Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 39: Chém Đạo Giữa Trời
Lăng Thiên Quảng Trường vẫn chưa có tiếng động nào phá tan bầu không khí.
Trên không trung, đạo giới của Bùi Phàm vẫn chưa khép, vầng khí xám tím như phản chiếu ý niệm của vạn vật, từng vòng xoáy ẩn hiện trong đó, không gợn sát khí, không bạo liệt, chỉ là một thứ trật tự nguyên sơ khiến người nhìn vào sinh tâm kính sợ.
Không ai dám bước lên chất vấn tiếp.
Ngay cả Khúc Dương, người từng dẫn đầu đạo luận ba năm trước, cũng lặng lẽ cụp mắt, bàn tay nắm chuôi kiếm buông lỏng.
Nhưng đúng lúc ấy.
Một giọng nói vang lên không sắc bén, không ngạo mạn, nhưng từng chữ như đục gió lướt dao.
“Thế giới của ngươi, đúng là kỳ lạ.”
“Đạo vận vận hành, tầng khí xoay tròn, không giống giả tạo.”
“Nhưng ta vẫn muốn hỏi…”
“Một đạo nếu không có nguồn gốc, thì gọi gì là đạo?”
Từng ánh mắt đảo nhìn theo hướng giọng nói.
Một người chậm rãi đứng dậy từ hàng ghế phía đông, chỗ của các chấp sự.
Đó là Chấp sự Diêu Thành, người phụ trách khảo luận đạo môn tại Kỳ Phong Viện, không có phe phái rõ ràng nhưng xưa nay nổi tiếng khắc nghiệt với những kẻ nghịch quy.
Diêu Thành khoác áo chấp sự màu xám thêu mây, dáng người cao gầy, đôi mắt dài như rắn độc, nhìn Bùi Phàm không chút kiêng dè.
“Ngươi có thể tạo ra một thiên địa, có thể diễn khí tự sinh.”
“Nhưng nếu ngươi không học đạo từ bất kỳ đạo tông nào…”
“Không có sư truyền, không có pháp căn.”
“Vậy ai dạy ngươi?”
“Ngươi lấy gì làm cơ sở để tuyên bố đạo này là của ngươi?”
Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức lại dao động.
So với Tư Mã Thừa Khôn chỉ là chất vấn cá nhân, Diêu Thành là chấp sự, câu hỏi của hắn mang tính chất xét đạo chính thống.
Nếu Bùi Phàm không thể trả lời rõ ràng...
Thì dù thiên địa có hiện, cũng vẫn bị quy vào dị thuyết vô truyền.
Một trưởng lão ngồi gần đó chau mày:
“Hỏi đến tận gốc rễ…”
“Muốn bức hắn lộ ra thân phận, hoặc thừa nhận có cường giả đứng sau.”
Bùi Phàm nhìn Diêu Thành khẽ cười.
“Ngươi muốn biết ai dạy ta?”
“Không ai cả.”
“Ngươi muốn hỏi đạo ta từ đâu đến?”
“Từ bên trong ta.”
“Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì để gọi nó là đạo?”
“Ta dựa vào việc, nó khiến toàn bộ thiên địa này phải im lặng.”
ẦM!!!
Một luồng khí từ đạo giới trào ra.
Lần này không là để hiển lộ, mà là một vòng khí quét nhẹ qua quảng trường, như một làn sóng khẽ chạm vào thần hồn của tất cả.
Trong khoảnh khắc, mỗi người đều cảm thấy như một góc sâu nhất trong ý niệm bị nhìn thấy.
Một cái nhìn từ chính đạo giới kia, như một cặp mắt cổ xưa đang quan sát toàn trường.
Diêu Thành khựng người, hắn muốn phản bác, nhưng thần niệm khẽ run.
Một đạo hồn lực vừa quét qua hắn không để lại thương tích, nhưng xé nhẹ một tầng ngụy trang trong thức hải, khiến hắn gần như thổ ra máu nếu không lập tức rút thần.
Bùi Phàm thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt:
“Ngươi hỏi gốc rễ đạo ta ở đâu.”
“Ta hỏi lại, đạo có nhất định phải có rễ?”
“Thiên địa ban đầu, ai dạy đạo cho thiên địa?”
“Ngươi không tin ta, vì ngươi chưa từng thấy người tự ngộ.”
“Nhưng nếu chưa thấy, không có nghĩa là không có.”
