Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Chín Mươi Tám Chờ Một

Chương 50: Chín Mươi Tám Chờ Một


Khi tầng mây thứ chín đã tụ đủ chín mươi tám bóng người, từng khí cơ như sao trời lặng lẽ sắp thành thế trận, gió ngừng thổi, tấm bia tro xám vẫn chưa khai.

Mọi ánh mắt đều đợi, vì còn một người chưa đến.

Rồi, giữa màn sương mỏng lơ lửng, một thân ảnh y bào tro nhạt chậm rãi xuất hiện.

Chẳng có dị tượng rợp trời, cũng không tiếng chuông động địa.

Nhưng mỗi bước chân hắn đặt xuống mây, linh quang ngưng trệ một phần, gợn sóng khí tức trong thiên địa như bị lùa ngược vào tâm, như hít một hơi thật dài sau một vạn năm quên thở.

Áo đen không thêu, cổ tay trái có vết đạo văn khô mực, chẳng rõ hình thù, cũng chẳng ai dám đoán.

Tóc đen xõa dài, bước chậm không gấp, mà từng bước, đạo vận giữa thiên địa lại chậm lại nửa nhịp.

Không ai lạ hắn, không ai không biết.

Ngay khoảnh khắc người ấy xuất hiện, một loạt ánh mắt đồng loạt co rút.

“Bùi Phàm!”

Tiếng thì thầm bật lên từ phía sau một thiên kiêu xuất thân Lăng Tẫn Sơn.

Một nữ tử áo đỏ đến từ Diễn Linh Cốc che miệng, mắt ánh lên vẻ phức tạp:

“Là hắn chính là người đã khiến Vân Môn Cổ Cảnh mở ra, linh khí tán đỉnh!”

Người của Lăng Thiên Tông, người khai mở chân đạo giới trong thể nội.

Người mà các đại tông đều âm thầm hỏi dò suốt những ngày qua, nhưng không ai nắm rõ căn cơ.

Khi hắn bước lên tầng mây cuối cùng, Diêu Thanh Tâm, đế nữ thần tộc, đang đứng gần trung tâm, mắt phượng khẽ nheo lại.

Nàng không hỏi, chỉ nghiêng đầu nhìn một cái thật lâu.

Ánh mắt nàng mang theo sự thăm dò rất nhẹ, không phải vì hắn xa lạ, mà là vì hắn không giống những gì đã ghi chép.

Ánh sáng thiên mệnh nàng mang theo, từng lần phát hiện khí vận đại nhân vật, chưa từng có kẻ nào nằm ngoài đo lường như người này.

Phụng Lăng Tuyết vẫn ngồi giữa mây sen ngọc, mắt mở khẽ, trong đồng tử phản chiếu bóng lưng người kia.

Hơi thở nàng hơi loạn một phần, không phải vì kinh ngạc.

Mà là vì thiên nhân cảm ứng trong thể nội bắt đầu cộng hưởng mà không thể áp chế.

Là tâm giới nàng rung lên, không do nàng chủ động, không do bị ép.

Mà giống như thế giới của hắn, khẽ gõ lên cánh cửa trong nàng.

Khúc Dương, tay đã rời chuôi kiếm.

Thương Vô Đạo, sát ý chưa phát, mà lưng đã tự dựng thẳng như sẵn sàng nghênh địch.

Bùi Phàm không đáp lễ với ai.

Cũng không lộ thần thái tự cao.

Hắn chỉ khẽ chắp tay về phía tấm bia tro xám, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu, rồi chọn một mảnh mây trắng bên ngoài trung tâm, khoanh chân ngồi xuống.

Không khí trong thiên địa, lúc ấy, rút lại như thủy triều chờ vỡ bờ.

Tấm bia khẽ run, trên mặt bia, một vết rạn nhẹ như vết mực khô xuất hiện, giống như đã chờ rất lâu, chỉ đợi hắn ngồi xuống là bắt đầu mở ra.

Không ai lên tiếng.

Bởi vì tất cả đều biết, người vừa đến không phải một gợn nước nữa.

Hắn là viên đá cổ rơi xuống mặt hồ đạo lộ, khiến tất cả những gì đã an bài bắt đầu xoay chuyển.

Tấm bia tro xám trầm mặc giữa tầng trời.

Mặt đá phủ rêu cũ, từng vết nứt hằn như dấu vết của năm tháng chưa từng gọi tên, vẫn lặng lẽ đợi một tín hiệu để bừng lên huy hoàng vốn giấu.

Khi Bùi Phàm yên vị, không pháp chú, chẳng kết ấn, chỉ có khí tức mờ nhạt lan như khói mộng, vết mực cổ trên bia bỗng rung khẽ, tỏa ra từng gợn sáng bạc như bụi sao rơi trên đá cổ.

Từ bên trong lòng bia, vang lên một tiếng két rất khẽ.

Như cổ thư mở trang đầu tiên.

Như chuông đá giữa điện hoang vang lại trong đêm vắng.

Khí cơ từ tấm bia tỏa ra, không mạnh mẽ như bạo long thoát xác, không sáng rực như thần nhật trỗi đông.

Chỉ là một tầng ánh tro bạc như khói phủ cành mai, từng vòng lan dần ra khắp tầng mây.

Khi đạo văn đầu tiên hiện rõ trên mặt bia, thiên địa lập tức sinh ra cảm ứng:

Mười phương đại cảnh cùng chấn.

Trong tàng thư lâu của các đại tông, đạo văn cổ tự khép kín hàng ngàn năm bất chợt mở ra một trang, ánh sáng lặng lẽ tỏa ra.

Bởi vì Vân Môn đã mở, người cuối cùng của chín mươi chín đạo khí, nay đã ngồi xuống.

