Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 43: Trúc Cơ Chi Lộ
Đêm sâu tĩnh mịch.
Trong động phủ u tĩnh nơi Phù Hoa Phong, Bùi Phàm ngồi xếp bằng giữa biển sương mỏng, xung quanh không đèn không lửa, chỉ có ánh linh quang nhàn nhạt từ hư không tỏa xuống như tơ mỏng.
Hắn không nhập định theo lối thường, cũng không dẫn khí từ ngoại giới.
Mà là lặng lẽ chờ đạo giới trong người tự khởi.
Từ lúc đột phá Hỗn Độn Trúc Cơ, toàn bộ thế giới bên trong hắn đã trở thành một đạo thai sơ giới, linh khí vận chuyển không theo chu thiên phổ thông, mà theo trục vũ trụ tự sinh tự diễn.
Mỗi lần thở, là một vòng nhật nguyệt trong giới xoay chuyển.
Mỗi lần tim đập, là từng dòng mạch đạo trong thế giới mở rộng.
Tu luyện đối với người khác, là hấp linh, luyện khí, ngưng tâm.
Tu luyện đối với Bùi Phàm là vận chuyển cả một thiên địa trong thân.
Hắn chậm rãi đưa tay lên, không dẫn pháp quyết.
Chỉ là nâng nhẹ, lập tức nơi tâm giới bên trong, mười tầng khí lưu hỗn độn bắt đầu xoay, từng tia linh quang từ giới mạch lan dần, hội tụ tại trung tâm đan điền, nơi Hỗn Nguyên Tâm Thai đang lơ lửng như mặt trời sơ sinh.
Khác với người thường chỉ tu luyện linh khí hoặc thần thức, Bùi Phàm cần giữ cân bằng ba thứ cùng lúc:
Khí, Dẫn từ thế giới trong thân, tự sinh, tự dưỡng.
Ý, Từ đạo tâm ngưng luyện, không vọng động trước thời cuộc.
Giới, Là tổng thể thế giới nội thân, mỗi thay đổi đều dẫn động toàn đạo thể.
Một sai sót nhỏ, sẽ khiến thiên địa trong thân lật nghiêng, phản chấn lên toàn bộ thần hồn.
Thế nên, trong khi kẻ khác tu Trúc Cơ bằng Nguyên Đan lộ, hắn lại dùng một con đường không tên, vô pháp, vô quyết.
Hắn gọi nó là: “Khai Thiên Tự Nội, Trúc Cơ chi lộ.”
Mỗi ngày tu luyện, hắn không cầu tăng tu vi.
Chỉ cầu Đạo giới mở rộng thêm một phần.
Sinh linh bên trong trưởng thành một ngày.
Quy tắc thế giới định hình rõ hơn.
Bởi vì hắn biết, cảnh giới của hắn, không đo bằng linh lực.
Mà là bằng độ hoàn thiện của một thế giới.
Một ngày kia, nếu thế giới trong hắn hoàn chỉnh, có núi, sông, sinh mệnh, đạo tắc…
Thì dù không bước vào Nguyên Đan, Tử Phử hay cao hơn cảnh giới, hắn cũng sẽ trở thành một cõi riêng, không bị thế giới bên ngoài chi phối.
Tu luyện hôm ấy kéo dài ba canh giờ.
Khi hắn mở mắt, một ngọn núi trong giới vừa mọc lên, trên đỉnh núi là một giọt sương đầu tiên, thứ linh thủy sơ thai hình thành từ vận chuyển nguyên khí hỗn độn và đạo tâm tinh lọc.
Giọt sương ấy, nhỏ bé, trong suốt, nhưng khi hắn tập trung nhìn, lại thấy trong đó ẩn hiện một cái bóng người mờ mịt.
“Là hình ảnh của ta trong đạo giới?”
“Không, là khí ảnh do giới sinh, không do ta chủ động dựng nên.”
Hắn ngồi lặng, ánh mắt sâu như vực, từ nay trở đi, mỗi lần tu luyện, sẽ không chỉ là tăng cường bản thân, mà là nuôi lớn thế giới trong thân.
Và một ngày nào đó, thế giới ấy sẽ mở ra bên ngoài.
Trở thành đạo cảnh chân chính.
Đêm ấy, sương chưa tan, nhưng giữa tâm giới Bùi Phàm, ánh mặt trời đã mọc, không từ phương đông, không theo thời gian, mà từ chính nơi đạo tâm chiếu đến.
Nhưng giữa tâm giới Bùi Phàm, ánh mặt trời đã mọc.
Vầng nhật quang trong nội thể ấy không rực rỡ chói lòa, mà ấm dịu, trầm lắng, ánh sáng ấy soi xuống từng dòng nguyên thủy mênh mang, khiến khí mạch trong giới hiện ra rõ ràng từng nhịp, như long hổ vận hành, như vũ trụ chuyển luân.
