Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Tĩnh Mịch

Chương 52: Tĩnh Mịch


Tĩnh.

Tĩnh đến mức khiến người ta ngỡ như cả thiên địa đã tuyệt tích âm thanh.

Phụng Lăng Tuyết mở mắt giữa một không gian trắng xoá.

Chỉ có sương tuyết nhẹ như lụa, bồng bềnh trôi giữa vô tận, không biết đâu là thật, đâu là hư.

Bàn chân nàng đặt xuống không đụng mặt đất, thân thể lơ lửng trong một cõi vô danh, tựa hồ linh hồn đã bị tách rời khỏi thể xác, chỉ còn tâm niệm và đạo vận cô đọng trôi nổi trong vũ trụ vô định.

Thời gian như ngừng lại.

Cảm giác đầu tiên của nàng không phải là lo lắng, mà là lạnh.

Không phải cái lạnh của gió, của tuyết hay của xương thịt, mà là một thứ lạnh từ tận tâm mạch lan ra, như thể có một lỗ hổng mơ hồ đang lớn dần trong lòng nàng.

Phụng Lăng Tuyết không nói gì, cũng không cử động.

Nàng vốn thông tuệ từ nhỏ, lại tu hành bằng Thiên Nhân Cảm Ứng, mỗi bước mỗi tầng cảm thấu, khi bước vào nơi này, nàng hiểu ngay đây không phải thực cảnh, đây là cảnh giới đạo tâm.

Một ảo cảnh phản chiếu bản thể.

Một tầng khảo chứng không dành cho thân thể, mà dành cho linh hồn và tín niệm.

Sương trắng phía xa bắt đầu dao động, một thân ảnh từ trong tuyết mỏng hiện ra.

Ánh mắt Phụng Lăng Tuyết co lại.

Đó là nàng.

Mái tóc bạc dài buông xuống, gương mặt không khác gì phản chiếu từ gương, nhưng đôi mắt người kia không có ánh sáng, không mang theo sinh khí, cũng không có lay động cảm xúc.

Phụng Lăng Tuyết chưa từng thấy ánh mắt nào như thế, ngay cả trong gương.

Bởi trong đôi mắt ấy, nàng không còn là con người.

Nàng như đã tách khỏi tất cả tình cảm, lặng lẽ, thanh tĩnh, không vui không buồn, không yêu không hận.

Nàng đã trở thành hình chiếu của sự thuần khiết tuyệt đối.

Hình ảnh đó bước đến, nhẹ nhàng như lướt trên sương.

Giọng nói vang lên, lạnh lẽo tựa gió đêm nơi Tuyết Vực Bắc Hoang:

“Ngươi mong gì ở thanh tịnh?”

“Ngươi bảo hộ đạo tâm bằng tịch mịch, gọi cô độc là ánh sáng, xem yên lặng là chân lý, nhưng nếu tất cả những gì ngươi từng gìn giữ, đều tan biến trong chính tịnh tâm ấy thì sao?”

Giọng nói rơi xuống không gian như sương tan vào hư vô.

Phụng Lăng Tuyết hơi nghiêng đầu, ánh mắt nàng có một tia dao động.

Bởi sau lưng hình ảnh kia hiện ra từng bóng người.

Cha nàng, Phụng Thừa Thiên, đứng đó, y phục chưởng môn đẫm máu.

Bên cạnh là lão tổ năm xưa đã dạy nàng tụ khí.

Rồi đến từng đệ tử đồng môn quen mặt.

Tất cả đều yên lặng đứng sau bóng ảnh kia, tĩnh lặng, không ai nói lời nào.

Giữa trán họ, một v·ết m·áu đỏ thẫm, nhìn nàng một cách lặng thinh.

Phụng Lăng Tuyết siết tay lại.

Đôi mắt nàng vẫn sáng, nhưng ánh sáng trong đó đã gợn.

Ảnh thể tiến thêm một bước, thì thầm:

“Ngươi nói tịnh là giữ được sơ tâm giữa loạn thế.”

