Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Vân Châu Nổi Gió

Chương 45: Vân Châu Nổi Gió


Vân Châu, vùng đất rộng lớn phía Đông Nam Thông Thiên Giới, được xưng là “Địa giới” nơi từ trăm vạn năm trước đã có mười thiên kiêu phi thăng thành tiên, tạo thành thập nền đạo cơ bất hoại, dưỡng khí trấn châu.

Trong lòng Vân Châu, có mười thế lực lớn trấn giữ gọi là Thập đại tông môn, mỗi tông đều xưng hùng một phương, cùng tồn tại trong thế giằng co tĩnh lặng, cho đến ngày hôm nay.

Ngày đạo tượng hiện lên tại Lăng Thiên Tông, tuy đã bị Phụng Thừa Thiên phong kín trong cục bộ không gian đạo tràng, nhưng chấn động từ tầng linh hải thứ ba, xuyên qua tầng khí giới, vẫn để lại một nếp nứt vô hình giữa đại địa.

Ngay trong buổi chiều ấy, chín linh tạng cổ địa và một đài nguyên thiên trận của Vân Châu đồng loạt rung lên.

Không phải vì đạo pháp, mà là đạo tượng đã tự hiện.

Trấn Vân Tông, trụ cột Đông Bắc, nổi danh với Nguyên Thần Cửu Phân Đạo, nơi thiên tài đều chia nguyên thần thành chín để truy cầu đại ngộ, Tông chủ Tần Nhược Phàm đang luyện thần, bỗng mở bừng mắt:

“Đây là... đạo vận gì?”

“Không là một thế giới sơ khai!”

“Ai dám luyện thiên địa trong đan điền?!”

Huyền Không Cung, đạo tông tu luyện “Tâm Vọng Vô Tướng” chuyên cảm đạo giữa vũ trụ, chỉ truyền đạo cho người có tâm như kính.

Nguyên Lão ngồi trên tầng Cửu Tâm Vọng Thai, chấn động, lẩm bẩm:

“Có người... dùng bản ngã tạo nên thế giới đạo khởi?”

“Không phải thiên lộ, không phải tiên đồ”

“Là một con đường chưa ai từng vạch”

Lăng Tẫn Sơn, kiếm tu cổ tông, vốn không quan tâm đến đạo, chỉ xem một kiếm mở trời là nhất mạch tối thượng.

Nhưng khi đạo tượng xuất hiện, đại kiếm lư hồn cắm giữa đỉnh núi, không ai chạm vào, vẫn tự rung lên!

Kiếm chủ Giản Tịch Lôi nắm chuôi kiếm, lạnh giọng:

“Nếu hắn là đạo chủ của thế giới mình”

“Thì người ấy, không phải để g·iết.”

“Mà là để chém đạo thử kiếm.”

Thiên Mệnh Tông, người người đều hỏi trời.

Tông chủ Bạch Tiêu Hành ngồi dưới Thiên Mệnh Cổ Đài, một viên Đạo Thiên Châu chấn vỡ làm đôi.

Chân mệnh của cả tông, xuất hiện một khe hở nhỏ chưa từng có.

“Có người không hỏi mệnh trời.”

“Mà tự mình viết.”

Tám tông rung động, chỉ còn một.

Bách Hải Tông, tông môn từng cử người xâm nhập Lăng Thiên Tông, vẫn giữ im lặng.

Tại đáy Hải Mộ Trì, nơi âm khí ngập trời, một bóng đen cao lớn đứng trên mộ bia.

Không ai thấy mặt, chỉ nghe tiếng thì thầm:

“Hắn nếu còn sống”

“Thì toàn bộ đạo cơ của Thông Thiên Giới sẽ không còn giữ được trật tự.”

“Đạo đã bắt đầu nhiễu loạn.”

Trên Vân Châu, thiên tượng thay đổi nhẹ.

Không ai lên tiếng.

Nhưng toàn bộ thập tông đã nhập vào thế đạo mới, không ai muốn lùi bước, nhưng cũng không ai dám sớm ra tay.

Bởi vì tên của hắn vẫn chưa hiện ra, chỉ là một đạo tượng vô chủ, nhưng người có mắt, đều biết, tượng đã có hồn.

Trên trời, một vì sao xám tím vụt sáng giữa ban ngày, không ai nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng tất cả các cổ trận đo thiên, các bia đá đo khí, các tông môn luyện tượng, đều đồng thời dao động.

Không rõ sao từ đâu đến, chỉ biết…

Nó không nằm trong thiên bảng, cũng không có tên trong đạo lộ sổ truyền thừa của bất kỳ tiên tông nào.

Ở trung tâm Vân Châu, trên một hòn đảo lơ lửng giữa trời cao, nơi đặt Thiên Đạo Lô Giám, pháp khí cổ xưa dùng để ghi chép mọi thiên biến đạo tượng, một dòng chữ mới, mờ như khói sương, bất chợt hiện lên.

Chưa định hình hoàn chỉnh, chưa có tên rõ ràng, bị pháp tắc mờ ảo bao phủ.

Chúng đạo rung động, không ai dám động thủ, nhưng tất cả đều âm thầm siết chặt kiếm, chuẩn bị lời, dời cục, dựng thế.

Bởi vì từ hôm nay, Vân Châu đã không còn tĩnh.

Lăng Thiên Tông, Thái Vọng Điện.