Ngay giữa trung tâ·m đ·ạo giới, nơi từng là hạt tâm thai hỗn độn sơ khai, giờ đã bắt đầu hình thành một cực điểm, tụ cả linh khí, ý niệm và quy tắc.
Cực điểm ấy chưa định hình, nhưng như một mầm thai của trời đất.
Một tia khí tím lặng lẽ tỏa ra từ đó, mơ hồ vẽ thành hình ảnh một cánh cổng, không có khóa, không có cửa, chỉ là khung vô định giữa hư không.
Khung ấy không nối đâu, nhưng lại như đang chờ một người bước vào.
Bùi Phàm mở mắt, hắn nhìn vào thế giới nội thể đang xoay vần trong tâm hải, trầm mặc rất lâu.
Rồi khẽ nói: “Không chỉ là Trúc Cơ.”
“Mà là Khai Thiên.”
“Nếu là Khai Thiên, vậy mỗi lần ta tu hành, là một ngày thế giới ta lớn lên.”
“Một ngày nào đó sẽ có sinh linh đầu tiên ra đời từ chính giới ta.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không nhìn trời, mà nhìn vào sâu thẳm trong linh hồn mình, nơi ánh sáng đầu tiên đang dần định hình thành một cõi giới độc lập.
“Đây là đạo của ta.”
“Không hỏi mượn, không cần chứng”
“Mà là từ sinh, đến vượng, đến tồn.”
Cuối cùng, hắn đứng dậy, ngoài trời, sương vẫn chưa tan.
Nhưng trong lòng hắn, một ánh triêu dương từ nội giới đã rọi xuyên ba tầng linh hải.
Một vầng khí lưu hỗn nguyên chầm chậm xoay quanh thân thể hắn, không gây áp lực, không mang sát khí mà như long phượng bảo vệ long huyệt.
Không một ai biết rằng, trong khoảnh khắc này…
Bùi Phàm đã bước một bước nữa, không phải trên con đường tu luyện, mà là trên con đường tạo ra một thế giới.
Lăng Thiên Tông, cực tây cấm địa, nơi linh mạch đứt gãy, vạn vật không sinh, gọi là Vô Thủy Huyền Cốc.
Nghe đồn rằng nơi đây từng là nơi khai đạo của tổ sư khai sơn đời đầu, cũng là chỗ ngồi cuối cùng của bảy vị tổ tôn từng chứng đạo nhập Thái Hư, không vong diệt, mà trầm tĩnh ở lại, giữ đạo căn cho hậu thế.
Đệ tử dưới chân không ai dám đến gần.
Thậm chí nhiều đời tông chủ cũng chỉ được diện một trong Thất Tổ, khi chân đạo chưa vững, tuyệt không thể bước vào trong mười trượng.
Nhưng hôm ấy, khi trời sáng hẳn, thái dương treo trên đỉnh Cửu Dương Sơn…
Bùi Phàm tiến vào cấm địa.
Hắn không đi theo đường chính, cũng không được người dẫn.
Mà là một đạo ấn từ Phụng Thừa Thiên đích thân trao, dẫn dắt hắn men theo đường đạo khí cổ, băng qua ba tầng sát trận, hai mươi mốt đạo khí trường, cuối cùng bước đến một vực sâu không đáy phủ sương mù xanh nhạt.
Đứng nơi vực ấy, không có đá, không có đất, chỉ có hư không như biển lớn đang lặng lẽ chuyển vần, từng gợn sóng nhỏ lăn tăn như phản ánh tâm cảnh người bước vào.
Bùi Phàm chắp tay, cúi đầu, không nói.
Một lúc sau, hư không trước mặt như vỡ tan, từng tầng đạo khí nhường ra một lối.
Giữa lòng vực sâu, hiện ra bảy tòa đài đá đơn sơ, không biển hiệu, không ngọc phù, chỉ có một tượng đá ngồi xếp bằng, áo rách mục nát, toàn thân phủ bụi.
Bùi Phàm bước lên ba bước, vẫn không có tiếng nói.
Đột nhiên…
Một đạo âm thanh không từ miệng, không qua tai, trực tiếp vang lên trong thần hồn hắn:
“Ngươi mang thế giới vào đây.”
“Muốn thấy ta, hay muốn thấy đạo?”
Giọng nói ấy già cỗi, khô khốc, như gió thổi trên bia mộ nghìn năm, lại có chút như đạo văn cổ ngữ chuyển sinh.
Bùi Phàm cúi đầu đáp:
“Thấy người, để biết đạo từ đâu khởi.”
“Thấy đạo, để biết người vì sao không đi.”
Tượng đá chấn nhẹ, một tầng khí quang như tơ mỏng phủ lên đôi mắt bị lấp bởi rêu xanh.
Giọng kia lại nói:
“Hơn trăm năm rồi, không ai dám hỏi ta câu đó.”
“Vì sao không đi?”
