Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 42: Bố Cục
Trên đỉnh Thái Huyền Phong, linh quang chưa sáng, mây mù vẫn quẩn quanh như màn sương u tối.
Giữa chính điện, Thương Vô Đạo đứng yên hồi lâu, hai tay buông thõng hai bên người, ánh mắt nhìn thẳng ra khoảng không xa xăm, nơi đạo giới của Bùi Phàm từng mở ra, từng khiến hơn nửa tông môn động tâm.
Mỗi hình ảnh vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ hắn, từng đệ tử quỳ xuống, từng tiếng bái lễ, từng ánh mắt kinh ngưỡng như nhìn thấy Thánh giả hạ phàm.
“Một người đứng giữa quảng trường.”
“Không chiêu, không pháp, không sát ý.”
“Vậy mà lại khiến hàng trăm người đồng tâm.”
“Đây là cái gì?”
Hắn siết chặt tay, không phải ghen, cũng không phải giận.
Mà là một loại rung động sâu trong gốc rễ của chính đạo tâm hắn.
Vì hắn biết, nếu để đạo ấy lan rộng, nếu để khí vận của Bùi Phàm tiếp tục kéo dài
Sớm muộn gì, tất cả ánh mắt trong tông môn sẽ không còn nhìn về hắn.
Ngay lúc ấy, từ hậu điện, một bóng người già nua khoác trường bào đen bước ra, ánh mắt như trời đêm không sao, khí tức thâm trầm như vực sâu, chính là Thái Thượng trưởng lão Thương Vô Cực.
Hắn nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi:
“Đạo tâm của con dao động?”
Thương Vô Đạo cúi đầu, không phủ nhận.
“Không phải vì ta sợ.”
“Mà vì ta thấy được nếu ta không ra tay, thì đạo của hắn sẽ thành đạo của thiên hạ.”
Thương Vô Cực trầm mặc, chậm rãi ngồi xuống tòa đá, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá đen:
“Đạo đó không sai.”
“Thậm chí, là một đạo mới xứng đáng được truyền.”
“Nhưng”
“Nếu nó sinh ra từ một kẻ không có gốc, không có truyền thừa, không có căn cơ đạo thống…”
“Thì đó không phải đạo, mà là dị tượng.”
“Mà dị tượng, phải bị phong ấn.”
Một lúc sau, hắn nâng mắt nhìn Thương Vô Đạo, giọng như lời nguyền cổ:
“Nếu ngươi muốn giữ vị trí của mình.”
“Vậy thì phải dùng chiến đạo để đạp lên đạo tâm của kẻ đó.”
Từng đạo khí, từng dòng mạch, đều như đang khuất phục dưới khí tức dị thế kia.
Sau một hồi lâu, ông nói chậm rãi, như kéo dài từng tiếng:
“Hắn là một khởi đầu.”
“Còn ngươi, là người kế tục.”
“Nếu hắn dùng đạo cảm để dẫn tâm…”
“Thì ngươi hãy dùng kiếm ý để chặt tâm.”
Giọng như sấm nổ giữa cõi yên tĩnh.
Thương Vô Đạo ngẩng đầu, ánh mắt không còn đục.
Chỉ có lửa, một ngọn lửa nhỏ nhưng là kiếm hỏa từ tâm sinh ra.
“Nếu hắn có thế giới trong người”
“Ta sẽ dùng kiếm đạo phá trời, phá giới, phá tâm.”
“Không phải vì ta ghét hắn.”
“Mà vì ta không cho phép đạo lộ của ta bị che mờ.”
Thương Vô Cực khẽ vung tay, từ trong bức tường đá sau lưng, một thanh cổ kiếm gãy bay ra, chỉ còn một nửa thân, thân kiếm chằng chịt vết nứt, nhưng vẫn còn ý niệm kinh thiên động địa.
“Đây là Chiến Đạo Tâm Linh của tổ sư Thương thị lưu lại.”