“Nhưng nếu giữ lấy tịnh khiến ngươi cô độc vĩnh viễn, khiến kẻ yêu thương ngươi rơi rụng dọc đường, khiến đạo của ngươi chỉ còn lại chính ngươi…”

“Ngươi còn chọn nó không?”

Phụng Lăng Tuyết nhìn lại.

Nàng không khóc, nàng chưa từng dễ rơi lệ.

Nhưng giờ đây, nàng muốn lên tiếng, muốn nói một câu gì đó.

Chỉ là cổ họng như bị đóng băng, không lời nào thoát ra được.

Trái tim nàng chưa từng biết dao động, chợt chậm lại nửa nhịp.

Một cơn gió lạnh vô hình lướt qua lòng nàng.

Đạo tâm run rẩy.

Phụng Lăng Tuyết vẫn lặng im.

Không gian trắng tuyền vẫn bao phủ như thuỷ mặc chưa điểm nét.

Mỗi tiếng gió thổi qua vô thanh, mỗi mảnh tuyết vờn trong không trung đều mang theo một trọng lượng vô hình đè lên hồn phách nàng.

Đứng trước chính mình, nhưng là một bản thể không mang linh hồn.

Nàng biết rõ đó không phải tà ma ảo hóa.

Mà là chính đạo ảnh của mình, sự phản chiếu tuyệt đối từ đạo tâm bên trong.

Từng bước chân mà nàng từng đi, từng quyết định nàng từng chọn, từng sát na dao động trong lòng đều bị phản chiếu lại tại nơi này, phơi bày đến tận cùng.

Trong mắt đạo ảnh kia, nàng là một đạo giả tịch tĩnh tuyệt đối, tu hành bằng cảm ứng thiên nhân, lấy thanh tịnh vô nhiễm làm gốc, nàng luôn giữ tâm trí không vướng bụi trần, không chấp ái tình, không tranh quyền thế, không vọng cầu vinh hoa.

Nàng tin chỉ có đứng ngoài vạn tượng, tâm mới chạm tới chân lý vô hình.

Nhưng giờ phút này…

Hàng trăm ánh mắt sau lưng đạo ảnh đang im lặng chất vấn nàng, nếu vì giữ đạo mà phải cô độc đến tận cùng thì đạo ấy còn có ý nghĩa gì không?

Phụng Lăng Tuyết từ từ nhắm mắt.

Khi đôi mi khép lại, thời gian như ngừng trôi.

Nàng nhớ lại những đoạn ngắn của đời mình, từ lúc còn là một tiểu nữ hài bị giam lỏng trong Tuyết Tâm Tĩnh Viện, nhìn tuyết rơi qua song cửa, đến khi được phụ thân dẫn nhập Lăng Thiên Tông, thắp nến khởi linh, khai đạo tại Thiên Môn Tâm Tạng.

Lão tổ từng nói: “Lăng Tuyết, đạo của con, là ngọn gió đi qua tuyết mà không để lại dấu vết.”

Nàng đã luôn tin vào điều đó.

Nhưng giờ đây…

Một giọng nói khác dội lại từ sâu trong lòng:

“Tuyết không để lại dấu vết hay là vì nó chưa từng dừng lại để nhìn rõ chính mình?”

“Tịch tĩnh không vướng bụi trần hay là vì trốn tránh mọi kết nối, mọi yêu thương, mọi đau khổ?”

“Cảm ứng thiên đạo, nhưng nếu thiên đạo không nhìn thấy ngươi thì sao?”

Từng câu hỏi như kim châm vào tâm hải.

Phụng Lăng Tuyết khẽ run, đây không phải lần đầu nàng bị hỏi về đạo tâm.

Nhưng là lần đầu, nàng không thể trả lời bằng lý trí.

Nàng mở mắt.

Đạo ảnh đang tiến tới gần, mỗi bước như dẫm lên mạch niệm của nàng, khiến từng cảm xúc bị phong kín từ lâu đều hiện ra.

Giữa không gian mờ sương, một hình ảnh đột ngột trồi lên, Bùi Phàm.