Là nơi bình thường để tĩnh luận đạo cơ, nhưng hôm nay lại đóng hết ba tầng trận môn, chín mươi sáu phi phù treo kín, linh áp đè nặng đến mức làm chấn động cả vùng mạch núi bên dưới.

Toàn bộ chư trưởng lão cấp cao, mười hai vị thủ tọa điện chủ, ba chân truyền đời trước, đều đã ngồi đông đủ.

Không một ai lên tiếng, bởi vì trước mặt họ, trên bàn đá ngọc thanh, đặt một bản Khí Chấn Đồ ghi lại khí tức hỗn nguyên phát sinh ba ngày trước, đạo tượng vừa tan.

Và bên trên là tên một người.

Bùi Phàm.

Trưởng lão Thái Linh Điện, Hình Trạm vỗ mạnh tay xuống bàn:

“Một Trúc Cơ Cảnh!”

“Từ bao giờ, chúng ta để một đệ tử chưa đầy năm trong môn có thể chấn động toàn bộ cửu tông?”

Trưởng lão Chấp Pháp, Dư Hàn Lạc trầm giọng:

“Không phải chấn động.”

“Là khiến chín mạch thiên địa quanh Vân Châu cùng cộng hưởng.”

“Không một ai trong ba vạn năm qua làm được.”

Lão Trí Tàng nâng kính ngọc, giọng chậm rãi:

“Cũng chính vì thế, hắn không thể đo bằng tu vi.”

“Phải đo bằng tầm ảnh hưởng bản nguyên.”

Tông chủ Phụng Thừa Thiên chưa mở lời, chỉ đặt tay lên tay vịn ghế ngọc, mắt nhìn thẳng vào Khí Đồ, thần sắc sâu đến cực điểm.

Áo bào tím rung nhẹ theo linh tức vận chuyển, nhưng không ai dám đoán được trong đầu hắn đang tính gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Khí tượng xác thực không sai?”

Trí Tàng gật đầu:

“Tổ trận Thiên Bàn dưới Bát Quái Phong rung hai lần đúng lúc hắn nhập định.”

“Một đạo tượng hiện, một mạch thiên khí vặn xoắn.”

“Kẻ nào gây ra, không cần tra chỉ có hắn.”

Im lặng, rồi đột nhiên, từ phía một trưởng lão tóc bạc, giọng già nhưng không yếu vang lên:

“Nếu là hắn thì chúng ta nên phong hắn.”

“Không để hắn tự do diễn đạo.”

Tất cả cùng nhìn sang, Thái Thượng Trưởng Lão Thương Vô Cực.

Phụ thân của Thương Vô Đạo, giọng nói già nua, nhưng trong mắt vẫn là uy áp cũ từ thời Vô Cực Thần Điện chưa sụp.

“Không ai nên để thế giới trong đan điền.”

“Không ai nên để đạo vận nghịch thiên mà không qua kiểm chứng.”

“Hắn là mầm họa.”

Phụng Thừa Thiên khẽ nhếch môi:

“Mầm hay gốc, còn chưa rõ.”

“Phong? Làm sao phong?”

“Ngươi phong nổi đạo tâm hắn?”

Thương Vô Cực cười lạnh:

“Vậy cứ để hắn tiếp tục, khiến toàn Vân Châu đảo loạn?”

Phụng Thừa Thiên nắm long trượng, đứng dậy, áo tím tung bay.

Giọng trầm như vang từ thiên cổ:

“Nếu thiên địa vì một người mà đảo loạn”

“Thì chúng ta nên tự hỏi là người kia quá lớn…”

“Hay thiên địa vốn quá hẹp?”

Lời vừa dứt, cả điện lặng ngắt, nhưng trong sâu thẳm, mọi trưởng lão đều hiểu: "Tông chủ đã quyết bảo hộ."

Và từ đó, một mệnh lệnh không ghi vào pháp quy nhưng tất cả đều ngầm hiểu:

Kể từ hôm nay, Bùi Phàm không ai được động.

Không kẻ nào được thử, bởi vì đạo chưa định danh, nhưng đã hiện thế.

Sau khi Phụng Thừa Thiên rời đi, trong điện vẫn không ai lên tiếng, mỗi trưởng lão đều lặng lẽ thu lại ánh mắt, nhưng khí cơ vẫn còn sóng động trong ngực.

Không phải vì sợ, mà là họ không hiểu.

Không ai trong số họ, kể cả Thái thượng trưởng lão, từng chứng kiến một Trúc Cơ đạo vượt qua tầng trần của Nguyên Đan, ảnh hưởng đến cả khí vận Vân Châu.

Giữa điện, bản Khí Chấn Đồ vẫn còn phát sáng mờ nhạt.

Từng tia khí lưu lặng lẽ tụ hội, tạo thành một vệt hình tròn, ở tâm điểm là một dấu hiệu chưa định hình, như chữ như không, như huyền tự chưa đặt tên.

Một trưởng lão thấp giọng thốt ra:

“Đạo chưa định danh, nhưng đã sinh tượng”

Ngoài điện, gió bắt đầu thổi ngược.

Từ phía sau, một cụm mây xám tím xoáy nhẹ, như dấu hiệu khởi sinh từ một thế giới khác đang dần len vào cõi thật.

Trong tĩnh mịch, một con chim tiên bạc v·út qua trời, mỏ ngậm một mảnh linh phù cổ vỡ.

Không ai thấy, chỉ đạo lộ đã bắt đầu thay đổi.

Chương 45: Vân Châu Nổi Gió