Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Từ Tử Vong Bắt Đầu Hồi Sinh Huyễn Huyền

Unknown

Chương 49: Huyết Mạch Thần Tộc

Chương 49: Huyết Mạch Thần Tộc


Tầng mây thứ chín vẫn tịch lặng.

Tấm bia tro xám chưa mở, nhưng khi Diêu Thanh Tâm đặt bước chân đầu tiên lên nền mây, toàn bộ khí vận trên trời, ngưng tụ trong thoáng chốc.

Nàng không rực rỡ, không có linh quang xoay chuyển.

Nhưng tất cả những ai đứng gần đều cảm nhận được, khí tức quanh thân nàng không thuộc về hiện tại.

Đó là một loại khí vận cổ xưa đến mức không thể gọi tên, như phảng phất từ vương triều đã mất nơi tận cùng thời đại, từng một lần chứng đạo, lập quốc, chấn thiên, rồi lại bị c·hôn v·ùi sau mười vạn tầng sấm sét, mưa máu và quên lãng.

Diêu Thanh Tâm.

Tóc dài trắng bạc, buông sau lưng như dòng tuyết luyện từ nhật nguyệt sơn hà.

Đôi mắt nàng không ánh sáng vàng, cũng không xanh biếc linh khí như thường thấy ở tu giả, mà là màu xanh nhạt, giống như tinh không cổ xưa phản chiếu qua giếng trời nơi cuối lịch sử.

Y phục nàng không có phù văn.

Chỉ một lớp áo hoàng thổ nhuộm sắc cổ đồng, cài một viên ngọc tỳ hưu bị nứt ở ngực, lặng lẽ.

Nhưng từng đường chỉ, từng mép áo, từng sợi tóc khẽ bay theo gió, đều như mang theo một đoạn sử thi chưa thành lời.

Khi nàng đứng giữa vòng chín mươi tám người, không một ai bước đến gần.

Không phải vì kiêng kỵ thân phận.

Mà là vì không ai dám.

Ở khoảng cách bảy bước, một thiên kiêu mang kiếm từ Lăng Tẫn Sơn toan mở lời chào, nhưng khi chạm vào ánh mắt nàng, huyệt khí trong ngực khựng lại, kinh mạch lạc loạn.

Không có sát khí, chỉ là uy của một mệnh vương tộc, từng làm lễ tấn phong với thiên địa, không thể nghịch nhìn.

Phía xa, Khúc Dương khẽ nhíu mày.

Thương Vô Đạo vẫn khoanh tay, nhưng tay kiếm hơi run.

Ngay cả Phụng Lăng Tuyết, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, đạo tâm chấn động nhẹ, liền nhắm mắt thở sâu, dùng thiên nhân cảm ứng để ổn định.

Toàn trường chấn động.

Không bởi uy thế, không bởi linh áp.

Mà vì đạo vận quanh nàng khiến tất cả phải rút lại ba phần khí tức.

Một vị thiên kiêu của Lăng Tẫn Sơn chưa kịp giữ vững tâm mạch, bất giác lùi lại một bước, không ai cười chê, bởi ai cũng biết đây không phải người có thể đối xử như đồng đẳng.

Một người khẽ kêu thất thanh:

“Đó là đế phục cổ văn!”

Một thiên kiêu khác run giọng:

“Không, đó là phù văn huyết mạch thần tộc thời Hồng Minh triều đại!”

“Nàng là người của Đế Triều?”

Tên nàng là Diêu Thanh Tâm.

Không ai dám hỏi, nhưng những kẻ từng đọc qua sử tộc, lật qua thần phả cổ triều, đều rùng mình nhận ra:

Huyết mạch của nàng từng được khắc trên đạo thư của Huyền Nguyên Thần Cung, từng được chép riêng một thiên trong Thiên Hạ Cửu Mạch Ký Lục, từng được tế trời tại Hạo Thiên Đài.

Nàng là đế nữ của Thần Tộc.

Nàng không nhìn ai, không để ý bất kỳ đạo vận nào xung quanh.

Chỉ nhẹ cúi đầu trước tấm bia tro xám đang bất động giữa trời cao, chắp tay, ánh mắt không có kính, cũng không mang khinh:

“Thiên đạo đã gọi, thần mệnh đã ứng.”

“Diêu thị Huyền Âm mạch, công nữ đích truyền, tiếp chiêu triệu.”

Khi nàng nói xong, vầng mây dưới chân toàn bộ thiên kiêu khẽ trầm xuống, như bị khí vận đế tộc của nàng áp một lớp bóng.

Không phải trấn áp.

Mà là sự tồn tại của nàng, đã khiến mặt trời cổ trong huyết mạch bọn họ run rẩy.

Một người thấp giọng nói:

“Nếu đạo là biển, nàng là mặt trăng.”

“Nếu đạo là núi, nàng là thiên đỉnh.”

Không ai bước đến bắt chuyện.

Không ai dám đứng gần.

Ngay cả Thương Vô Đạo, chiến ý như hỏa diễm, cũng chỉ liếc qua rồi thu ánh mắt lại, không vì kh·iếp nhược, mà vì không có lý do để chiến.

Khúc Dương khẽ gật đầu, không chào, không lời xem như kính cẩn mà thôi.