Nam tử áo đen, ánh mắt tĩnh như vực sâu, thân ảnh lặng lẽ ngồi trên vô tận hằng tinh đạo vực, chưởng khống tạo hóa vạn linh.

Hắn đứng trước nàng vào hôm ấy, hôm suýt nữa nàng tan biến vì chạm tới cấm kỵ.

Một tia cảm ứng nơi linh hồn nàng rung động vào giây phút đó.

Từ khi nào, nàng đã để hình bóng hắn lưu lại trong tâm cảnh thanh tịnh của mình?

Một đạo vận không thể đặt tên.

Không phải yêu, không phải mến.

Chỉ là một tầng giao cảm kỳ dị, như tuyết vô sắc chạm phải gió vô hình, khuấy động tâm hồ vốn phẳng lặng.

Lúc này, đạo ảnh dừng lại trước mặt nàng.

Một chỉ tay chậm rãi đưa lên, chạm nhẹ vào trán nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả tĩnh mịch sụp đổ.

Tầng tầng ảo ảnh đổ xuống như thác, từng ký ức bị khóa chặt, từng lần nàng từ chối các sư huynh tỏ tình, từng lần nàng rút lui khỏi tranh đoạt, từng lần nàng nhắm mắt trước ánh mắt mong cầu của đồng môn…

Tất cả vỡ tan thành bụi tuyết.

Phụng Lăng Tuyết lùi một bước.

Bàn chân rơi vào hư không.

Toàn bộ không gian trắng bị kéo thành vô tận vực sâu.

Trong giây phút ấy, nàng cảm thấy như mất hết tất cả, không còn phương hướng, không còn tên gọi, không còn niềm tin.

Cái đạo tâm tịch tĩnh vô nhiễm mà nàng từng giữ, giờ như lăng kính tan vỡ, phản chiếu nghìn vạn mảnh nghi vấn về chính mình.

Và rồi...

Một ánh sáng nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay nàng.

Đó là một phiến ngọc trắng, hình như chiếc lá.

Nó nhẹ đến mức không có trọng lượng, nhưng tỏa ra một hơi thở ấm áp và bao dung chưa từng thấy.

Đây là gì?

Nàng không biết, nhưng khi phiến lá chạm vào lòng nàng…

Một ý niệm mới bừng lên.

“Tịch không phải là trốn tránh.”

“Tịnh không phải là cô độc.”

“Cảm ứng không phải là tuyệt giao.”

Đạo tâm không phải là một pháo đài cô lập với thế giới.

Mà là một cánh cửa khép hờ, giữ mình không nhiễm bụi trần, nhưng vẫn sẵn sàng chạm tới yêu thương khi cần.

Nước mắt nàng rơi lần đầu tiên.

Rơi không vì đau, mà vì giác ngộ.

Ánh sáng trong lòng tay bừng lên, phá tan toàn bộ bóng tối.

Đạo ảnh trước mặt tan thành ngàn cánh hoa tuyết, bay về phía trời cao.

Những người đứng sau lưng đạo ảnh, phụ thân, lão tổ, đồng môn cũng mỉm cười.

Họ không tan biến, họ hóa thành ánh sáng, nhập vào linh hồn nàng.

Một dòng đạo vận mới chảy trong đan điền nàng, thanh tịnh nhưng không lạnh lẽo, cảm ứng nhưng không vô tình.

Thiên Nhân Cảm Ứng, Tầng Giao.

Trong mơ hồ, nàng nghe được thiên địa khẽ nói:

“Ngươi đã bước ra khỏi tịch mịch.”

“Ngươi đã chạm vào chân đạo.”

Ánh sáng lan rộng, thế giới trắng dần sụp đổ.

Phụng Lăng Tuyết từ từ mở mắt giữa tầng đầu Vân Môn Cổ Cảnh.

Nàng vẫn đứng đó giữa sương tuyết nhè nhẹ.

Nhưng ánh mắt nàng giờ đây, sáng hơn cả tuyết.

Chương 52: Tĩnh Mịch