Lời chất vấn rút về trong im lặng, bởi vì đạo giới kia vẫn đứng đó, bất động như thiên, nhưng không ai dám chạm vào nữa.
Bùi Phàm không chỉ đang trình bày đạo.
Hắn đang khiến mọi người nhận ra, đạo không cần thừa kế, có thể tự sinh.
Khi đạo giới của Bùi Phàm mở trọn, thế giới mênh mông như phản chiếu trên bầu trời, khí tức nguyên sơ lặng lẽ xoay chuyển, như thắp lên một thiên địa riêng biệt giữa quảng trường tông môn.
Cả tông lặng ngắt, mọi ánh mắt đều tập trung vào vầng sáng phía sau lưng hắn, nơi có một đạo tâm chưa từng được định nghĩa đang vận hành trong thầm lặng.
Nhưng đúng lúc ấy, bầu trời nứt ra một khe đen.
Vèo!!!
Một bóng người mặc y phục đen tuyền, không mang dấu ấn tông môn, từ tầng mây áp thẳng xuống, tốc độ vượt xa phản ứng thông thường, khí tức cuộn trào như hải triều.
Nguyên Đan cảnh trung kỳ.
Bàn tay y vung lên, hóa thành một trảo pháp ngũ chỉ như v·út rồng, mang theo sát ý lạnh buốt từ cốt tủy.
“Kẻ dị đạo! Phản thiên nghịch đạo!”
“Hôm nay, thay trời hành đạo!”
ẦM!!!
Một chưởng đánh xuống, trực diện hướng về ngực Bùi Phàm, không chút úy kỵ lễ nghi hay đạo lý.
Chỉ có một ý g·iết.
Toàn trường hỗn loạn!
Một chấp sự đứng bật dậy:
“Ai?! Kẻ nào dám động thủ giữa hội luận đạo?!”
Một số đệ tử hét lên, những kẻ yếu hơn lập tức bị dư ba đẩy ngã, linh khí hỗn loạn.
Tư Mã Thừa Khôn lùi lại, sắc mặt tái đi:
“Là sát chiêu thật sự…”
“Có kẻ không nhịn được nữa…”
Giữa tất cả, Bùi Phàm vẫn chưa động.
Chỉ trong khoảnh khắc chưởng ảnh đánh tới sát người, đạo giới phía sau hắn sáng lên tầng thứ hai.
Từ tâm giới, một đường khí lưu xám tím tụ lại, hóa thành một vòng đạo ấn chấn ra trước người.
Đạo khí không mang sát, nhưng bất dung nghịch tâm.
ẦM!!!
Chưởng của kẻ đánh lén giáng thẳng vào đạo ấn.
Nhưng ngay khi tiếp xúc, ngũ chỉ b·ốc c·háy!
Không phải lửa thường, mà là lửa đạo.
Lửa phát ra từ bản nguyên giới, không chạm thân thể.
Mà thiêu linh hồn, đốt thần niệm, khiến toàn bộ nguyên đan hắn nổ tung ngay trong một hơi thở.
“Aaa—!!”
Kẻ đánh lén hét lên thảm thiết, chưa kịp rút thân đã bị lực đạo phản chấn đánh văng ra xa hơn mười trượng, rơi xuống bậc đá máu phun như suối.
Thân thể chưa c·hết, nhưng đạo tâm đã bị thiêu rỗng.
Bùi Phàm khẽ xoay đầu, ánh mắt như thiên cổ cổ kính nhìn về phía hắn:
“Ngươi không biết ta là gì.”
“Nhưng ngươi lại nghĩ có thể g·iết ta bằng đạo thông thường.”
“Đáng tiếc ngươi không hiểu…”
“Thế giới ta mang theo, không phải để tranh, mà để phản.”
Đạo giới chưa tan, nhưng máu đã đổ.
Giữa thiên địa đạo hội, có kẻ dám xuống tay s·át h·ại người đang chứng đạo, không phải vì nghi ngờ, mà là sợ hãi thứ đạo chưa từng tồn tại.
Bởi vì thứ người đời không thể định nghĩa được, chính là thứ người đời sợ nhất.
Lăng Thiên Quảng Trường, sau một chưởng phản phệ khiến kẻ Nguyên Đan cảnh đánh lén gần như phế tuyệt, không khí như đông cứng.
Toàn bộ đệ tử, chấp sự và trưởng lão đều lặng người.