Tầng mây vẫn chưa tan, tấm bia vẫn chưa mở.

Nhưng không khí đã bắt đầu dịch chuyển, không bởi gió, mà bởi ánh mắt.

Diêu Thanh Tâm đứng nơi gần trung tâm, áo hoàng cổ thêu văn long uyển chuyển giữa từng đợt vân vụ, nàng vẫn lặng im từ lúc giáng lâm, uy thế như thiên định, khiến cả chín mươi tám người không dám tiến gần.

Nhưng lúc này nàng bước.

Một bước rất nhẹ, không mang đế khí, không ép đạo vận.

Chỉ là bước về phía một người khác, Phụng Lăng Tuyết.

Phụng Lăng Tuyết vẫn ngồi nơi ven mây, y phục trắng tinh không dính bụi trần, xung quanh lơ lửng những hư ảnh sen ngọc như linh khí hóa hình.

Nàng như trăng non trong sương đầu xuân tĩnh, lạnh, nhưng không bài xích.

Khi cảm nhận được khí cơ lạ đến gần, nàng mở mắt, chạm ánh nhìn vào người đang bước tới.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa tầng không.

Một tia linh cảm rất mảnh lan khắp mười dặm tầng mây.

Diêu Thanh Tâm dừng lại ba bước trước mặt nàng.

Không dùng lễ đế gia, cũng không hạ mình.

Chỉ nghiêng đầu, ánh mắt khẽ dao động một tia không rõ là hiếu kỳ hay trầm mặc:

“Ngươi là người duy nhất ở đây, khiến linh vận quanh ta không rút lại.”

Phụng Lăng Tuyết khẽ gật đầu, giọng thanh lãnh như suối băng chảy qua tùng cổ:

“Vì ta không phản kháng.”

“Mà đạo trong ta, cũng không tranh.”

Diêu Thanh Tâm hơi mỉm cười, một nét mỉm cười rất nhạt, không có ý giao hảo, mà giống như một tiếng gió lướt qua lòng trời:

“Thiên nhân cảm ứng?”

Phụng Lăng Tuyết khẽ đáp:

“Chỉ là cảm được thứ mà người khác không cảm.”

“Không phải thiên tài, chỉ là tai hơi thính, mắt rõ hơn chút”

Diêu Thanh Tâm khẽ nâng tay, đầu ngón tay nàng có một đạo văn mảnh tựa như vết mực ngưng lại trong hư không, vẽ ra một đường cong uốn như mạch lạc thời gian:

“Nếu cảm được đạo, vậy ngươi có từng muốn viết lại nó?”

Phụng Lăng Tuyết yên lặng một khắc, rồi khẽ lắc đầu:

“Nếu đã là đạo, thì không cần ta viết.”

“Nếu cần phải viết lại có lẽ nó chưa đủ là đạo.”

Diêu Thanh Tâm trầm mặc giây lát, ánh mắt nàng lần nữa xoáy sâu vào đôi mắt lạnh nhạt của đối phương.

Rồi nàng quay đi, nhẹ như không mang theo khí tức:

“Ta nhớ tên ngươi rồi.”

Phụng Lăng Tuyết không nói gì, chỉ cúi mắt, tiếp tục ngồi yên như cũ.

Trên tầng mây, vạn vật như ngừng thở.

Tấm bia tro xám vẫn đứng im giữa không trung, lạnh lùng vô ngôn, như ngọn núi cổ trấn giữ ngàn vạn niên đại đã quên tên.

Chín mươi tám đạo vận đã ổn.

Chín mươi tám người đều đã bước đến vị trí của mình.

Nhưng trong lòng tất cả đều mơ hồ có một cảm giác chưa trọn.

Thiếu một tiếng vang, thiếu một lực dẫn.

Thiếu một đạo chưa lộ.

Gió không thổi, nhưng tầng mây thứ chín bỗng dậy lên từng gợn sóng rất mảnh, như có bàn tay vô hình khẽ vuốt qua mặt nước bình an.

Tất cả thiên kiêu đều cùng lúc xoay đầu.

Không ai nói, cũng không ai nhìn lẫn nhau, ánh mắt họ cùng hướng về một phương trời.

Nơi ấy, linh khí không xoáy.

Vân vận không vỡ, chỉ có một đạo bóng đen nhàn nhạt đang bước lên từng bậc hư vô, mỗi bước nhẹ như rơi cánh hoa, nhưng từng vòng mây cổ lại bị ép lùi một tấc.

Không khí nặng dần, không vì uy, không vì thần.

Mà là vì khí tức ấy không giống bất kỳ đạo nào trong thiên hạ.

Phụng Lăng Tuyết khẽ ngẩng đầu.

Diêu Thanh Tâm dừng lại lần thứ hai, lặng nhìn không chớp.

Thương Vô Đạo đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên một tia chiến ý.

Khúc Dương khẽ thở ra một hơi, tay trái vẫn giữ chặt vỏ kiếm chưa rút.

Và trên đỉnh mây, giữa vạn tĩnh... một tiếng bước chân nhẹ nhàng hạ xuống.

Khi người ấy bước vào tầng thứ chín.

Toàn bộ đạo khí trong hư không run nhẹ một nhịp.

"Hắn đến rồi."

Chương 49: Huyết Mạch Thần Tộc