“Bởi vì có những đạo không nên bỏ lại cho trời.”
“Phàm nhân tu hành, muốn phi thăng.”
“Chân nhân chứng đạo, muốn ly thế.”
“Nhưng nếu ai cũng đi…”
“Vậy thế gian, ai giữ đường cho hậu nhân?”
Bùi Phàm ngẩng đầu, hắn nhìn vào bức tượng đá ấy.
Nhưng trong mắt hắn đó không còn là tượng.
Mà là một vầng linh quang từ thời thượng cổ, bị bụi thời gian phủ lên, nhưng chưa từng vụn nát.
Hắn chắp tay, nói thành thật:
“Ta chưa có đạo pháp hoàn chỉnh.”
“Nhưng có một giới đang lớn lên.”
“Nếu một ngày giới ấy hoàn thành…”
“Ta muốn giữ nó lại.”
“Không để cho một mình ta.”
Tượng đá yên lặng hồi lâu, rồi một tiếng cười nhỏ như tiếng đá v·a c·hạm.
“Giữ lại cho người khác?”
“Ngươi biết giữ đạo khó hơn khai đạo gấp mười lần không?”
“Khai đạo chỉ cần thiên ý thuận.”
“Giữ đạo phải nghịch thiên mà tồn.”
Tượng đá giơ tay lên, một đạo hỏa phù chầm chậm bay về phía Bùi Phàm.
Không nóng, nhưng ánh lên một tia sáng thâm trầm, như lịch sử dài ngàn vạn năm đang viết lại đoạn kế tiếp.
“Lấy hỏa này.”
“Khi giới trong ngươi hoàn thành sơ thiên.”
“Dùng nó đốt lấy một tia vấn đạo nguyên hỏa.”
“Thứ này có thể dẫn đường cho người sau.”
“Cũng có thể t·hiêu r·ụi chính ngươi.”
Bùi Phàm nhận lấy hỏa phù, ngón tay hắn chạm vào phù văn cổ xưa, trong nháy mắt một tia nhiệt lưu chầm chậm lan dọc mạch đạo, không b·ốc c·háy, không thiêu rát, mà thấm vào cốt tủy như một làn ký ức từ thuở sơ khai.
Hỏa phù ấy không giống bất kỳ linh hỏa nào trong thiên địa.
Không mang tính chất Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Càng không thuộc về bất kỳ công pháp hay pháp tắc nào từng ghi chép, nó chỉ là một đốm Hỏa, được gọi bằng một cái tên đơn giản Vấn Đạo Hỏa.
Từ bàn tay hắn, ánh sáng hỏa phù chậm rãi lặn vào đan điền, nhưng không biến mất.
Nó không bị hắn luyện hóa, cũng không tỏa năng lượng ra ngoài.
Mà là tự chọn một góc trong đạo giới sơ khai, như một tia lửa lặng lẽ rơi xuống mảnh đất mới khai thiên, rồi ngủ yên.
Không ai biết khi nào nó sẽ cháy, chính hắn cũng không.
“Khi giới trong ngươi hoàn thành sơ thiên tự nó sẽ bùng lên.” Đó là lời của Thất Tổ.
Không mang cảnh cáo, cũng không mang hy vọng, chỉ là một lời thực.
Giữa hư không cấm địa, Bùi Phàm cúi đầu lần nữa, mắt nhắm lại, cảm ứng thêm một lần cuối.
Trong tâm giới, tia Hỏa đã hóa thành một chấm đỏ rực lơ lửng trên không, mọi tầng mạch đạo trong thế giới đều âm thầm bị ảnh hưởng như có một nhãn thần vô hình đang dõi theo quá trình giới ấy sinh trưởng.
Hắn mở mắt, bước lùi ba bước, không nói thêm lời nào.
Lưng quay về Thất Tổ, nhưng từng bước chân của hắn không để lại dấu ấn trên đất.
Vì từ giây phút ấy, khi hắn cầm lấy Vấn Đạo Hỏa, toàn bộ cấm địa coi hắn là người giữ đạo kế tiếp.
Không còn là khách, cũng không phải người ngoài.
Ngoài vực sâu, gió nổi.
Từng tầng mây trên đỉnh Lăng Thiên Sơn bị thổi ngược về tây.
Một con hạc đen xé mây bay qua không trung, ánh mắt lướt xuống bóng người áo xám đang bước ra khỏi cấm địa.
Trong mắt hạc, ánh lên một tia đạo văn mơ hồ, như trời đang viết tiếp một dòng mới.
Cuối cùng, khi bước chân ra khỏi biên cảnh huyền cốc, Bùi Phàm ngẩng đầu, mắt nhìn lên tầng trời cao nhất của tông môn.
Nơi đó, chưa có ai từng đặt chân tới, nhưng hắn biết.
Một ngày nào đó, ngọn lửa trong lòng hắn sẽ cháy đến đó.