếng.
Và trong lúc ấy, một giọng cười khẽ vang lên từ bậc đá phía nam.
“Luận đạo, vốn là đại hội để các tu sĩ luận bàn đạo tâm, đạo lộ, và tương lai.”
“Ta thấy hôm nay có kẻ vừa mới bước chân khỏi tạp dịch, lại dám đứng giữa đài như đã ngộ đạo mười năm…”
“Không khỏi khiến lòng ta… bội phục.”
Người vừa nói dứt lời, cả quảng trường lập tức dao động, một đệ tử áo tím chậm rãi bước ra.
Tay áo khẽ phẩy, phong thái ngạo nghễ, đeo bên hông một ngọc bội Tử Tâm, biểu tượng của nội môn tinh anh.
Hắn cúi chào các trưởng lão, rồi quay về phía Bùi Phàm, ánh mắt châm chọc:
“Tại hạ Tư Mã Thừa Khôn, đệ tử nội môn dưới trướng Thương Vô Đạo sư huynh.”
“Hôm nay không dám luận gì cao siêu.”
“Chỉ xin hỏi ngươi một câu đơn giản.”
Hắn ngẩng đầu, giọng bỗng lạnh đi:
“Ngươi tu luyện gì?”
“Không kinh điển, không môn phái, không có đạo sư.”
“Lại dám ngồi ngang hàng với đệ tử tinh anh các phong.”
“Vậy đạo của ngươi, dựa vào đâu?”
“Chẳng lẽ chỉ cần mở miệng xưng ta có thế giới trong đan điền, là đủ gọi là đạo?”
Tiếng xì xào vang lên từ khắp nơi, kẻ cười thầm, người nhíu mày.
Một chưởng sự trung lập lặng lẽ nói nhỏ:
“Câu hỏi đơn giản, nhưng đủ độc.”
“Nếu Bùi Phàm nói không có môn, sẽ bị quy là vô căn.”
“Nếu nói tự sáng tạo, sẽ bị nghi là dị đạo.”
“Nếu không trả lời, là ngầm thừa nhận.”
Tư Mã Thừa Khôn bước gần thêm một bước.
“Ngươi bảo mình có thiên địa trong thân?”
“Ta hỏi thẳng, thiên địa ấy có trời không? Có đạo vận không? Có nhật nguyệt vận hành, có tứ thời biến hóa?”
“Hay chỉ là một túi khí, một đống hỗn độn ngụy trang, tự bịa ra để che mờ thiên đạo?”
“Chúng ta, những người tu hành theo đạo thống cổ xưa, phải tu pháp, luyện đạo, trình đạo tâm…”
“Ngươi tu gì?”
Câu cuối, hắn nói thật chậm, từng chữ như một lưỡi dao đâm vào giữa ngực, không phải Bùi Phàm, mà là từng người đang dao động trong đám đông.
Hắn không t·ấn c·ông trực diện, hắn khiến mọi người nghi ngờ Bùi Phàm từ nguồn gốc, đến bản chất.
Giữa không khí đó…
Bùi Phàm vẫn đứng yên.
Không cười, không giận, không đáp lại ngay.
Hắn chỉ nhìn thẳng vào Tư Mã Thừa Khôn, ánh mắt bình thản, lặng như đá tảng giữa giông bão, rồi khẽ gật đầu.
“Ngươi nói rất đúng.”
“Ta không có đạo sư.”
“Không có môn hộ.”
“Cũng không có kinh văn.”
“Vậy nên hôm nay…”
“Ta không mang đạo đến để luận.”
“Mà mang đạo ra để các ngươi tự nhìn.”
ẦM!!!
Đạo giới sau lưng hắn mở ra nửa vòng, khí tức xám tím trào lên, ánh sáng nhàn nhạt nhưng sâu hút như sao trời vừa khai sinh.
“Ngươi hỏi ta có trời không?”
“Đây là trời của ta.”
“Ngươi hỏi có đạo vận không?”
“Hãy bước vào, nhìn xem nó có ép được ngươi quỳ xuống hay không.”
Một câu chất vấn, như lưỡi dao chém tới, nhưng Bùi Phàm không tránh, hắn đưa cả thiên địa trong thân mình ra, để đối phương tự bước vào.
Không chứng minh bằng miệng, mà để thiên địa nói thay.
Lăng Thiên Quảng Trường lặng như tờ.
Ngay khi câu trả lời cuối cùng của Bùi Phàm vang lên, không khí như bị đông cứng, hơn ba nghìn đệ tử nội môn, gần trăm chấp sự, trưởng lão, tất cả đều nhìn về một chỗ.
Hắn đứng giữa đài đạo, ánh sáng nhàn nhạt phủ quanh thân, không phải từ thiên địa rọi xuống, mà là từ trong người hắn, đang bắt đầu rạn mở.
“Ngươi hỏi ta tu gì?”
“Tu thế giới.”
“Ngươi hỏi ta dựa vào đâu?”
“Dựa vào khí, vào gốc, vào đạo chưa từng được ghi lại.”
ẦM!!!
Một đạo âm vang như chuông đồng cổ xưa vọng lên từ sâu trong thân thể hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, đạo giới trong người Bùi Phàm mở toàn bộ.
Ánh sáng xám tím xoắn tròn, nhưng không che khuất, mà tách ra từng tầng từng lớp, như mở một cánh cổng khổng lồ về một không gian xa lạ.
Mọi người đều thấy, giữa không trung sau lưng hắn, một thế giới đang vận hành.
Không phải ảo cảnh, không phải thần thông mô phỏng, mà là một thế giới chân thật.
Bên trong đó.
Một tầng trời xám nhạt đang chuyển động theo trục.
Một đại địa hư vô nhưng ngưng tụ vô số linh tuyến.
Tầng tầng hỗn độn khí chảy như biển, uốn lượn quanh trụ tâm.
Từ trung tâm, một trụ đạo vươn lên không có chữ, không có ấn, chỉ là một điểm sáng tinh khiết đến tuyệt đối, như nguồn gốc của mọi sinh mệnh.
Cả quảng trường sững sờ.
Một chấp sự run tay, lẩm bẩm:
“Đây không phải bí cảnh.”
“Cũng không phải giới thần thông.”
“Đây là đan điền hắn?”
Một trưởng lão khác thì thào:
“Không thể, bên trong một người, tồn tại được cấu trúc như vậy”
“Không chỉ có linh khí, mà còn có quy tắc, có vận động, có khởi nguyên…”
Bùi Phàm chỉ lặng lẽ đứng giữa đài, áo đen lay động, không nói thêm lời nào, hắn để cho đạo giới tự nói.
Tư Mã Thừa Khôn sững người, khí thế ban đầu đã rút sạch như thuỷ triều cạn đáy.
Đạo giới kia, không hề có lệ khí, không hề có ma vận.
Chỉ có một thứ duy nhất, sự nguyên sơ.
Như trước cả hỗn độn, trước cả tam giới, có một mảnh đạo, chưa được gọi tên.
Từng người nhìn thấy, đều tự đặt câu hỏi trong lòng:
“Nếu đây là giả…”
“Thì sao thần hồn ta lại bị chấn động?”
“Nếu đây là thật…”
“Vậy… đạo này không ai dạy, không ai truyền, không có kinh, không có môn, vậy nó từ đâu đến?”
Phụng Thừa Thiên lúc này cũng khẽ gật đầu trong lòng, hắn không nói gì.
Chỉ lặng lẽ siết chặt ấn quyết trong tay áo.
“Thế giới này…”
“Không phải ai cũng nên thấy.”
“Nhưng nếu đã thấy, thì đừng ai mơ dập tắt.”