Trên tầng mây, tiếng sấm vang rất xa, như vọng về từ cuối thời không, ba tiếng, mỗi tiếng một nhịp.

Ầm...

Ầm...

Ầm...

Tấm bia tro xám từ từ phát sáng, ánh sáng không chói lòa, nhưng lại xuyên thẳng vào nguyên thần của tất cả những ai có mặt.

Ánh sáng ấy như một lời hỏi từ thiên cổ: “Ngươi có dám bước qua một đạo chưa ai từng qua?”

Khi vầng sáng bạc cuối cùng rút về lòng bia, toàn thể tầng mây chợt trầm xuống nửa phần, đạo vận đan xen như thủy triều vây quanh tấm bia tro xám, khiến ngay cả kẻ vốn có tâm chí kiên định như Thương Vô Đạo cũng không khỏi đưa mắt nhìn chăm chú.

Rồi, trong tiếng ngân rất khẽ như vỏ cây già tách ra lần đầu đón ánh dương.

Tấm bia chấn động.

Ầm…!

Không phải bạo liệt, mà là trầm mặc như trời trống cổ gõ ba tiếng vang lại từ tầng thiên thứ mười.

Một khe nứt mỏng như chỉ tơ mở ra giữa bia, chậm rãi lan xuống đến chân đế, rồi tỏa thành một vòng đạo văn xoáy chậm.

Ngay sau đó.

Một cánh cửa vô hình từ phía sau bia tự mở.

Không lộ thần quang, không có linh trận, nhưng từ trong hư không, một hành lang gãy khúc hiện ra, kéo dài vào tận nơi không ai đo được.

Mặt đất bên dưới lập tức mọc lên một phiến đạo đài bằng ngọc thạch cổ, khắc chữ "Cổ Cảnh – Vân Môn" bằng văn thể không ai từng thấy, nhưng ai cũng đọc được.

Là ngôn của đạo, không cần học, chỉ cần có tâm.

Khắp tầng mây vang lên tiếng hít sâu.

Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết, thời khắc đã đến.

Đế nữ Diêu Thanh Tâm khẽ nâng bước, ánh mắt sâu không thấy đáy, tay áo vàng thêu long vũ nhẹ động một cái, thân hình hóa quang hoa tiến đến trước cửa, dừng lại, không vào, không chậm, mà như đợi điều gì.

Phụng Lăng Tuyết đứng dậy, từng cánh sen quanh thân khép lại như lá ngọc chờ đông, khí tức nàng thu về hoàn toàn, gió mây tự mở đường.

Thương Vô Đạo khẽ siết chặt chuôi kiếm, mắt rực chiến ý, nhưng bước không nhanh, bởi vì hắn biết bước vào lúc này, chẳng khác nào bước lên đạo trường giữa chín mươi chín kẻ đều đủ tư cách viết lại đại thế.

Và rồi...

Tất cả đều hướng ánh mắt về phía một người.

Người vẫn ngồi yên nơi mép tầng mây, y bào tro nhàn nhạt như mực cũ trên giấy đạo, mắt chưa mở, khí chưa tỏa.

Chính là người đã khiến cánh cửa kia mở ra.

Bùi Phàm.

Hắn từ từ đứng dậy, rồi nhấc chân bước vào cổ đạo.

Ngay khoảnh khắc gót chân hắn rời khỏi tầng mây, vân khí trên trời như cuộn thành dòng, tỏa ra chín mươi chín tầng lượn xoáy vờn quanh bóng lưng hắn, một vòng thiên tượng không ai ép ra, không ai ban cho.

---------------

Vân Châu, bên ngoài Cổ Cảnh.

Trời chưa đổi sắc, nhưng từ thời khắc tấm bia tro xám khẽ rung, từng đạo linh cảm vi tế như sợi khói mơ hồ đã xuyên qua thời không, đánh thức những tồn tại chưa từng lộ mặt suốt mấy trăm năm.

Bên trong sâu nhất dưới Vô Thủy Huyền Cốc, Phụng Thừa Thiên ngồi trước đài đạo lô, phía sau là bảy đạo cổ tượng tỏa ra t·ang t·hương chi ý, mỗi cổ tượng đều rung khẽ, như đang tấu lên một bản huyền âm không người nghe.

Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía cổ cảnh đang dần tan vào hư không.

“Thiên tượng này là vì hắn.”

“Không phải một bước, mà là một khe nứt trên cửu thiên đạo mệnh.”

“Không kẻ nào trong Vân Châu dám viết tiếp nhưng hắn đang làm.”

Giọng nói trầm đục, như lửa âm trong lò đạo cháy ngầm suốt ba trăm năm, nay rục rịch bùng lên.

Bách Hải Tông, U Lam Hải Cung.

Tại đáy Hải Mộ Trì, nơi âm khí ngập trời, một bóng đen cao lớn đứng trên mộ bia.

“Lăng Thiên Tông nuôi ra một thứ vượt khỏi ngũ hành?”

“Kẻ này phải c·hết trong cổ cảnh, nếu hắn sống mà ra…”

Lời chưa dứt, một con mắt thứ ba giữa trán lão khẽ mở, bên trong ánh lên một vệt sợ hãi.

Trong Mệnh Sát Điện, viên Định Thiên Châu đang trôi nổi giữa các vòng thiên cơ, bỗng vỡ làm đôi, từng sợi khí cơ xoắn lại như đang trốn chạy khỏi trung tâm.

Lão tổ Thiên Mệnh lặng đứng, không kêu, chỉ thốt:

“Thiên cơ không đoán được hắn.”

“Không phải vì hắn giấu, mà vì hắn chưa từng nằm trong luồng tính toán.”

“Hắn là dị số? Không.”

“Hắn là gốc số chưa từng viết.”

......

Chương 50: Chín Mươi Tám Chờ Một