Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 46: Đạo Khởi Vân Môn, Tự Khai Cổ Địa
Đêm ấy, trời không trăng, đất không gió.
Tầng mây trôi lặng lẽ trên vòm trời Vân Châu, từng sợi ngân khí mờ như tơ mỏng lặng lẽ buông xuống, rơi không tiếng, tan không dấu.
Trên đỉnh Tàng Thiên Phong, nơi đặt Thiên Vọng Linh Đài, linh đài đo vận mạch trời đất, một khối Cổ Đạo Thạch Thai vốn đã mờ lửa mấy ngàn năm, bỗng nhiên tỏa sáng u quang.
Ánh sáng ấy không rực rỡ.
Chỉ là một vầng xám bạc như tro trời rạn, vẽ thành một đồ hình uốn khúc vô danh, vô tự, nhưng ẩn ẩn một cỗ khí vận nghịch lưu, phản ngược với dòng thiên mạch đang luân hồi.
Trên bề mặt đạo thạch, khắc văn cổ chợt vỡ ra một dòng:
“Đạo tượng bất danh, cộng cổ địa chi mạch.”
“Thiên phong tự khai, Vân Môn cổ cảnh chuyển sinh.”
Chư lão tổ trong Thần Môn Hội đại biến.
Một vị già cả như ngàn năm không mở lời, bỗng thấp giọng:
“Không phải thời kỳ mười vạn năm...”
“Không phải thiên tượng thường niên…”
“Là một đạo chưa định danh, nhưng khí vận đã vượt tầng trời chạm đến căn cơ long mạch cổ địa.”
Cùng lúc ấy, tại đạo giới của Bùi Phàm, mặt đất khẽ rung.
Không do hắn vận chuyển, không do giới nội luân hồi.
Mà là tầng sâu nhất nơi linh thụ nguyên thủy cắm rễ, xuất hiện một khe sáng nhỏ, như một mạch cổ ngầm trong giới, đột nhiên bị kích động bởi khí vận từ bên ngoài.
Một chiếc lá vàng thứ hai rơi, chưa chạm đất, đã hóa thành linh phù, khắc lên hư không một đồ hình hình giọt lệ phù văn thiên đạo chưa trọn.
Bùi Phàm đang tĩnh tọa, nhưng thiên địa trong người tự khởi động.
Giới thụ rung, mạch khí nghịch, chu thiên ngừng, ánh sáng xám tím như lưu ngân ngập khắp.
Một tiếng cộc vang vọng giữa hư vô, giới nội lần đầu tiên tự mở một đạo khẩu cảm ứng ngoại thiên.
Hắn mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm:
“Không phải ta tìm linh căn.”
“Mà là linh căn đang tìm ta.”
Vài canh giờ sau, truyền dụ chấn động toàn Vân Châu:
“Vân Môn Cổ Cảnh, Thiên Cảnh một vạn năm, nay cảm ứng nghịch mạch mà tự khai.”
“Chỉ nhận chín mươi chín đạo mệnh cộng hưởng.”
“Người mang giới nội vô danh được quyền đệ nhất nhập môn.”
Tại Lăng Thiên Tông, Phụng Thừa Thiên ngồi bên Thanh Long Thạch Kỷ, tay vuốt trượng ngọc, ánh mắt không mừng cũng không sợ.
Chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Thiên địa đã không ngăn nổi hắn.”
Đêm ấy.
Trên đỉnh Trúc Phong, Bùi Phàm đứng một mình, tay chắp sau lưng, đạo giới vận hành lặng như trời đêm.
Trên đầu hắn, mây tụ thành một vòng tròn nhàn nhạt, như vết mở đầu của cổ cảnh mười vạn năm đang vọng về.
Không một ai thấy rõ ánh mắt hắn.
Nhưng giới nội khắp núi, suối, đá, linh vật đang chớm sinh đều chấn động đồng loạt.
Giữa vòm trời bao la, từng sợi ngân vụ lặng lẽ tụ thành một đạo vòng xoáy không nhanh, không gấp, như đang đợi một bước chân định mệnh.
Phía xa, trong màn đêm xám, vang vọng một âm thanh mơ hồ như tiếng cổ chuông trôi qua ngàn vạn kiếp:
“Người mang giới vô danh, đạo chưa lập, pháp chưa định có nguyện nhập cảnh, thừa đạo, sinh căn?”
Gió ngừng, trăng ẩn.
Bùi Phàm ngẩng đầu nhìn thiên tượng.
Không chắp tay, không hành lễ, chỉ nhẹ buông một tiếng:
“Giới ta chưa sinh căn.”
“Đạo ta chưa nhận danh.”
“Nhưng nếu có cửa, vậy thì ta đi.”
Ngay khi lời rơi xuống, trên không trung, vầng xoáy ngân vụ khẽ thu nhỏ lại, hóa thành một điểm sáng như sao lạnh, lặng lẽ rơi xuống nhập vào giữa trán Bùi Phàm.
Giới nội chấn động, linh thụ nguyên thủy rung động lần thứ ba, toàn bộ thiên địa run như tiếng trống chậm rãi, sâu xa, dội từ vạn trượng đất lên chín tầng trời.
Một chiếc lá cuối cùng trên cành rụng xuống.
Không tan, không hóa phù, mà chạm đất mọc rễ.