Kẻ đến để luận, im.
Kẻ đến để quan sát, e ngại.
Ngay cả người từng muốn nghi ngờ Bùi Phàm, cũng không dám mở miệng.
Thậm chí kể cả Thương Vô Đạo cũng chảy ra mồ hôi lanh.
Nhưng giữa tâm lặng ấy, Bùi Phàm bước lên một bước.
Hắn không lùi, không thu đạo giới lại, cũng không giáng thêm uy áp.
Hắn chậm rãi xoay người, đối mặt với toàn bộ tông môn.
Mặt trời lên cao, nhưng ánh sáng không lấn át được vầng sáng xám tím đang âm thầm vận chuyển phía sau lưng hắn, như một bánh xe hỗn nguyên đang xoay giữa hai tầng thiên địa.
“Vừa rồi có người đánh ta.”
“Vì họ không hiểu ta.”
“Ta không trách, bởi vì người không hiểu thì sinh nghi.”
“Nghi ngờ dẫn đến sợ hãi, mà sợ hãi tất sinh sát tâm.”
Hắn dừng lại một khắc, ánh mắt lướt qua cả đám đông.
“Ta biết các ngươi vẫn chưa thật sự tin ta.”
“Vậy nên, ta sẽ giải thích.”
“Không phải để biện minh.”
“Mà để những người từng đặt nghi vấn, có quyền lựa chọn.”
Đạo giới sau lưng hắn khẽ chuyển, một vòng ánh sáng thứ ba bắt đầu hiện ra.
Ẩn hiện những dòng văn tự không phải chữ, mà là đạo vận tự sinh, như từng mạch nước nhỏ hòa vào suối lớn, rồi thành sông, thành biển.
“Thế giới trong ta, không do ta tạo.”
“Mà là do khí ta sinh.”
“Lúc ta thức tỉnh, thân thể bỗng có một điểm sâu trong đan điền nổ tung, vỡ ra, rồi ngưng tụ lại thành không gian.”
“Trong không gian đó không có linh thạch, không có cấm pháp, không có cổ văn.”
“Chỉ có một tia ánh sáng đầu tiên.”
Một trưởng lão thì thào:
“Ánh sáng đầu tiên?”
“Hắn đang nói… về giai đoạn sinh giới?”
Bùi Phàm gật đầu.
“Ta không cố ý luyện ra đạo giới.”
“Ta không biết vì sao nó tồn tại.”
“Nhưng từ khoảnh khắc ánh sáng đó xuất hiện, nó bắt đầu sinh ra đất.”
“Từ đất sinh ra khí.”
“Từ khí sinh ra tuần hoàn.”
“Từ tuần hoàn, ta hiểu đây là một thế giới, đang vận hành từ gốc.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hàng ghế trưởng lão.
“Ta không học từ ai.”
“Nhưng thế giới đó dạy ta.”
“Từng dòng vận động của linh khí, từng sự luân hồi của khí mạch, từng lần linh quang dao động, đều trở thành bài giảng đầu tiên.”
“Ta chỉ là người lắng nghe nó.”
Một luồng dao động thần hồn rất nhỏ phát ra từ những người có tu vi cao thâm, vì họ hiểu điều Bùi Phàm đang nói đến.
Không phải tu pháp, không phải tầm sư.
Mà là "giới truyền đạo" một trạng thái truyền thừa thông qua cảm ứng không lời, chỉ xảy ra khi thế giới trong thân đã tự có quy tắc vận hành đủ để sinh tri thức.
Đây là hiện tượng chưa từng được ghi nhận trong lịch sử tu chân giới hiện tại.
“Vậy đạo của ta không từ người, không từ sách.”
“Mà từ thế giới.”
“Không phải thế giới bên ngoài.”
“Mà là thế giới nằm trong ta.”
ẦM.
Một câu chấn động như chuông lớn vang lên từ tâm linh mỗi người.
Một đệ tử trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống.
Một vị chấp sự run tay, thì thào: “Thế giới là đạo…”
Một trưởng lão trung lập nhẹ gật đầu: “Không phải hắn tự xưng là đạo... là đạo chọn hắn làm gốc.”
Không ai ngắt lời hắn, không ai chất vấn.
Vì không ai dám phủ nhận ánh sáng mà họ đã nhìn thấy từ nơi hắn đứng.
Hắn không còn là người bị hỏi.
Hắn là người khiến mọi người hỏi bị rung động.