“Không ai dám luyện.”
“Nhưng nếu ngươi muốn chém một kẻ đã lay động lòng người bằng đạo”
“Vậy phải dùng thứ này để chém tâm, không chém thân.”
Chỉ để luyện một đạo chiêu duy nhất không g·iết người, không phá pháp.
Mà là chém một chiêu, dứt đạo tâm của Bùi Phàm, trước ánh nhìn của thiên hạ.
Đấu Tâm Đài, nơi mười đời chân truyền Thương thị từng bế quan, lúc này phong ấn đóng kín, không truyền thanh, không thấu khí.
Trên vách đá quanh đài, phù văn xưa mờ như khói tro, nhưng mỗi khi có kiếm khí loé lên từ bên trong, lại tự phát sáng như huyết quang từ cổ thạch.
Giữa tâm đài, Thương Vô Đạo không ngồi, không thở, không luyện theo pháp quyết nào.
Hắn đứng im như kiếm, thần hồn nhập vào một đạo tâm phác thảo chưa thành, một thanh kiếm vô hình được rèn từ những đoạn ý niệm thống khổ nhất trong đời hắn.
Mỗi ngày trôi qua, đạo tâm hắn không mạnh thêm, mà là càng lạnh đi.
Lạnh đến nỗi...
Khi đạo thành, sẽ không còn do dự, không còn rung động, không còn câu hỏi đạo ai đúng, đạo ai sai.
Chỉ còn một chiêu, và khi chiêu đó hạ xuống không chém linh hồn.
Không chém thân thể, mà chém đức tín của vạn người đối với một người.
Giữa Đấu Tâm Đài, từng giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay hắn, nhỏ vào đất như thắp lên một tấm bia vô danh.
Bia không tên, không chữ, nhưng trong lòng hắn, đã khắc sẵn một dòng:
“Một chiêu diệt một đạo.”
Từ nơi tĩnh mịch ấy, gió nổi lên, không phải gió của mùa, cũng không phải từ linh mạch.
Mà là khí tức chiến ý ngưng tụ từ niệm hận chưa từng được sinh ra, khí tức ấy một ngày nào đó sẽ thổi tới đạo giới của Bùi Phàm.
Mà khi gió ấy thổi đến hoặc đạo giới sụp đổ.
Hoặc thiên hạ chứng kiến trận quyết đấu giữa hai đạo một khai sinh, một nghịch phá.
Đêm buông xuống Phù Hoa Phong.
Lá khô trôi lặng theo suối nhỏ, ánh sao mờ nhạt phủ xuống từng cành tùng cao cổ, như tiếng thì thầm mờ nhòa của thiên đạo đang vọng về nhân thế.
Bùi Phàm đứng một mình dưới mái hiên đá, ánh mắt lặng như nước lặng, tay áo chậm rãi buông theo gió.
Từ sau đại hội luận đạo, hắn không nói thêm một lời, cũng không mở đạo giới thêm lần nào.
Nhưng trong thầm lặng, thời cục đang đổi.
Một tờ lệnh từ Tàng Kinh Các, đổi lại người phụ trách phân công công pháp cho đệ tử sơ cấp, là người từng dâng lời khấu bái với Bùi Phàm giữa hội đạo.
Một vị chấp sự nội môn, vốn là nhân vật trung lập lâu năm, đột nhiên rời khỏi chức vụ, nhường lại cho một nữ tu từng được Bùi Phàm chỉ điểm tâm pháp.
Các trưởng lão trẻ tuổi, người từng tham dự đàm đạo, bắt đầu thỉnh giáo riêng Bùi Phàm về việc dẫn khí phản luyện, lấy danh nghĩa nghiên cứu đạo vận mới.
Không ai gọi đó là phe cánh, càng không ai dám gọi là thế lực.