Bùi Phàm nhắm mắt, nghe được một thanh âm chưa từng nghe:
“Căn đã tìm được đất.”
“Chờ ngươi nhập môn.”
Trong lặng lẽ, vận mệnh đã rẽ lối, một giới nội chưa định danh, lần đầu tiên có được hô hấp thật sự, lần đầu tiên bắt đầu sinh.
...
Vân Châu rộng ngàn vạn dặm, linh mạch như tằm giăng, địa thế như long phượng xoắn tụ, trong vùng đại địa ấy, có chín mươi chín ngọn phong cao, từng được truyền là nơi tàng chứa thiên cơ của một kỷ nguyên cũ, xưa kia được gọi là Châu Thiên Ẩn Địa.
Khi cổ cảnh Vân Môn tự mở, thiên cơ chấn động, chín mươi chín luồng ngân quang từ tầng khí vận rơi xuống, mỗi đạo ứng với một người duy nhất.
Tại Nguyên Vọng Phong, Trấn Vân Tông.
Một thiếu nữ áo xanh đứng giữa đài cao, mắt nhắm lặng yên.
Đạo ngân quang rơi xuống vai nàng, nhưng không thấm vào da thịt, mà chảy vòng quanh linh hồn, hóa thành hình một chiếc vòng tay bạc khắc đồ hình kỳ dị.
Tông chủ Tần Nhược Phàm nhìn thấy, chỉ thấp giọng:
“Đã ba trăm năm rồi, thể Ngự Hồn Đa Trùng mới lại xuất hiện…”
“Thể này nhập Vân Môn, chẳng lẽ là để đối hồn phản linh’”
Tại Hư Tướng Tông, nơi thờ đạo không hình, không tướng.
Một nam tử cụt tay, ngồi giữa cát bụi, mắt bịt khăn đen.
Ngân quang rơi xuống trán, không thành hình, chỉ để lại một chữ Vọng.
Lão tổ Hư Cốc chấn động:
“Linh thức chưa mở, nhưng Chân Vọng Căn đã chọn.”
“Mù mắt không che được đạo nhãn.”
Tại Thiên Lam Sơn, Diễn Linh Cốc.
Một thiếu niên cầm ngọc địch, khí tức ôn hòa, thần sắc như phàm nhân.
Ngân quang rơi xuống địch, âm thanh cất lên tự khắc, gọi về bầy chim đá hóa linh, bay vòng quanh hắn như vũ điệu của cổ điểu thời viễn cổ.
Trưởng lão Diễn Linh Cốc tái mặt:
“Thể chất hắn không có.”
“Nhưng đạo vận vô ảnh mà hữu thanh.”
“Đây là Dị Đạo Cảm Thức Thể.”
Cứ như thế, chín mươi chín đạo quang, mỗi đạo tìm đến một thân ảnh riêng biệt.
Có người đang tu luyện, có kẻ đang ngủ.
Có người đang chiến, có kẻ đang hóa ma.
Nhưng tất cả khi ngân quang chạm đến đều dừng lại.
Tựa hồ nghe được một thanh âm vô danh trong hư vô gọi tên mình.
Tại một ngọn cổ sơn vô danh, nơi băng tuyết phủ quanh năm.
Một tiểu hòa thượng còn chưa đầy mười sáu tuổi ngồi thiền trong tuyết.
Đạo quang rơi xuống đỉnh đầu, lập tức mọc lên một cành hoa sen chín cánh.
“Hòa... hợp... tịch... diệt...”
“Ngươi là kẻ thứ bảy của ‘Vô Căn Đạo Thai.”
Tất cả những người ấy, đều chưa tới Tử Phủ.
Nhưng ai nấy đều có đạo cảm ứng, căn chưa định, vận chưa hình.
Cũng chính vì thế mới được chọn, trên trời, tầng ngân quang dần khép lại, mỗi sợi đều hóa thành phù văn nhỏ như bụi, rơi xuống đất, ngấm vào linh mạch đại địa Vân Châu.
Mỗi dấu chân từ giờ trở đi, đều mang theo dấu vết của cổ cảnh gọi mời.
Một lời không ai nói, nhưng chín mươi chín người đều tự hiểu:
“Nếu đi là một bước không lối về.”
“Nếu thành là danh động thiên châu.”
Từng người, từng đạo, từ nơi xa nhất của Cửu đại tông, đều lặng lẽ đứng dậy, không có pháo tràng, không có trống khải, chỉ có đạo tâm cùng một thời khắc lặng lẽ chấn động, tựa hồ trong tim mỗi người đều sáng lên một ngọn lửa vô hình, không vì danh, không vì quyền, mà vì một đạo cơ đã ngủ vùi từ kiếp trước nay muốn tỉnh lại.
Trong gió lặng, có người đeo kiếm.
Trong sương mờ, có người cầm địch.
Có người dắt theo linh thú cổ tộc đã ngủ ngàn năm.
Cũng có kẻ chỉ vác trên lưng một bình rượu, một đoạn tàn kinh, một khúc huyễn mộng.
Nhưng tất cả, đều bước.
Về cùng một nơi, về trước cửa Vân Môn.
Khi cổ cảnh mở ra không do thời gian, mà do đạo tượng.
Khi thiên kiêu không chờ chọn, mà tự bị gọi.
Thì cục diện này...
Đã không còn là một lần đoạt cơ duyên
Mà là một bước, tạo lại thiên cơ.