Nhưng từng gốc rễ đã bắt đầu đâm xuống lòng tông môn, không ồn ào, không thị uy, chỉ như một loài cây đạo lặng lẽ sinh trưởng sau cơn mưa.
Tại đạo phủ riêng của mình, Bùi Phàm chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ linh mạch tông môn.
Tâm thần hắn không động, nhưng từng mạch đạo trong người đang cảm ứng rõ ràng, có chỗ khí tức đang tụ về, có chỗ đang tán loạn.
Hắn nhắm mắt, khẽ thì thầm:
“Thái Huyền Phong... Đấu Tâm Đài... khí nghịch sinh, sát cơ chưa lộ.”
“Phía đông Dẫn Linh Trì, linh vận tụ tập bất thường, có thể đặt trận dẫn niệm.”
“Mỗi bước đều cần gieo tín.”
Hắn không phải đang dựng thế lực, hắn đang bố trí tín đạo.
Giữa tông môn rộng lớn, mỗi người tin hắn, nghe hắn, đều như một hạt mầm nhỏ, nhưng khi tâm đã hướng, niệm đã gieo…
Một ngày nào đó, chỉ cần hắn mở miệng một lời, đạo sẽ chuyển, khí sẽ tụ, thiên địa sẽ nghiêng về phía hắn.
Không dùng danh, không cần quyền, chỉ dùng tín.
Mà tín, một khi đã thành còn cứng hơn mọi trận pháp hộ tông.
Trên trời, một vì sao xẹt qua giữa màn đêm, không ai để ý.
Chỉ riêng Bùi Phàm khẽ nhìn lên.
“Thương Vô Đạo…”
“Ngươi muốn chém đạo của ta.”
“Vậy ta sẽ khiến thiên hạ chọn đứng giữa chúng ta.”
“Một người chiến đạo.”
“Một người đạo tín.”
“Để xem kiếm có chém được lòng người không.”
Lời vừa dứt, trong lòng thiên địa như khẽ chấn, tại nơi xa tận cuối chân trời phía bắc, một mạch linh sơn run nhẹ, ngọn gió vô danh nổi lên giữa đêm xuân chưa hạ, cuốn bay từng cánh lá khô không ai trông thấy.
Tại đạo giới trong người Bùi Phàm, một hạt linh châu vốn bất động giữa tâm hải, khẽ xoay một vòng, phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng chuông cổ ngân vọng giữa núi hoang nghìn trượng.
Âm không truyền ra tai người mà vọng vào lòng trời đất.
Tựa như thiên đạo cũng đang chờ trận quyết định sắp đến.
Bùi Phàm vẫn đứng yên, mắt khép hờ, đạo tâm không gợn, trước mặt hắn là tấm bản đồ linh mạch cổ xưa.
Phía sau hắn là thiên địa vừa khai nguyên.
Mỗi một ý niệm, mỗi một lần xoay chuyển đạo vận trong thân, đều như đang dệt nên một thế cục lớn hơn bản thân hắn gấp trăm, ngàn lần.
Không ai nghe thấy mệnh lệnh, không ai thấy hắn ra tay.
Nhưng từng bước, từng người, từng gốc rễ đang nối lại thành một mạng lưới vô hình.
Một mạng lưới không để chiến thắng, mà để dẫn lối cho thế gian bước vào một kỷ nguyên mới.
Kỷ nguyên của một người mang theo đạo giới.
Kỷ nguyên của một đạo không bắt đầu từ truyền thừa mà sinh ra từ trong lòng người.
Trăng l·ên đ·ỉnh đầu, sương rơi trên mái đình cổ.
Tấm áo tro nơi vai Bùi Phàm khẽ lay nhẹ theo gió.
Hắn xoay người bước vào trong, không ngoảnh lại.
Chỉ để lại phía sau một câu nói khẽ, như giọng vang từ thiên ngoại:
“Trận đầu, sẽ đến.”
“Không ai tránh được.”
“Kể cả ta.”